Chú ý tới sự kỳ lạ của cô, Văn Yến nhìn sang: “Sao vậy?”

Lương Âm Dạ cũng không thể nói thật với anh.

Nhưng ngay cả ánh mắt của anh cũng có thể khiến cô liên tưởng nhiều hơn. Vừa quét mắt qua một cái, chữ viết nhớ lại ở trong đầu lại nhiều hơn. Cô vội vàng lắc đầu: “Không, mau lái xe đi, em gửi anh địa chỉ.”

Cô phát hiện bọn họ thật sự rất biết cách viết văn. Cũng không biết trong Super Topic CP của bọn họ sao tụ họp nhiều... tác giả nữ vậy nhỉ?

Lương Âm Dạ bấm điện thoại di động, vừa vờ như vô tình hỏi: “Bình thường anh xem Weibo nhiều không?”

“Thỉnh thoảng sẽ xem.”

Thỉnh thoảng?

Thỉnh thoảng cỡ nào?

Chẳng qua nếu lần số không nhiều, chắc hẳn không phát hiện tin tức như vậy nhỉ? Chắc cũng không nhìn thấy nhiều nội dung như vậy đâu?

Văn Yến không biết tại sao đột nhiên cô lại quan tâm tới chuyện này, nghĩ ngợi một lát, hỏi: “Có gì muốn cho anh xem à?”

Cô đáp nhanh như bay: “Không, tò mò thôi.”

Anh khẽ nhướng chân mày, từ chối cho ý kiến.

Nhiều phần mềm như vậy, không tò mò cái khác, nhưng chỉ tò mò mỗi cái này. Cô còn nói không có, cũng rất khó khiến người ta tin.

“Sao lại muốn đến cửa hàng kia?”

“Chị Đường đề cử, đi xem thử, hình như có bánh kem nhỏ rất đẹp.”

Văn Yến chống một tay lên cửa sổ xe, gãi giữa mày. Sao còn mê vẻ đẹp bề ngoài như vậy nhỉ? Đều không có sức đề kháng đối với tất cả đồ vật đẹp mắt.

Anh như có điều suy nghĩ.

Lúc sắp đến cửa hàng kia, Lương Âm Dạ nhớ đến chuyện bản thân vừa suy nghĩ, thương lượng với anh: “Anh chờ em trên xe một lát nhé? Em mua xong thì về… Em sẽ mua rất nhiều, có phần anh nữa.”

Không cần nghĩ cũng biết hai bọn họ cùng đi dạo phố là chuyện không có khả năng lắm. Ban ngày, lượng người rất nhiều, không bị phát hiện đã có chút khó khăn rồi, sau khi bị phát hiện thì càng khó hơn.

Cô không định bị trói buộc với anh.

Anh cố ý hỏi một câu: “Nếu anh không đồng ý thì sao?”

Lương Âm Dạ thật sự có chút phiền não, cảm thấy anh không thích nhàm chán, đề nghị: “Nếu không anh đi dạo xung quanh đi? Em mua xong thì kêu anh về?”

Anh nhìn chằm chằm cô. Nhìn mà trong lòng Lương Âm Dạ cũng không nắm chắc, anh mới bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy cũng được.”

Lương Âm Dạ cũng muốn cạn lời, cần miễn cưỡng như vậy hả? Anh rất thích đi dạo cửa hàng đồ ngọt sao?

Bọn họ xuống xe, đi đến chỗ khác nhau.

Lương Âm Dạ nguỵ trang kín mít, xách cái giỏ nhỏ cụp mắt chọn đồ, nhìn qua cũng không làm người ta chú ý.

Đến khi người bên cạnh đi tới, chú ý nhìn thêm mấy lần, vẫn nhận ra cô, người đó mừng rỡ tiến tới bên cạnh cô nói chuyện với cô: “Tiểu Dạ?”

Lương Âm Dạ sững sờ nhìn sang, phát hiện là bạn của Hà Chiêu Vân, bà dì họ Thôi kia.

Cô cũng không ngờ sẽ vô tình gặp nhau ở chỗ này, nhếch khoé môi cười cười, chào hỏi bà ta.

Dì Thôi đến gần cô, đứng cùng cô lựa bánh, giống như bạn bè đi chung với nhau.

