Lương Âm Dạ không biết thế này là bọn họ phải trùng hợp cỡ nào, hai ngày gặp ba lần, số lần ước chừng đủ bù vào số lần bọn họ gặp nhau trong một hai năm vừa qua.
Đến mức lúc nhìn thấy anh ở chỗ này, cô còn hơi hoảng hốt, không xác định được là thật hay giả.
Trong quán này đều là người, vừa rồi cô cố tình tìm chỗ này.
Nhưng có lẽ anh cũng nhìn trúng sự yên tĩnh của nơi này, mới đi qua chỗ này.
Cô mím môi, nhỏ giọng: “Nhận ra.”
Sao không nhận ra được?
Cùng sống dưới một mái hiên gần năm năm, lại cùng đi vào giới giải trí, gần như hòa làm một mà làm việc chung với nhau hai năm.
Có thể nói bọn họ là người quen thuộc nhau nhất trên thế giới này, sao có thể không nhận ra được.
Đơn giản là không muốn nhận ra mà thôi.
Mặc dù vừa rồi quả thật là cô không nhìn thấy anh, nhưng cho dù là nhìn thấy anh, cô cũng sẽ giả vờ không nhìn thấy giống như ban ngày.
Nhưng cô không hề cảm thấy áy náy, cúi đầu nhìn tay anh cầm tay mình, suy nghĩ phải làm sao để anh thả tay ra.
Có thể thấy gân xanh trên mu bàn tay người đàn ông, đó là sức mạnh chỉ có ở phái nam trưởng thành. Còn nữa… anh thật sự nắm tay cô rất chặt.
“À? Anh còn cho rằng em không nhận ra.”
Mặc dù anh không nói rõ, nhưng Lương Âm Dạ cảm giác được anh đang nói tới chuyện ban ngày.
Cô cố ý tránh né, cô cũng biết chắc chắc anh đã nhìn thấy cô, nhưng không nghĩ là còn có thể bị tính sổ.
Không nói rõ thì còn ổn, vạch ra để tính rõ, lúc này khiến cho người ta xấu hổ.
Khóe miệng cô mất tự nhiên giật giật.
Gặp lại người cũ luôn khiến cho người ta cảm thấy ai không lạnh nhạt thì người đó thua trước.
Cô ngửa mặt lên, cố bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh: “Tìm em có chuyện gì không?”
Văn Yến nhìn chằm chằm cô hai giây: “Tới ăn cơm với ai?”
… Giống bạn bè bình thường đang hỏi thăm và trò chuyện với nhau.
Nhưng cô nghĩ hiện tại qua nhệ của bọn họ không tới mức độ “bạn bè” nhỉ?
Cô dời tầm mắt đi: “Đám trợ lý của em.”
Anh nhẹ nhàng gật đầu. Ngay lúc cô cảm thấy không có chuyện gì nữa mà muốn đi, anh nhắc một câu: “Chỗ này yên tĩnh, lời em vừa nói, anh nghe được một chút.”
Cô nhìn anh đầy khó hiểu, không biết anh nói câu nào.
Anh dịu dàng hơn một chút: “Chương trình giải trí đó không tồi. Lần này đạo diễn Kỷ rất nghiêm túc, đã chuẩn bị rất lâu, đến lúc đó, hiệu quả chắc cũng sẽ rất tốt.”
Lương Âm Dạ chớp mắt, không ngờ anh sẽ nói đến công việc của cô. Cô “Ừ” một tiếng, bày tỏ đã biết, lại chỉ vào bên trong: “Em muốn đi vào, anh cũng đi làm việc đi.”
Nói đến đây, nên buông tay rồi. Nhưng anh vẫn không định buông tay.
Cô nhúc nhích cổ tay muốn tránh thoát.
Ánh mắt Văn Yến sâu hơn. Yết hầu anh nhẹ nhàng di chuyển, giọng nói khàn khàn: “Ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa?”
Ánh mắt Lương Âm Dạ lóe lên, cô ngẩn ra.
Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay khác của cô đã lặng lẽ nắm chặt thành nắm đấm.
Anh nhếch môi, giọng nói có vẻ tự giễu: “Anh cho rằng có như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng sẽ không biến thành người lạ.”
Cô mím chặt môi.
/
Lúc về đến nhà đã gần rạng sáng.
Cô không ăn nhiều, chủ yếu muốn ở trò chuyện và ở chung với mọi người.
Trong nhà mờ tối lặng thinh, sự náo nhiệt vừa rồi còn ở bên tai, nhưng thủy triều bỗng nhiên lui đi, lúc đi vào cửa, cô tựa như đi vào một thế giới khác.
