Cơ hội Văn Yến ra tụ họp với bọn họ không nhiều.

Bởi vì ngày mai phải đi ghi hình, vừa đi lại là một khoảng thời gian, tối nay hiếm khi vừa gọi đã ra đây.

Đám người này đều là bạn bè quen biết nhiều năm, hiểu biết rất rõ về nhau.

Chúc Đào kéo Văn Yến uống rượu, hơn nửa buổi tối mới chịu thả người, tự gọi tài xế lái thay, nhân tiện đưa Văn Yến về.

Lúc sắp đến nhà Văn Yến, cả đoạn đường Dung Thầm đều yên tĩnh, lúc này mới nhìn anh: “Chờ năm năm, không đợi được nữa?”

Gần đây, Văn Yến làm quá nhiều chuyện, cho dù là trong giới của bọn họ, cũng rất ít khi nghe về chuyện trong giới giải trí, mà cũng đã nghe không ít.

Có lẽ là men rượu xông lên đầu thật, Văn Yến xoa xoa giữa mày, tản mạn “Ừ” một tiếng.

“Hiện tại mấy thứ đó cậu cũng trả xong rồi, quả thực không buông bỏ được, thì nắm chặt một chút.” Vẻ mặt Dung Thầm có thêm mấy phần nghiêm túc: “Sai một nước cờ, thua cả bàn cờ. Năm đó cậu cũng lĩnh hội rồi, tôi cũng không nói nhiều.”

Xe dừng lại.

Văn Yến gật đầu, giơ tay đè bả vai anh ấy, mới mở cửa xe xuống xe.

Dung Thầm nhìn tiểu khu này, chẹp một tiếng.

Còn biết theo đuổi thật.

/

Cả một ngày hôm nay, bầu không khí trong nhà họ Lương rất thấp.

Hiếm khi yên tĩnh như vậy, không có bao nhiêu tiếng vang.

Buổi sáng Hà Chiêu Vân không thức dậy, gần tới trưa cũng không nhìn thấy bà. Thói quen sinh hoạt của bà luôn luôn nghiêm khắc, nếu là trước kia, chuyện này hầu như chưa bao giờ xảy ra. Mấy người giúp việc trong nhà cũng nhận ra chuyện không ổn, nhất là nhìn thấy bầu không khí giữa Lương Tuấn và Lương Xán cũng không như ngày xưa... Buổi sáng Lương Tuấn thức dậy, ngồi ở phòng khách rất lâu, xem một mặt báo mà xem hai mươi phút cũng không nhúc nhích, cũng không nói chuyện với Lương Xán, dùng bữa sáng xong vẫn đi công ty.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong bụng đều có một chút lo lắng, nhưng cũng không ai dám nhiều lời.

Lương Xán do dự một lát, vẫn xin bên phía công ty cho nghỉ.

Mắt thấy buổi trưa qua rồi, dì Chương thực sự lo lắng, bà biết sự chú ý của Lương Xán cũng nằm ở trên người bà chủ, bèn khuyên nhủ: “Nếu không thì cô lên xem xem? Cũng không biết hôm nay tức giận chuyện gì, nhưng không ăn cơm thì sao được.”

Đổi thành trước kia, Lương Xán dĩ nhiên đồng ý. Nếu mẹ tức giận, bình thường đều là bị tiểu Dạ chọc tức, cô ta xem thử, khuyên bảo vài lời, dỗ mẹ vui vẻ rồi, cô ta cũng rất vui lòng. Mâu thuẫn giữa hai người vừa hóa giải, nhà sẽ hoà thuận, hơn nữa còn sẽ khiến cho cô ta cảm thấy bản thân là một người hoà giải rất quan trọng. Cô ta rất biết cách dỗ mẹ, cũng mơ hồ đắc ý vì điều này.

Nhưng hôm nay... tình huống đã khác.

Cô ta biết mẹ đang giận cô ta.

Từ tối hôm qua, từ lúc rời khỏi nhà tiểu Dạ đến hiện tại, mẹ đều không nói với cô ta một câu, cũng không nhìn cô ta một lần.

Thật ra thì Lương Xán biết, ở trong lòng mẹ, sức nặng của mấy lời Lương Âm Dạ nói chắc chắn không nhẹ, bao gồm mấy lời lên án dành cho bản thân.

Trong lòng mẹ có tiểu Dạ, mà tiểu Dạ đột nhiên nói nhiều như vậy, sao có thể không ảnh hưởng mẹ được.

