Văn Yến xử lý xong tài liệu trong tay, mới đợi được người nào đó chậm chạp nhắn lại.
Lương Âm Dạ: [Ăn gì?]
Anh thả lưỡi câu dài, rốt cuộc cũng bị con cá đối diện cắn.
Lương Âm Dạ bổ sung nhấn mạnh: [Vậy anh nhớ chữ “vô cùng” này.]
Văn Yến cong môi.
Anh đề xuất mấy thứ cho cô chọn, thuận tiện kêu Tiểu Trì vào bàn giao vài chuyện.
Bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, anh lại hỏi: “Gần đây trên Weibo có chuyện gì không?”
Tiểu Trì mất một lúc cũng không biết anh nói cái gì, suy nghĩ một lát, hình như không có chuyện gì nghiêm trọng, bèn lắc đầu: “Không có.”
Văn Yến gật đầu, lấy chìa khóa xe rời đi: “Chờ lần sau tôi quay về rồi nói chuyện còn lại.”
“Hiểu ạ.”
Tiểu Trì còn đang suy nghĩ tin tức trên Weibo. Chân trước người kia vừa đi, chân sau Tiểu Trì đột nhiên trợn tròn mắt, hình như là có chút việc, gần đây trong Super Topic có đủ trò rất đa dạng.
Văn Yến đã đi xa.
Tiểu Trì gãi đầu, thôi vậy, đạo diễn Văn hẳn không phải người chú trọng những chuyện này.
Lương Âm Dạ đá đá hòn đá nhỏ dưới đất, cuoiis cùng cũng đi đến dưới tòa nhà.
Nếu như không có lời mời này, bây giờ cô sẽ đi về tắm, sau đó uống thuốc nghỉ ngơi. Dày vò một hồi xong, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, cảm thấy muốn nhốt mình trong một không gian nhỏ, từ từ thả lỏng thần kinh và cơ thể, cũng rất thoải mái.
Nhưng kế hoạch bị thay đổi.
Có thể có được một câu mở cửa sau của Văn Yến thì cũng không dễ, cho dù đến lúc đó, anh không thể quang minh chính đại mở cửa sau, vậy cũng có thể nhường cô trong lúc nguy cấp thì cũng tốt.
Lương Âm Dạ cảm giác bản thân đang chuẩn bị kỹ lưỡng vì tập ghi hình mới.
Cô về nhà tắm, giảm sưng cho mắt xong mới trang điểm.
Khóc nhòe lớp trang điểm rồi.
Lớp trang điểm trên gương mặt nhỏ bị nhòe.
Mắt cũng sưng. Nếu không xử lý, nhìn một cái là có thể nhìn ra cô vừa khóc xong.
Cảm xúc vốn ở dưới vực thẳm, chỉ định tự lặng lẽ tiêu hóa xử lý, nhưng hiện tại một người khác đột nhiên xông vào, vì chuyện này nên cô cũng phải tạm thời sửa đổi kế hoạch, làm bản thân vực dậy tinh thần.
Cảm xúc có hơi khác thường.
Hơi bị cưỡng ép xốc cảm xúc lên một chút.
Nhưng có lẽ có người kề bên lúc khổ sở thì thật sự sẽ tốt hơn một chút.
Nếu người đó còn có thể được đặc biệt chỉ định, vậy có lẽ càng tốt hơn nữa.
Cô ngồi trước gương, không tập trung vẽ chân mày, một lần nữa ăn diện xong, tinh thần chật vật sa sút vừa rồi đã sớm không thấy đâu.
Một lần nữa xuất hiện trước mặt Văn Yến đã không nhìn ra nửa phần khác thường, là cô Lương sáng ngời hiền lành, gọn gàng xinh đẹp.
Anh cũng không cảm thấy có gì, chỉ đang nghĩ nhanh như vậy còn có thể gặp cô lần thứ hai là quả thực không dễ dàng. Dường như chuyện lần trước xảy ra trong xe trôi qua có chút dễ dàng, dễ dàng tới nỗi anh cũng nghi ngờ có phải giữa chừng có chuyện lớn gì khác chuyển sự chú ý của cô đi hay không. Cũng hoặc là quả thực mồi câu của anh quá có sức hấp dẫn.