Lương Âm Dạ không kháng cự, chỉ có chút lo âu, lo lắng bà ta nhắc đến Hà Chiêu Vân hoặc là chuyện của nhà họ Lương.

… Nhưng hình như quả thật là không tránh được.

“Tiểu Dạ, nghe mẹ con nói, ngày đó các con cãi nhau một trận?” Dì Thôi hỏi chậm một chút, gần như đang cân nhắc về lời nói.

Lương Âm Dạ bỏ một miếng bánh nướng vào giỏ. Nhìn rất đẹp nhưng lại lớn quá, cô chắc chắn không ăn hết, cái này cho Văn Yến vậy.

Cô vén tóc ra sau tai xong, gật đầu. Ngược lại cũng không lo bị người xung quanh biết, ít nhiều gì cũng có mấy phần quyết tuyệt.

Dì Thôi thở dài. Trong khoảng thời gian này, Hà Chiêu Vân thường xuyên tìm bà ta trò chuyện. Nhất là ngày bọn họ vừa cãi nhau xong, vừa gọi vừa nói chuyện vừa rơi lệ, khóc rất lâu, dọa bà ta giật mình, cẩn thận nghe thì mới biết nguyên do.

Hôm qua, bà ta và Hà Chiêu Vân còn vừa đi xem phim điện ảnh, nghe nói đứa bé này luôn tránh bọn họ, đã một thời gian dài không gặp mặt, không ngờ hôm nay sẽ để bà ta gặp được.

Thật ra thì trong lòng dì Thôi vẫn đau lòng đứa bé này. Năm đó, Hà Chiêu Vân không nghe bà ta khuyên bảo, bà ta cảm thấy như vậy là rất không tốt, nhưng dù sao không phải là ba mẹ của đứa bé này, bà ta cũng không làm gì được cả. Mắt thấy đứa bé này nhỏ như vậy đã rời khỏi ba mẹ, sao bà ta có thể không đau lòng được.

“Năm đó con còn nhỏ như vậy, dì đã không tán thành tách các con ra nuôi nấng.” Con cái không ở bên cạnh mình lớn lên, luôn khó tránh khỏi việc không có nhiều thương yêu. Thời gian lâu rồi, sao trong lòng con cái không oán giận được? Bà ta kéo tay Lương Âm Dạ, nhẹ giọng nói: “Dì biết, những năm qua nhất định con đã chịu rất nhiều tủi thân, giấu trong lòng, chỉ tự lén lút khổ sở.”

Khóe miệng Lương Âm Dạ mấp máy.

Cô cụp mắt, lại bỏ hai miếng bánh ngọt vào giỏ, chỉ là động tác chậm hơn một chút.

Cô không thích nói về những chuyện này lắm, luôn kéo thấp tâm trạng, bầu không khí cũng ngột ngạt. Mắt thấy lại một giỏ sắp đầy, cô cảm thấy được kha khá rồi, bèn chuẩn bị rời đi.

Dì Thôi chần chừ, vẫn kéo cô lại nói thêm vài câu. Bây giờ người Hà Chiêu Vân muốn gặp cũng không gặp được, vất vả lắm bà ta mới gặp được cô, khó tránh khỏi muốn khuyên giúp mấy câu.

Bà ta vẫn hy vọng có thể khuyên bảo cả hai làm lành. Dù sao thì con cái và ba mẹ cãi nhau, không ai sẽ trực tiếp khuyên cắt đứt mối quan hệ, bình thường đều là có thể khuyên bảo thì khuyên làm lành.

Dì Thôi khống chế chừng mực, cố gắng hết sức dịu dàng mà nói.

Thật ra thì Hà Chiêu Vân thật sự không thương cô một chút nào sao? Không phải vậy. Sau khi cô học tiểu học xong, Hà Chiêu Vân không biết đã nói bao nhiêu lần muốn đón cô về, chỉ là cô không muốn. Sau này vất vả lắm mới chờ được đến lúc cô muốn quay về, mấy ngày đó Hà Chiêu Vân hết sức bận bịu, vừa dọn dẹp phòng ngủ vừa chọn mua đồ vật, không phân ra một chút tâm tư dư thừa nào.

