Mưa bên ngoài rất lớn. Trong tiếng mưa rơi, bầu không khí trong nhà rất tốt.

Mọi người thay phiên nhau chia sẻ hành trình tối nay.

Văn Yến và Lương Âm Dạ ngồi rất gần, có lẽ khoảng cách chỉ bằng một nắm tay đủ để giữ lễ độ. Anh cụp mắt nhìn bàn tay cô tùy ý đặt bên cạnh mình, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn khiến cho người ta rất muốn nắm, rất muốn chạm vào nó.

Chiếc lắc tay đeo trên tay rất hợp với cô giống như anh đã suy đoán trước kia, dường như tăng thêm một quầng sáng cho ngôi sao nhỏ.

Nghe ra thì hành trình của nhóm Biên Húc và Bối Y chơi vui nhất. Bọn họ vừa đi trên đường vừa hỏi giá, vừa tính toán giá cả kỹ lưỡng. Cuối cùng, dưới sự tính toán hợp lý mà bọn họ được hưởng một bữa tối không đắt đỏ lại rất ngon, còn ăn không ít trái cây.

Đôi khi, có thể muốn mua cái gì là có thể mua cái đó lại không thể nghiệm được cảm giác vừa thú vị vừa thành tựu như hôm nay. Lúc nói về định mức tiền mà bọn họ đã tính toán đâu ra đấy để tiêu xài vừa đủ cho hôm nay, gương mặt nhỏ của Bối Y tỏ vẻ thỏa mãn.

Mặc dù là “mưu sinh ở nước ngoài”, nhưng vẫn rất vui.

Mặc dù kinh phí hai nhóm khác hơi ít một chút, nhưng cũng không khó khăn như bọn họ, vẫn có thể trải nghiệm được văn hóa nơi đây.

Nhóm Lương Âm Dạ thoải mái nhất. Ăn bữa tối trong nhà hàng, uống cà phê trong quán cà phê, mua đồ trang sức trong cửa hàng trang sức, rồi mới chậm rãi chuẩn bị đi về.

Biên Húc có lời muốn nói nhưng nhịn một chút, vẫn không dám nói.

“Hai người giống nam nữ chính trong phim thần tượng đang hẹn hò thật.”

Còn dùng tiền của ê kíp chương trình để sắp xếp hành trình, xứng đáng là buổi hẹn hò đúng nghĩa bằng chi phí công.

Chẳng qua lời này quả thực không thích hợp để nói. Anh ấy âm thầm tiếc nuối.

Đô Oánh hỏi: “Tối nay nhất định là rất vui vẻ nhỉ?”

Lương Âm Dạ cười.

Nếu bỏ qua phần nhạc đệm cuối cùng thì thật ra cảm giác thể nghiệm toàn bộ hành trình tối nay đều rất tốt.

Nhà hàng kia rất ngon, quán cà phê kia rất thong dong, có người đang làm việc, có người chỉ đơn thuần đến uống một ly cà phê.

Nơi này có không khí chỉ thuộc về nơi đây, nhịp sống chậm rãi có sự mê hoặc khiến người ta bị nghiện.

Văn Yến ngồi ở rìa của ghế sô pha, cơ thể anh nghiêng về mọi người, thật ra thì cũng nghiêng về cô, sẽ cho người ta cảm giác hai người bọn họ quả thực vô cùng thân thiết.

Chỉ trò chuyện thôi thì có chút khô khan, Bối Y nói đi vào nhà bếp xem thử có cái gì có thể ăn hoặc có thể uống hay không, Đô Oánh cũng đi theo.

Lúc mọi người đi tới đi lui, Lương Âm Dạ nghe thấy bên tai có một câu nói nhỏ: “Đừng không vui nữa, anh không nhắc đến nữa.”

Giọng nói rất nhẹ nhàng, tốc độ rất nhanh. Người xung quanh cũng không vì thế mà có phản ứng gì, như thể chẳng có gì xảy ra, nhưng cô nghe rõ ràng.

Lương Âm Dạ ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn anh.

Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt thâm thúy mà nặng nề.

Đầu cô trống rỗng trong một chốc.

Tất nhiên biết như vậy nghĩa là anh đã thỏa hiệp.

Cũng biết... anh làm thế này là đang dỗ cô vui vẻ.

Dường như cô hoàn toàn không thể nào kiềm chế được tâm trạng phập phồng của mình, cũng không cách nào không xúc động vì thái độ hạ thấp mình của anh.

Anh bảo đảm với cô, muốn khiến cô yên tâm ghi hình tiếp.

Lương Âm Dạ phát hiện... Hình như cô có chút thích mềm không thích cứng thật. Vừa rồi bọn họ còn có thể tranh chấp, nhưng lúc đối mặt với Văn Yến như vậy, cô chợt không nói gì được nữa.

Bối Y hấp tấp chạy đi, lại hấp tấp mang một bình trà chanh đến: “Nào nào nào, mọi người nếm thử tay nghề của cô Bối nào.”

Mượn cơ hội này, Lương Âm Dạ chuyển ánh mắt đi. Cô không biết mình hành động thế nào, có lẽ sẽ có chút chật vật.