Cô lật lại những chuyện cô ta đã làm trong thời kỳ trưởng thành, mẹ vừa nghe thấy, sao có thể không tức giận được.

Lương Xán do dự. Cô ta chủ yếu lo lắng, cô ta đi rồi, trái lại sẽ khiến mẹ càng tức giận, hoặc là, cho dù cô ta đi thì cũng vô dụng.

Thật ra thì Lương Xán có chút sợ. Cô ta không biết tiếp theo mẹ có tính sổ với cô ta hay không. Từ nhỏ đến lớn, ở trong mắt ba mẹ, hình tượng của cô ta đều là ngoan ngoãn hiểu chuyện, lần này là lần đầu tiên đối mặt với chuyện như vậy, cô ta không có kinh nghiệm một chút nào.

Dì Chương nhẹ nhàng đẩy đẩy cô ta: “Đi đi, bà chủ yêu thương cô nhất, cô đi dỗ đi.”

Lương Xán nắm ngón tay, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngẩng mặt hỏi dì Chương: “Dì nói mẹ thương tôi nhất, đúng không?”

Thật ra thì cô ta cũng trải qua một khoảng thời gian vô cùng hoang mang bất an. Chính là lúc ba muốn đi đón tiểu Dạ về nhà, lúc ấy, cô ta rất lo được lo mất. Cô ta lo lắng, chờ em gái quay về, em gái sẽ được cưng chiều hơn cô ta, ba mẹ chuyển dời chú ý, không chú ý tới cô ta nữa, hoặc là trong nhà sẽ không giống với trước kia nữa, cuộc sống của cô ta không thể bừa bãi tùy tiện giống như trước nữa.

Tâm tư của bé gái luôn nhạy cảm hơn, lúc ấy, tuổi tác của cô ta còn nhỏ, cũng không thân với em gái, không khó để hiểu vì sao cô ta sẽ nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng thực ra theo thời gian trôi qua, trong lòng Lương Xán rất rõ ràng, cô ta vẫn được ba mẹ thiên vị và yêu thương. Cảm giác an toàn của cô ta từ từ tăng trở lại, nhưng quên mất cô em gái trước kia từng bị cô ta xem như người cạnh tranh mà đối nghịch.

Cho đến hiện tại, cô ta cũng không dám nói mấy chuyện kia với ba mẹ, cô ta từng cho rằng sẽ bị năm tháng chôn giấu.

Nhưng không nghĩ đến sẽ bị bọn họ biết được thông qua phương thức như vậy.

Dì Chương sửng sốt, đột nhiên ý thức được vấn đề trong lời này của bản thân, vội vàng nói: “Nhất định là yêu thương cô nhất, cô và tiểu Dạ ở trong lòng bà chủ đều là người được yêu thương nhất.”

Cô ta thầm nói bản thân không đúng, nếu để tiểu Dạ nghe thấy lời nói này, thì đúng là sai lầm lớn.

Haiz, nhưng đây lại là sự thật...

Lương Xán hơi cúi đầu, khó chịu một lát. Cô ta dĩ nhiên biết ba mẹ hiểu rõ cô ta nhất, nhưng trước giờ cô ta không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì. Giống như sinh ra đã nên như vậy, giống như mọi chuyện này đều là lẽ đương nhiên.

Cô ta cũng không do dự bao lâu, chỗ của mẹ, cô ta nhất định phải đi xem nơi đó một chút. Sáng nay cô ta không đi công ty, thật ra thì cũng chính là vì chuyện này.

Lương Xán cẩn thận gõ cửa, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Mẹ?”

Lần đầu tiên cô ta bất an và dè đặt như vậy.

Ở trước mặt ba mẹ, cô ta vẫn luôn tuỳ tiện quen rồi, mà bọn họ cũng rất thích vẻ kiêu ngạo lại tự tin của mình.

Chẳng biết tại sao.

Trong đầu Lương Xán lại hiện ra Lương Âm Dạ.

Tính cách bọn họ khác biệt rất lớn, nếu có thể nói, thật ra thì sử dụng “người cũng như tên”, cũng có thể hình dung rất đúng.

Cô ta giống như mặt trời nóng cháy, tiểu Dạ giống như trăng sáng, lặng lẽ tỏa sáng giữa ban đêm yên tĩnh.