Những năm qua, quà Lương Âm Dạ tặng cho bà ấy thì bà ấy đều bảo quản tất cả rất cẩn thận, từ nhỏ đến lớn, cho dù chỉ nhỏ bé như một bức tranh vẽ tay cũng không hề bị hư. Cho dù bà ấy phản đối Lương Âm Dạ vào giới giải trí, nhưng con gái vừa ra phim điện ảnh, bà ấy lại là người đầu tiên đi ủng hộ. Bà ấy thường thường tặng vé cho người bên cạnh, kêu bọn họ cũng đi xem thêm mấy lần, xem thử phim điện ảnh con gái bà ấy quay. Lần này “Viên Mãn” công chiếu, bà ấy cũng kéo dì Thôi đi xem, trước khi đi thì có đọc đánh giá của cư dân mạng, xem xong rồi quay về cũng đọc đánh giá, nhìn ra được bà ấy rất là để ý. Có thể là bà ấy có chút cường thế, ít biểu đạt một chút, nhưng đều là miếng thịt rớt xuống từ trên người bà ấy, làm sao bà ấy không thích mà chán ghét được.

Nhưng có lẽ lúc bà ấy bưng bát nước kia quả thật đã lảo đảo lắc lư. Tâm tư bà ấy đặt trên người cô con gái nhỏ quả thật không bằng cô con gái lớn. Cũng có thể bọn họ chung đụng quả thực quá ít, lúc tiếp xúc nhau lại để lộ ra góc cạnh mới có thể làm cả hai bị thương.

Dì Thôi muốn nói cho cô nghe những chuyện này, song, bà ta chỉ mở đầu, Lương Âm Dạ đã biểu đạt ra đầy đủ vẻ kháng cự. Cô ngắt lời: “Xin lỗi, con thật sự không có hứng thú với những chuyện này.”

Giống như vừa nhắc tới những chuyện này, cảm xúc của cô chập chờn sẽ dao động mạnh.

“Nếu dì muốn nói những chuyện này, vậy quả thực là không có ý nghĩa gì cả.” Hứng thú của cô tẻ nhạt.



“Tiểu Dạ, con không thể hoàn toàn trách mẹ được. Con không biết, lúc vừa đẻ xong, bộ dáng kia của bà ấy hoàn toàn là bệnh trầm cảm sau sinh, bà ấy không có cách nào chăm sóc kỹ lưỡng hai con...”

Mắt thấy hai vị khách hình như đang cãi nhau, chủ cửa hàng không quá yên tâm, đóng cửa lại trước, chuẩn bị đi qua khuyên can.

Nhưng cũng là lúc này, bên người Lương Âm Dạ bỗng nhiên có một bóng người đứng im, cao lớn như vậy, đứng ở bên cạnh cô.

Văn Yến cúi đầu nhìn cô, nhìn thấy hàng mày mảnh khảnh của cô hơi cau lại. Môi cũng mím chặt, nhìn ra được vẻ bài xích và kháng cự của cô.

Anh chỉ nâng tầm mắt lên nhìn người trước mặt, biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt ác liệt: “Cô ấy nói cô ấy không muốn nghe.”

Anh lấy thái độ bảo vệ mà đưa cô ra sau lưng. Giống như một ngọn núi vững chắc bất động.

Dì Thôi ngẩn ra, nhận ra anh đến, ngẩn ngơ gọi: “Văn Yến...”

“Mấy nguyên nhân và sai lầm của người khác, cần gì cứ phải muốn cô hiểu rõ và đón nhận? Không phải cô ấy gây ra, cũng không cần cô ấy gánh vác, vậy còn ở chỗ này nói nhiều như vậy với cô ấy để làm gì? Là muốn trói buộc cô ấy hay muốn cô ấy ngộp chết?” Trong lời nói của anh, anh sử dụng từ ngữ rất sắc bén, người ta nghe mà trái tim run run, giống như mũi tên liên tiếp xuyên thấu lòng người.

Dì Thôi liên tục lắc đầu… Bà ta cũng không có ý định này. Bà ta chỉ hi vọng bọn họ đều tốt...

Giữa mẹ con ruột thịt, nào đến mức thật sự hận nhau? Chỉ cần nói ra là được...

Cánh môi bà ta mấp máy, bà ta bị chất vấn mà ngẩn ra.