/
Bọn họ vẫn chọn một chỗ có tính riêng tư rất tốt để dùng cơm, người ở đây ít đến mức không đáng kể.
Lương Âm Dạ lật xem thực đơn, chỉ chọn hai món rồi giao cho anh.
Buổi tối này, cô thậm chí còn không thèm ăn.
Văn Yến nâng mắt nhìn cô một chốc, gọi thêm mấy món ngoài những món cô đã gọi, lúc thức ăn được mang tới, cả bàn đầy món ăn rất phong phú.
Hai món cô vừa gọi cằn cỗi như vậy đấy, hiện tại những thứ món mới gọi là màu mỡ.
Thức ăn ngon và tinh xảo, dáng vẻ và mùi thơm đều có thể khơi dậy mấy phần ham muốn ăn uống của người ta, Lương Âm Dạ ăn nhiều hơn trong tưởng tượng một chút.
Văn Yến múc một muỗng canh nữa cho cô.
Chủ nhà hàng nghe được tin tức, tự mình đến để chào hỏi, đứng bên cạnh anh cười tủm tỉm nói vài câu, sau đó mới đi chỗ khác, có người tặng bó hoa đến.
Hoa hồng trắng tươi đẹp nở rộ.
Ngạo nghễ vô cùng.
Người phục vụ rất thức thời đưa đến trước mặt cô.
Lương Âm Dạ cũng không từ chối mà nhận lấy bó hoa.
Sờ vào cánh hoa mềm mại như tơ lụa khiến cho người ta nhìn thấy là yêu thích.
Lương Âm Dạ uống một muỗng canh nhỏ trong chén, canh ấm chảy thẳng xuống dạ dày, thoải mái thích hợp.
Cảm giác con mèo Ba Tư lười biếng phơi nắng chiều lại dâng lên, là “cảm giác lỏng lẻo” thường bị người hâm mộ và người qua đường nhắc tới. Lương Âm Dạ như vậy thì giống một cô công chúa ở trên cao, cái gì cũng lười để vào trong mắt.
Cảm giác lạnh lẽo tản mạn khiến anh nhìn mà cảm thấy trong lòng khẽ dao động.
Nhưng chỉ khiến anh muốn kéo cô vào ngực hơn mà không khiến anh lùi bước.
Lương Âm Dạ hoàn toàn ăn mặc dựa theo trang phục tiêu chuẩn bình thường cô ra cửa, cổ đeo dây chuyền, cổ tay trắng nõn đeo lắc tay, trên tay cũng có một chiếc nhẫn.
Tầm mắt Văn Yến rơi trên tay cô mấy lần.
Bọn họ trò chuyện về chương trình, trò chuyện được một lúc, Văn Yến bỗng nhiên nói: “Anh cảm thấy sau hai lần ghi hình này. chúng ta cũng coi như là ăn ý.”
Lương Âm Dạ không nghĩ nhiều mà gật đầu, cô lại uống một miếng canh.
“Đáng tiếc cô Lương không cho rằng như vậy, lúc cuối ghi hình chuyển sang chọn người khác.” Giọng nói của anh nhẹ bỗng, trông có vẻ chỉ đang trần thuật một câu nói thông thường. Nhưng nội dung trong lời nói nặng trịch, Lương Âm Dạ cũng dừng động tác.
Quy tắc của lúc đó là chỉ cần có một phía chọn người khác, thì sẽ lập nhóm mới. Nhưng một phía là điều kiện tối thiểu, hai phía đều không chọn đối phương, kết quả cũng giống vậy.
Anh chắc chắn cô chọn người khác như vậy, cũng là nói lựa chọn của anh lúc ấy vẫn là cô. Anh bên kia không hề có ý định cộng tác với người khác một lần nữa. Điểm chú ý, cảm giác mới mẻ, điểm nóng để thảo luận mà khách mời khác cân nhắc đều không ở trong phạm vi cân nhắc của anh.
Mặc dù trước đó có nghĩ tới nhưng lúc này bị vạch trần rõ ràng, Lương Âm Dạ vẫn không nói nên lời.