Một thế giới chỉ còn lại một mình cô.
Căn nhà này hơn một trăm mét vuông, một mình cô ở dư sức, nhưng tất nhiên không so được với nhà họ Lương.
Nhưng cô càng thích cảm giác một mình ở chỗ này hơn.
Cũng cảm thấy bản thân càng thuộc về chỗ này.
Điện thoại di động reo mấy lần, đều là Lương Xán gửi tới.
Cô chỉ liếc mắt nhìn tin nhắn thứ nhất là không còn hứng thú với tin nhắn phía sau.
Lương Xán: [Chị và mẹ vẫn hi vọng Trung thu em có thể quay về, dù sao thì một năm chỉ có một lần, quay về để chúng ta cùng ăn cơm đoàn viên nhé? ]
Cô tắm xong thì mặc đồ ngủ, tìm một bản nhạc để nghe, lại đi lấy rượu vang.
Bản thân buông thả đến mức tận cùng.
Hiếm khi được rảnh, cũng hiếm khi được thoải mái.
Đèn neon ngoài cửa sổ nhuộm màu khắp nơi, vô hình trung giảm bớt vẻ tịch mịch trong ngôi nhà.
Một ly rượu vang trượt xuống cổ họng, chẳng biết tại sao mà bên tai cô luôn vang vọng lời Văn Yến vừa nói.
Âm thanh ở gần, như thể giờ phút này anh đang ở bên cạnh cô, chính miệng nói bên tai cô.
Giọng nói của anh rất thấp, khàn khàn, rất cuốn hút, mê hoặc, luôn có thể khiến người nghe rung động.
Hàng mi đen của cô cụp xuống.
Rõ ràng mới chỉ uống một ly rượu, sao lòng người đã say.
…“Sao em luôn tránh né anh, Lương Âm Dạ.”
Lạnh lùng và không vui, rất không bằng lòng.
Nhưng mối quan hệ không rõ ràng, nếu không tránh né, không tránh né... Thì cô có thể làm gì?
Cô sợ bản thân không cẩn thận... Lại quấn lấy anh.
Nhưng đáng tiếc anh cũng không hiểu được ý tốt của cô.
Cô bĩu môi.
Không cho tránh, cũng đã tránh năm năm.
Ban đầu quả thật là cô cố ý tránh anh. Bởi vì một đêm kia trôi qua, cô cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào... Lại càng không cần phải nói đến vấn đề trách nhiệm, lúc ấy, cô thậm chí còn chạy ra nước ngoài, mượn công việc để ở lại bên kia hơn một tháng.
Mà cô tránh đi ngay lúc sự việc xảy ra, chờ thời gian lâu rồi, sự việc chỉ sẽ càng khó xử lý. Nếu không nói đến nó thì sẽ càng khó mở miệng hơn nữa.
Rồi sau này nữa, có một dạo cô không rảnh để ý đến anh, cho dù không cố ý tránh đi thì cũng vẫn không gặp anh, có lẽ chỉ đơn thuần là giữa bọn họ thiếu duyên phận.
Cũng phải cho đến mấy tháng nay, cô mới có thể thở phào.
Thật ra thì tránh né mãi, thời gian lâu rồi, cô cũng quen với việc không gặp anh.
... Không giống trước kia, có lẽ là mấy ngày không gặp thì sẽ cảm thấy không quen cho lắm.
Cô nhớ có một lần ba mẹ nhà họ Văn quay về, anh về nhà mấy ngày. Cũng là lúc ấy, cô mới nhận ra cô không quen với những ngày tháng anh không sống ở nhà họ Lương cỡ nào.
Trước khi ngủ, đúng lúc Chu Nghê gửi tin nhắn đến. Lương Âm Dạ biết cô ấy quay phim trong đoàn phim, gần đây có nhiều cảnh đóng, cũng không có thời gian để ngủ, cũng đã rất lâu rồi không xuất hiện, không ngờ hôm nay lại đột nhiên nhảy ra.
Chu Nghê vừa kết thúc cảnh quay buổi tối, chuẩn bị đi ăn chút đồ rồi đi ngủ, trên đường đi tranh thủ trò chuyện với cô:
[Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tớ quay phim hai ngày, cũng chỉ hơn một ngày không xem điện thoại di động, sao cảm giác bị thế giới này vứt bỏ rồi... ]
[Cậu biết không, tớ vừa mở điện thoại di động ra, nhìn thấy toàn là tin tức của cậu với Văn Yến, chỉ trong nháy mắt, tớ nghi ngờ tớ xuyên không rồi, vừa mở mắt ra là phát hiện… Ôi chao, quay lại năm năm trước rồi! ]
Quay lại lúc CP giữa cô và Văn Yến nổi nhất.