Lương Âm Dạ đứng ở sau người anh, nghe thấy như vậy, đột nhiên nâng tầm mắt lên nhìn anh. Hàm răng dùng sức cắn môi dưới không còn chút huyết sắc nào.

Chủ cửa hàng cố gắng khống chế tình cảnh, cho nên giờ phút này, trong cửa hàng không có người nào, cũng không ai nhận ra hai vị này là nhân vật chính trên hot search, Lương Âm Dạ cũng bớt được một chuyện cần lo.

Thân hình Văn Yến rất cao, đứng ở đó như ngọc, trong con ngươi sâu thẳm ẩn chứa vẻ tức giận: “Vui lòng có chừng mực, dừng sự thiện tâm tự cho là đúng. Không trải qua nỗi khổ của người khác, đừng khuyên bảo người khác lương thiện.”

Mỗi một chữ anh nói đều giống như tầng tầng lớp lớp đá nặng rơi xuống đất, đối phương chấn động, không nói được nửa chữ nào nữa.

Dứt lời, anh tiện đà nắm lấy tay người phía sau, nắm chặt lấy cổ tay cô dẫn cô rời đi.

Bóng lưng lạnh nhạt mà xa cách.

Văn Yến cụp mắt nhìn cô: “Mua xong chưa?”

“Đi thanh toán.”

Bọn họ không coi ai ra gì mà rời đi, như thể người vừa rồi không tồn tại.

Cô dẫn anh đi đến quầy thu tiền, chia bánh đã chọn xong thành hai phần, bảo nhân viên cửa hàng đóng gói.

Rõ ràng có một phần nhiều hơn và một phần ít hơn. Văn Yến cũng không để ý, cô mua cho mình nhiều hơn một chút thì cũng không sao. Nhưng chưa từng nghĩ, cô đưa phần nhiều hơn cho anh: “Của anh.”

Cơn lửa giận nổi dậy kể từ ban nãy đến lúc này còn chưa lui đi, nhưng bị hành động này của cô làm cho ngẩn ra. Anh nhẹ nhàng cong môi: “Em rất hào phóng.”

“Em không ăn nhiều.”

Anh không nói gì nữa.



Mãi đến khi lên xe, Lương Âm Dạ có chậm chạp hơn nữa thì cũng cảm nhận được ngột ngạt quá đáng. Đường nét nơi cằm người đàn ông căng thẳng sắc bén, vẫn không nói chuyện.

Giọng nói cô nhẹ nhàng: “Anh đang tức giận sao?”

Anh cũng không vội vàng khởi động xe mà tựa vào cửa sổ xe rồi nhàn nhạt nhếch môi: “Đúng rồi.”

“Đang tức giận chuyện gì?” Cô truy hỏi.

“Đang tức giận…” Anh lười biếng kéo dài âm điệu, dường như mang theo ba phần bó tay: “Sao em lại khiến cho Lương Âm Dạ tủi thân nữa?”

Lương Âm Dạ không đành lòng mà xoay đầu sang chỗ khác.

Cô chớp mắt, sợ là nước mắt lại phải rơi xuống.

Lồng ngực bị quấy nhiễu, cơn đau chậm chạp xuất hiện, chưa bao giờ nghĩ tới cảnh tượng anh biết cách tán tỉnh cô như vậy.

Rõ ràng vừa rồi cũng không cảm thấy có gì, nghe lời nói này, nỗi tủi thân bỗng nhiên cuộn trào.

Đau đớn đến mức khốn đốn, đau đớn đến mức nói chuyện không lưu loát.

Ngay cả nuốt nước bọt cũng khó khăn.

Cô giải thích: “Tình cờ gặp… Vốn dĩ em định đi rồi.”

Anh không đi vào, một giây kế tiếp, cô cũng sẽ xoay người rời đi, không muốn nói nhiều hơn về đề tài bản thân không muốn nói.

“Vậy,” anh suy tư: “Lần sau đi nhanh hơn nữa.”

Cô bị anh chọc cho khẽ cười.

...

Lúc xe dừng lại ở bãi đậu xe, không biết cô đang trả lời tin nhắn WeChat của ai.

Sợ rằng bản thân cô cũng không biết, trên gương mặt đẹp lạ thường của cô nhuốm sương trắng trong veo, sự lạnh lùng từ chối người ta hiện lên. Giống như cũng đã tuyên án tử hình cho người muốn tới để thân mật với cô.