Cảm giác áy náy chậm chạp lập tức tập kích cô.
Nhưng ban đầu cô vốn không định hợp thành đội với anh, bắt cặp theo kết quả điền bảng câu hỏi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Ngay cả ngày đầu tiên của chương trình cũng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Hợp thành đội với anh rồi ghi hình hai lần, cô cảm thấy cô đã rất không dễ dàng.
Vả lại, lúc ấy rõ ràng là do anh, anh càng ngày càng quá đáng, luôn được voi đòi tiên, cô mới làm như vậy.
Nhưng đã qua mấy ngày, khoảng thời gian này lại bề bộn công việc như vậy, lúc này nghe thấy lời nói này nữa, cô quả thật cảm thấy áy náy.
Trong quá trình chơi trò chơi, anh và cô đều rất cố gắng, bọn họ phối hợp ăn ý mà xông lên trước, luôn ở vị trí dẫn đầu, kinh phí lấy được giúp bọn họ sống rất thoải mái trong suốt hành trình.
Lúc không có ai, anh cũng rất săn sóc cô, cô muốn ăn muốn mua gì, anh đều thuận tay thực hiện.
Lúc ấy, một vài chuyện cảm thấy rất quá đáng, lúc này giống đợt sóng rút đi mất, từ từ suy nghĩ một số chuyện còn lại.
Cô không biết có phải bởi vì Hà Chiêu Vân hay không. Hôm nay nói chuyện với Hà Chiêu Vân, nhớ lại quá nhiều chuyện, cô mới đột nhiên cảm thấy một chút thiên vị đến từ anh quý báu cỡ nào.
Đầu ngón tay cô cong lại. Nhưng chuyện lập nhóm đã kết thúc, cho dù bây giờ anh nói nhiều hơn nữa, cũng không khả năng sửa đổi. Vả lại, cho dù có thể sửa đổi, cô cũng sẽ không đổi.
Cô lẩm bẩm: “Nếu như anh có thể khiêm tốn hơn một chút...”
Lúc ấy, người nào đó phô trương tùy ý đã nên nghĩ đến một khi cô có quyền lựa chọn, cô chắc chắn sẽ bỏ chạy.
“Các em lập nhóm của các em.” Dường như anh đã thỏa hiệp, nhẹ giọng nói: “Nhưng khoảng cách vẫn như thường, khả năng hình như cũng không lớn lắm.”
Anh nhìn chằm chằm cô.
Mấy ngày qua, anh nghĩ có lẽ cô đã hiểu rõ.
Giọng điệu cương quyết cũng không phải đang thương lượng.
Lương Âm Dạ nhìn anh mà nhíu mày: “Nếu anh...”
Lời nói tàn nhẫn của cô còn chưa thả ra, anh lại cong môi, vô hại cười cười: “Anh dĩ nhiên sẽ không làm gì.”
Hình như chỉ trêu chọc cô một chút.
Quả đấm của Lương Âm Dạ vung ra rồi đánh thẳng vào bông vải.
“Phim mới mà anh nói với em, không nói đùa. Nếu có thời gian, em có thể thử tìm hiểu câu chuyện này.” Vẻ mặt của anh nghiêm túc hơn mấy phần.
“Cái gì?” Cô hỏi lại, mới nghĩ ra anh nói cái gì: “À...”
Cô không ngờ anh cố chấp như vậy.
Gần đây, mối quan hệ đông đá giữa bọn họ tan chảy được một chút, nhưng cũng không đến mức đó.
Chia nhau ra mà làm việc năm năm, sao có thể đột nhiên hợp tác phim mới gì nữa.
Trước giờ cô không có ý định này.
Có thể là câu chuyện kia thật sự rất tốt.
Nhưng bọn họ sẽ không hợp tác nữa...
Cô tùy tiện gật đầu, cũng rót giúp anh một ly rượu vang.
Lúc không vui thì uống rượu đi.
Văn Yến nhìn cô một ánh mắt thật sâu.
Cuối cùng vẫn không nói gì.
...