Tình thế lúc đó hầu như không ai có thể vượt qua được.
Có lẽ là không có đầu mối quá lâu, tới nỗi lần này đốm lửa nhỏ rơi xuống đống cỏ đã hoàn toàn khô ráo là lập tức như lửa cháy lan ra đồng cỏ, ánh lửa ngút trời, tình cảnh năm đó mơ hồ xuất hiện lại.
Lương Âm Dạ: “...”
Chu Nghê vô cùng hào hứng, không hề tránh né nhắc đến cái tên này trước mặt bạn thân mình, ngược lại tiếp tục pha trò: [Hôm qua gặp Văn Yến rồi à? Có xảy ra chuyện gì không? Muốn nghe kể á! Bây giờ tớ chỉ hận tớ không có mặt ở hiện trường!]
Nghe thấy câu hỏi này, trong đầu Lương Âm Dạ tự động hiện ra đóa hoa hồng đã sớm nằm trong thùng rác.
Lễ trao thưởng dài mấy tiếng, bọn họ chỉ tiếp xúc mười mấy giây.
Đóa hoa hồng kia chứa đựng mọi thứ.
Sau đó, lễ trao thưởng bắt đầu, bọn họ không ngồi cùng một chỗ, nhưng cô cũng không ít lần nhìn thấy anh.
Cô ngồi dưới sân khấu, nhìn thấy anh lên sân khấu nhận giải, nhìn thấy diễn viên trong đoàn phim anh đoạt giải, lúc bọn họ nhận giải có nhắc tới anh, ống kính cũng quét về phía anh.
Cô ở xa nhìn, cũng chỉ nhìn thôi, cô chắc chắn không tìm ra được chút sơ hở nào từ trong biểu cảm của mình, không có hề khác lúc nhìn người khác nhận giải.
Thấy cô không trả lời, Chu Nghê hỏi: [Không phải chứ? Bị tớ nói trúng thật á?! Mau kể với tớ đi! Các cậu đã làm gì rồi!]
Lương Âm Dạ: “...”
Cô rốt cuộc cũng trả lời cô ấy: [Đừng nghĩ nữa.]
Chu Nghê thở dài.
Thật là đáng tiếc.
Nhưng cô ấy lại hỏi: [Vậy fans CP của các cậu đang kích động cái gì? Tớ còn chưa xem kỹ, để tớ xem thử…]
Lương Âm Dạ bấm đầu ngón tay.
Đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy bọn họ.
Cũng không ai cô nhắc về bọn họ ở trước mặt.
Những chuyện kia cũ xưa tới nỗi như thể là chuyện của thế kỷ trước.
Fans CP của năm đó còn chưa từ bỏ à?
Cô và Văn Yến đã không liên lạc nhau rất lâu rồi.
Chu Nghê: [Hình như cũng không có gì xảy ra... Chỉ là không gây trở ngại bản thân bọn họ tìm được kẹo từ trong chi tiết.]
Cô ấy tạm dừng, chần chừ: [Nhưng sao tớ lại cảm thấy kẹo bọn họ tìm được cũng khá có lý?]
Cô ấy hơi hoang mang, nhưng đây đều là thao tác bình thường, cô ấy nhắc nhở bản thân tỉnh táo hơn một chút, không nên bị che mắt. Không cố chấp nói về vấn đề này nữa, chỉ hỏi: [Cũng rất lâu rồi hai người không gặp nhau đúng không?]
Lương Âm Dạ: [Hơn một năm.]
Lần gặp mặt trước lần này cũng là tình cờ gặp nhau, cách rất xa, chỉ biết là anh ở chỗ xa, chỉ như vậy mà thôi.
Tiếp xúc nhau ít tới thái quá.
Cũng khiến số lần bọn họ tiếp xúc nhau trong hai ngày qua có vẻ nhiều tới thái quá.
Chu Nghê: [Anh ấy thay đổi nhiều không?]
Lương Âm Dạ cầm điện thoại di động trong tay, cô ngửa mặt suy nghĩ một lát.
Chắc hẳn là nhiều.
Loáng thoáng cảm thấy dáng vẻ không giống với trong trí nhớ cho lắm, đang trở nên chín chắn, trưởng thành. Từ một thiếu niên, từ một đạo diễn thanh niên, đi từng bước một cho tới giờ đây được rất nhiều người vây quanh, biến thành người tỏa sáng giữa đám đông, trở nên chín chắn nho nhã, kiêu ngạo lại tự hạn chế, nhận giải thưởng lớn và nhiều lời tán dương hơn nữa mà sắc mặt cũng không thay đổi.