Biết xe dừng lại, một bàn tay Lương Âm Dạ bấm điện thoại di động, một tay kéo cửa xe muốn xuống xe, nhưng đồng thời anh cũng nghiêng người sang bên này của cô.

Vào khoảnh khắc hơi thở ập tới, động tác cô đông cứng, ánh mắt hơi mở to, mười ngàn loại suy đoán và ý tưởng kết hợp với mấy mẩu chuyện tiểu thuyết hư cấu tràn vào đầu.

Đôi mắt hẹp dài của anh nhìn chằm chằm cô, còn chưa nói chuyện, nghe cô run run nói: “Văn Yến... Bây giờ em chỉ xem anh là anh trai.”

Thấy rõ anh đã sửng sốt một lúc.

Giờ phút này, khoảng cách giữa bọn họ gần nhau một cách quá đáng.

Mà cô cũng ở khoảng cách rất gần trơ mắt nhìn thấy giữa mày của anh nhíu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.

Hàng mày mảnh của Lương Âm Dạ cũng nhíu lại.

Lại thấy anh tùy ý nhếch miệng, nâng bàn tay lên, ngón tay miết vào khóe môi cô. Ánh mắt chợt chuyển sang u ám, một giây kế tiếp, một bàn tay khác ôm gáy rồi hôn cô.

Anh lười biếng nhắm mắt, giọng nói cũng bể tan tành trong nụ hôn này, tiếng nói trầm thấp khàn khàn mang theo vẻ bất mãn và giễu cợt tràn đầy: “Ai muốn làm anh trai em? Em có làm loại chuyện này với anh trai không?”

Động tác và tiếng nói của anh cùng nhau dấy lên một cơn sóng lớn.

Lồng ngực Lương Âm Dạ rung mạnh, lại là nỗi sợ dâng lên từ chỗ sâu nhất dưới đáy lòng.

Anh cắn đầu lưỡi của cô, sau đó càng đảo phá mạnh mẽ hơn, nụ hôn càng sâu.

Cửa sổ xe đóng chặt, xung quanh yên tĩnh.

Trong không gian có hạn là sắc thái mập mờ vô tận.

Chỗ không người, chỗ không người...

“Vui sướng đến mức tận cùng ở chỗ không người”.

Một dòng chữ quen thuộc tột cùng chợt văng ra trong đầu cô.

Mọi chuyện phát sinh mà chưa chuẩn bị kịp, Lương Âm Dạ từ chối anh: “Văn Yến!”

Mà anh vốn không định làm gì, đột nhiên dán tới, lui ra cũng lưu loát.

Đây chỉ là một lời phản bác và nhắc nhở của anh dành cho câu nói kia của cô.

Phản bác sự thật.

Nhắc nhở sự thật.

Thâm trầm mà sắc nhọn, nhanh chóng cắt đứt ảo tưởng của người nào đó.

Gò má Lương Âm Dạ đỏ lên, còn đang thở hổn hển lại bị anh chọc tức mà không nói được gì.

Song, người đàn ông lại mở mắt ra, đôi mắt đậm màu, nhưng cô không dám nhìn thẳng.

Anh cụp mắt, cởi dây an toàn trên người cô.

Cô dừng lại, lúc này mới nhận ra nguyên nhân anh vừa nhích lại gần. Nhưng hàng mày mảnh vẫn nhíu chặt, đẩy cửa xe đi ra ngoài.

Cô vừa cảm nhận được trên người anh toả ra nguy hiểm. Dường như, cô vẫn còn cứng đầu với sự thật này nữa, vậy anh cũng không để tâm tới việc làm cô nhớ lại giữa bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì.

... Quá đáng! Quả thực là quá đáng!

Khoảnh khắc cửa xe sắp đóng lại, giọng nói trầm tĩnh của anh thoát ra khe hở đang thu hẹp rồi đáp đất:

“Anh đang theo đuổi em.”

“Anh theo đuổi đành hoàng, em suy nghĩ cho thật kỹ.”

Chỉ trong một chốc rồi dừng lại.

Một tiếng rầm vang lên, cửa xe bị đóng sầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play