Nghe nói dạ dày là một cơ quan tâm trạng.
Lúc vừa về nhà, Lương Âm Dạ không hề có tâm trạng ăn uống, cũng không định ăn uống.
Nhưng đi với anh tới chỗ này, sau một bữa cơm, cô cũng ăn không ít bánh ngọt.
Tâm trạng hình như cũng từ từ tốt hơn.
Lúc ăn cơm, cô uống hai ly rượu.
Lúc kết thúc dùng bữa, cô lại rót cho bản thân một ly nữa.
Hôm nay, dường như cô có chút nghiện rượu.
Cánh môi Văn Yến khẽ mím lại, anh cũng uống một ly với cô.
Một ly kết thúc, anh ngược lại cũng không vội vàng rời đi, sau đó uống với cô mấy ly nữa. Nhà hàng này xây dựng tại Lâm Giang, cảnh sông rất đẹp, ở trong sắc đêm và dưới ánh trăng, toàn bộ mặt sông đẹp như một bức tranh. Hai người bọn họ vừa ở đây nói chuyện vừa uống rượu.
Buổi tối hòa bình hiếm có.
Cũng là buổi tối hòa bình rất hiếm có với Văn Yến.
Lương Âm Dạ chỉ do dự một lát, rồi cùng anh ở chỗ này thoải mái uống rượu.
Vốn cũng không phải rất vui vẻ, rượu cồn có thể chuốc thuốc mê rất nhiều cảm xúc.
Vả lại, từng ngụm từng ngụm là hơi bị nghiện, giống như có thể nuốt trọn tất cả chuyện không vui.
Chờ uống xong một chai, anh mới dẫn cô ngà ngà say đi về nhà.
Trong tay Lương Âm Dạ còn cầm bó hoa kia. Hoa hồng màu trắng ở trong chỗ tối không có ánh đèn, tô điểm cho làn da cô vốn trắng nõn càng trắng hơn.
Anh vờ như lơ đãng hỏi: “Hôm nay đi đâu làm gì?”
Cô lắc đầu: “Không có, chỉ cùng Đường Vi đi ra ngoài, tùy tiện đi dạo thôi.”
Đi đến Cố Tích nơi đó để đi dạo một chút, lại đi dạo ở quán cà phê một chút. Đi dạo xong, trong túi có thêm rất nhiều thuốc, cũng có thêm rất nhiều nước mắt và khổ sở.
Ánh mắt trầm tĩnh của Văn Yến rơi trên người cô.
Vậy à?
Vậy vì sao anh luôn cảm thấy trên người cô mang theo khổ sở.
Khổ sở bị che giấu ở trong chỗ sâu, rất nhỏ mà không dễ bị phát giác.
Anh ôm chặt cô.
Cô quá gầy, ôm chầm vai cô cũng cảm thấy nhỏ.
Bọn họ ngồi vào hàng ghế phía sau.
Vải ma sát vào nhau, sắc đêm, gió đêm, cơn say nhẹ, tất cả đều tô điểm thêm chút tình cho bầu không khí lúc này.
Lương Âm Dạ nghiêng đầu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó rồi bật cười.
Có một hình ảnh trong tiểu thuyết hư cấu chính là như vậy.
Cô không nhớ cụ thể là cái gì, chỉ nhớ là ghi là mập mờ không rõ ràng.
Không biết cô đang nghĩ đến chuyện thú vị gì, cười vui vẻ như vậy, anh có chút khó hiểu, nhưng khi anh hỏi cô, cô chỉ cười vui vẻ hơn, không hề định giải đáp, giả vờ thâm sâu mà vươn một ngón tay quơ trái quơ phải:
“Anh không hiểu.”
Anh chưa đọc bao giờ.
Cô cũng sẽ không nói với anh.
Trong Super Topic rất náo nhiệt, mỗi ngày đều xuất hiện rất nhiều bài viết mới cực kỳ xuất sắc, nhiều đến mức đếm không hết.
Nhưng suy nghĩ một lát, không hiểu sao cô lại mà có chút khổ sở.
… Trong trí tưởng tượng của Dạ Yến, bọn họ thân mật như vậy đấy.