Nhiều khi cô đều rất muốn nói với Văn Yến một câu: Anh có thể đừng đối xử với em tốt như vậy được không?

Sẽ bị nghiện.

Sẽ bị trúng sâu độc.

Sẽ lạc đường trong sự tốt bụng của anh.

Lúc Bối Y đưa một ly trà chanh qua, Văn Yến thấp giọng nói cảm ơn.

Bỗng nhiên, Bối Y nâng tầm mắt nhìn Văn Yến, vài sợi tóc của anh rũ trước trán, biểu cảm lạnh nhạt như thường lệ, có một loại hương vị không nhiễm thế tục. Cùng ghi hình chương trình hai lần, bây giờ cô ấy cũng quen với tính cách của anh, thậm chí còn có thể đi đào sâu hơn một chút... Bỗng nhiên không nhịn được cảm thán: “Thầy Văn không đóng phim thì thật sự lãng phí.”

Lương Âm Dạ hỏi: “Lãng phí gì?”

“Lãng phí gương mặt này.” Bối Y cười hí hí: “Anh ấy đẹp trai thật đấy.”

Lương Âm Dạ lơ đãng nghiêng đầu nhìn anh.



... Không chỉ có mình cô đang nhìn anh, những người khác cũng nhìn theo. Mặc dù đều biết anh đẹp trai, nhưng có người vừa nói, mọi người sẽ vô thức nhìn sang.

Mà rõ ràng là lời nói của Bối Y, nhưng Văn Yến đưa mắt nhìn Lương Âm Dạ.

Ánh mắt gần như đang dò hỏi quan điểm của cô.

Lồng ngực Lương Âm Dạ tê dại. Khó có thể ngăn cản ánh mắt này của anh.

Cho dù anh chưa làm gì, cũng chưa nói gì, nhưng cô giống như sẽ bị anh mang vào một cơn lốc xoáy rất mạnh.

Đô Oánh đứng ngoài quan sát, ánh mắt lóe sáng.

Chợt cảm thấy cảnh tượng này khá mập mờ.

Lương Âm Dạ vội vã thu lại ánh mắt, nặn ra một nụ cười rồi đi lấy trà chanh.

Bối Y cũng chỉ thuận miệng nói thôi, trò chuyện mà thôi, nói gì cũng được. Chia trà chanh xong, mọi người bắt đầu chuẩn bị nói đề tài mới.

Một lúc cũng không có linh cảm gì, Tô Mộ Diên đề nghị mỗi người phát biểu ý kiến của mình.

Khương Miên bấm bấm điện thoại di động, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên. Cô ấy lôi một đề tài khá thú vị trong điện thoại ra: “Có một đề tài rất hot, thời còn đi học, mọi người có người mình yêu thầm không?”

Đây là một chương trình hẹn hò, dĩ nhiên phải trò chuyện về phương diện tình cảm.

Đề tài này có vẻ không tồi.

Mọi người nói theo thứ tự.

Lương Âm Dạ xếp ở phía gần chót, cô có đầy đủ thời gian để chuẩn bị tâm lý. Đến lượt cô, cô cụp mắt, lắc đầu: “Không có.”

Có người còn rất bất ngờ.

Bởi vì dựa trên mấy tin đồn trên mạng, lúc Lương Âm Dạ mới được ra mắt công chúng thì còn là sinh viên, lúc ấy, cô và Văn Yến ràng buộc quá sâu, Dạ Yến cũng sinh ra từ khi đó.

Bọn họ còn cho rằng ít nhiều gì cũng sẽ có một chút dây mơ rễ má gì đó.

Cho dù sau này chương trình phát sóng, sợ rằng có không ít người đều cho rằng cô sẽ nói có. Dù sao bọn họ không bảo cô nói tên, cho dù không phải Văn Yến, có lẽ thời thanh xuân cũng sẽ có bóng dáng thiếu niên gì đó.

Câu trả lời này quả thật có chút khiến cho người ta bất ngờ, phủ nhận hơi dứt khoát.

Chẳng qua vì là nữ minh tinh, hiện tại còn đang trong thời kỳ đang hot lên, cho dù là thật hay giả, cũng có thể hiểu rõ câu trả lời này.



Khương Miên nhìn Văn Yến, anh là người trả lời tiếp theo: “Đến lượt thầy Văn rồi.”

Lương Âm Dạ cho rằng anh cũng sẽ nói không có.

Những người khác cũng đều cho rằng như vậy.

Dù sao thì trông anh cũng không giống như người sẽ nói “Có”.

Lúc tiếng nói của anh vang lên, tình cảnh chớp mắt trở nên yên tĩnh:

“Có.”

Khương Miên còn cho rằng bản thân bị ảo giác.

Không ngờ qua một vòng, người cho rằng sẽ nói có thì lại nói không có, người cho rằng sẽ nói không có giống người trước thì lại nói có.