Cũng vốn nên là như vậy.
Từ bừa bãi vô danh đến đứng ở đỉnh, sao một người không thay đổi cho được.
Ngay cả bản thân cô cũng đang thay đổi.
Đã sớm khác với trước kia.
/
Lần này, quả thật Lương Âm Dạ không ở lại Thành phố Thân lâu, chiều ngày thứ ba, cô ngồi máy bay bay đi Thành phố Nam, có một buổi quay quảng cáo ở bên đó.
Còn về chương trình giải trí kia, trước khi máy bay cất cánh, cuối cùng cô cũng cho Đường Vi một câu trả lời chính xác, gật đầu đồng ý tham gia.
Hai ngày qua, cô luôn suy nghĩ về chuyện này, cũng tìm hiểu đôi chút về nội dung chương trình giải trí này, cộng thêm bên phía Đường Vi không ngừng khuyên bảo…
Cũng nói không tồi, cũng khuyên cô đi.
Vậy cô đi thử xem.
Cô gửi tin nhắn xong thì lên máy bay, mà Đường Vi vất vả lắm mới nhận được sự đồng ý của cô, quay đầu đi liên lạc tổ chương trình.
Hai ngày qua, mức độ chủ ý của mọi người với Lương Âm Dạ rất cao, tầm mắt của truyền thông, người hâm mộ và đối thủ đều tập trung trên người cô.
Ở bên ngoài, sau đêm đó, tin tức về cô và Văn Yến tại Lễ trao giải Hoa Quế ồn ào xôn xao. Ban đầu, rất nhiều người cho rằng cô sẽ ra mặt nói gì đó hoặc là làm chuyện gì đó, nhưng không, hai ngày qua, hai người trong cuộc yên lặng đến thái quá, một chút tin tức cũng không có.
Chờ cô lại xuất hiện chính là phải bay đến Thành phố Nam.
Rất dễ lên hot search.
Lúc Văn Yến thấy tin tức, hẳn cô đã ở trên máy bay.
Anh nhìn màn hình điện thoại một lát, trong thư phòng không có người, một tiếng thở dài khẽ tràn ra: “Chạy nhanh thật đấy.”
Không bàn về bản lĩnh khác, chỉ nói về chuyện “chạy” thôi, xưa nay cô là hạng nhất.
Một bàn tay khác vốn cầm kịch bản, giờ phút này, anh bỗng nhiên mất hứng thú đọc tiếp, trong mắt khó che giấu vẻ khó chịu, tiện đà ném kịch bản lên bàn, cả người tựa vào lưng ghế, không biết đang suy nghĩ gì.
… Lúc Tiểu Trì đi vào thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Không khỏi nhủ thầm, hỏng rồi.
Cậu ấy chần chừ, do dự ở ngoài cửa, ước gì có thể đóng lại cánh cửa vừa mở ra.
Văn Yến không nhìn lên: “Nói.”
“À, vừa rồi bên phía “Tối Nay Hẹn Hò Không” truyền đến tin tức, nói là… chị Âm Dạ đồng ý tham gia ghi hình.”
Cậu ấy cúi gằm mặt, không biết tin tức này có đủ để triệt tiêu tâm trạng tồi tệ đang vô cơ dâng lên của anh Văn hay không. Còn lễ phép gọi “chị Âm Dạ”, rất sợ có chữ nào không đúng, lại châm lửa lớn hơn.
Tầm mắt Văn Yến đọng lại, nâng tầm mắt nhìn sang: “Chắc chắn?”
“Chắc chắn, quy trình sắp bắt đầu rồi.”
Anh gõ nhẹ đầu ngón tay lên quần tây, sau một lúc lâu, dặn dò: “Cậu để ý chặt chẽ vào.”
Tiểu Trì lên tiếng đáp lại, vội vàng đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên, Văn Yến cụp mắt, đôi mắt phượng khẽ nâng lên, cơn bực bội vừa rồi cũng tan đi.
Lương Âm Dạ là một người trưởng thành thông minh lý trí, biết phân tích lợi và hại rồi đưa ra quyết định chính xác.
… Sẽ không bởi vì lời anh nói mà cố ý làm ngược lại với anh.
Khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên, một lần nữa cầm kịch bản vừa bị anh ném xuống mặt bàn lên, tiếp tục công việc vừa rồi.