Trên khuôn mặt lạnh như băng của Thương Diệu có thêm một chút thâm ý: “Cho nên?”
“Thiếp thân biết không ít, nhưng bởi vì vẫn luôn ở tại huyện Phượng Tường nên đối với chuyện làm nông cũng biết rất ít, mấy chuyện kia có thể cũng có ở một vài địa phương, cho nên nếu thiếp thân có nói sai cái gì cũng mong Bệ hạ chớ trách.” Lâm Hàn nói.
Thương Diệu nhìn nàng chăm chú. Lâm Hàn ngồi bên cạnh Sở Tu Viễn người không nhúc nhích mặc cho hắn đánh giá. Thương Diệu thấy thế, liền biết mình nhìn không ra cái gì, trầm ngâm một lát: “Nói một thứ mà ngươi cho rằng ở nơi khác có thể xuất hiện xem.”
“Ươm giống.”
Mọi người kinh ngạc, bao gồm cả huynh đệ Sở Dương và Sở Ngọc, nàng chưa từng nói qua cái này à.
“Cái mà thiếp thân đang nói đến chính là gieo mạ, sau đó là cấy lúa.” Lâm Hàn nói.
Thương Diệu nhíu mày: “Lúa nước sao?” Hắn quay sang phía Sở Tu Viễn: “Không phải cứ rắc trong nước là được rồi à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play