Không phải chứ, anh hai ơi, CP ràng buộc giữa hai người là hot nhất đấy, anh có biết không hả? Câu trả lời của hai người hoàn toàn ngược lại, chờ mùa này phát sóng xong, là muốn độc chiếm toàn bộ nhiệt độ hả?!

Sao phá vỡ tình hình này đây?

Biên Húc rất muốn phỏng vấn đạo diễn Kỷ.

Sau giây lát yên lặng, Biên Húc bất chấp đứng ra tiếp tục hòa giải bầu không khí, lại đổi đề tài.

Tối nay, ê kíp chương trình ra để tuyên bố sắp xếp trò chơi của ngày mai.

Ngày mai mọi người sẽ đi hồ bơi, bắt đầu một trò chơi ở hồ bơi.

“Ngày hè Thái Lan nóng nhất, mời các vị cùng thể nghiệm!”

Biên Húc: “Tôi đã thể nghiệm đủ nhiều rồi! Ngay cả mưa to cũng thể nghiệm rồi.”

Đạo diễn lựa chọn không nghe thấy, tiếp tục nói: “Lúc trò chơi hồ bơi ngày mai kết thúc, chúng tôi sẽ dẫn mọi người đến một khu chợ náo nhiệt, mời mọi người cùng cảm nhận sâu sắc về phong vị ở nơi đây. Chúng tôi cũng sẽ sắp xếp một vài trò chơi nhỏ. Nhưng bởi vì đến lúc đó, người trong chợ sẽ rất đông, cho nên mấy khách mời nhớ phải giữ liên lạc nhé.”

Ô Tề đưa một bàn tay lên gối phía sau cổ, suy tính lời nói của ê kíp chương trình. Anh ấy luôn cảm giác lời nhắc của bọn họ sẽ không đơn giản như vậy. Bọn họ nói ba phần, như vậy thì sự thật có thể sẽ có sáu phần.

“Người rất đông, vậy nghĩa là các anh sẽ không giải tán người dân.” Anh ấy đề xuất nghi ngờ: “Du khách nhiều như vậy, một khi chúng tôi bị nhận ra, việc bị bao vây là chuyện rất bình thường.”

Trong số tám khách mời đang ngồi, độ nổi tiếng cao có thấp có, nhưng dù sao thì chỉ một người trong số họ thôi, danh tiếng cũng sẽ không thấp. Người vây quanh bọn họ cũng không nhất định là người hâm mộ, dù sao thì người qua đường cũng rất thích xem náo nhiệt, họ cũng muốn tới gần để xem bọn họ.

Cái này không nằm trong phạm vi giải thích của đạo diễn. Cũng có thể nói, đây chính là khiêu chiến bọn họ dành cho mấy khách mời.

Chương trình giải trí mà, dù sao cũng phải có gì để xem chứ.

Tô Mộ Diên lấy điện thoại di động ra: “Mọi người cũng thêm WeChat đi, đến ngày mai cũng dễ liên lạc. Còn ai chưa thêm WeChat không? À đúng rồi, cô Lương, hình như tôi còn chưa thêm cô, cô thiết lập không thể thêm người trong nhóm chat.”

Mọi người rối rít bắt đầu bấm mở mã QR, thêm bạn tốt với người chưa kết bạn. Bình thường cùng ghi hình chương trình sẽ có chung một nhóm chat, cho nên cũng không chú ý những chuyện này.

Đến Lương Âm Dạ, có thể là do cài đặt mà cô đặt, người chưa kết bạn hơi nhiều.

Cô quét mã QR, kết bạn với từng người.

Tô Mộ Diên, Ô Tề, Khương Miên...

Văn Yến cũng đưa điện thoại di động qua.

Lương Âm Dạ dừng động tác, như không có chuyện gì xảy ra mà quét mã QR anh đưa.

Cô trấn định như thể không có gì khác thường.

Chỉ có người bên ngoài ngổn ngang trong gió.

Không phải chứ...

Hai người ngay cả WeChat cũng không có!?

Cũng không có!!?

Về chương trình giải trí này, khi thì chứng thực bọn họ thật sự có tai tiếng gì đó, khi thì chứng thực tin đồn bọn họ thật sự không thân nhau.

Đừng nói người khác, ngay cả khách mời cũng không ngừng bị dọa sợ.

Ai có thể nghĩ tới, hai người ở bên ngoài có CP bị gặm nhấm như mặt trời ban trưa, trên thực tế, ngay cả WeChat cũng là bây giờ mới thêm nhau.

Tâm trạng Tô Mộ Diên cũng rất phức tạp.

Sao anh ấy cảm giác đề nghị này của anh ấy là dành riêng cho anh... Nghĩ đến đây, anh ấy tỉnh bơ nhìn sang Văn Yến.

Văn Yến cũng đang cúi đầu làm việc, kết bạn với khách mời khác. Người mà anh chưa kết bạn còn nhiều hơn, lúc này cũng lần lượt kết bạn với từng người. Có thể là nhiệm vụ quá rườm rà, Tô Mộ Diên nhìn thấy anh nhẹ nhàng nhíu mày, không kiềm được có chút buồn cười.

Sợ rằng anh chỉ muốn kết bạn với một người kia mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play