Nếu nói ba mẹ thích vẻ kiêu ngạo lại tự tin của mình... Vậy thì, cũng không biết trong mắt ba mẹ, tiểu Dạ lại là dạng gì?

Lương Xán dần dần từng chút một mà lĩnh hội cảm nhận ngày thường của Lương Âm Dạ.

Thế này thật ra thì không khó. Giữa các cặp song sinh, những người có cảm ứng đều nhiều như vậy, thoáng đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ thôi, cũng không có gì khó khăn.

Chỉ cần cô ta chịu.

Bên trong không có động tĩnh.

Lương Xán cắn môi, vẫn lần nữa mở miệng, nói: “Mẹ, mẹ thức dậy chưa? Nếu thức dậy rồi... thì dậy ăn chút đồ đi ạ? Dì Chương làm món mẹ thích ăn, còn nóng đấy...”

Hà Chiêu Vân đã sớm thức dậy. Cả đêm qua, bà ấy cũng không ngủ được, lơ đãng thiếp một lúc, nhưng chưa được mấy tiếng lại tỉnh dậy. Trong mộng, đều là con gái nhỏ, lúc cô sinh ra, lúc là em bé, thời niên thiếu, không ngừng xuất hiện trong mộng.

Nghe giọng nói bên ngoài, trong lòng bà ấy không có một chút gợn sóng nào.

Bà ấy không trả lời, Lương Xán cũng không đi, luôn chờ ở cửa. Yên tĩnh đứng ở đó, khẽ cắn môi, cúi đầu nhìn mũi giày, khó che giấu bất an.

Không biết qua bao lâu, bên trong mới truyền đến động tĩnh Hà Chiêu Vân rời giường.

Hà Chiêu Vân mở cửa, bước chân bị Lương Xán đứng ở cửa ngăn cản, nhưng cũng chỉ tạm ngừng một lát rồi lại tiếp tục đi ra ngoài, không để ý đến cô ta.

Lương Xán cắn chặt môi, cánh môi nhúc nhích. Cô ta cố nén cảm xúc, không phát ra một chút âm thanh nào, chỉ nhắm mắt theo đuôi đi sau lưng Hà Chiêu Vân.

Hà Chiêu Vân đi xuống lầu xong, đi đến nhà ăn dùng cơm, nhìn thấy cô ta còn đi theo, chỉ nhàn nhạt liếc qua, vẫn không nói gì.

Dì Chương bưng thức ăn đến cho bà ấy, nói với bà ấy là Lương Tuấn đã đi công ty.

Động tác cầm muỗng của Hà Chiêu Vân nhẹ dừng lại, ừ một tiếng.

Tối hôm qua về phòng, bọn họ cũng cãi nhau một trận.

Ông ấy trách cứ bà ấy ban đầu không nên đưa tiểu Dạ về quê, bà ấy cũng trách ông ấy ban đầu một lòng bận bịu công việc, hai đứa con, bảo bà ấy làm sao tự trông nom được!? Phàm là có người trong nhà giúp đỡ, sao bà ấy sẽ bị dày vò đến mức đó? Muốn bà ấy sinh, muốn bà ấy trông con, còn là hai đứa, bà ấy có bản lĩnh lớn như vậy sao?

Sau này lại trách nhau thiên vị, khiến tiểu Dạ ở trong căn nhà này nhẫn nhịn, tủi thân nhiều năm như vậy. Ông ấy nói bà ấy quá thiên vị Lương Xán, bà ấy cũng nói ông ấy không làm ba của tiểu Dạ cho tốt.

Ầm ĩ tới nỗi trần nhà cũng sắp bị dỡ đi mất, mà cũng không thể dừng lại được, dường như muốn trút tất cả lửa giận và bực dọc vào nhau, như vậy thì có thể thoáng giảm bớt một chút áy náy và tự trách trong lòng.

Sáng sớm thức dậy, mắt Hà Chiêu Vân sưng lên, bà ấy cảm thấy khó chịu.

Nhưng chẳng so nổi nỗi đau trong lòng.

Bà ấy dùng cơm, Lương Xán ngồi trong phòng chờ bà ấy. Chờ bà ấy vừa đứng lên, Lương Xán cũng đi theo, từ đầu đến cuối đi theo bà ấy, nhưng bà ấy cũng từ đầu đến cuối không nói chuyện với cô ta.

Ngay cả dì Chương cũng nhìn ra vấn đề, cũng không dám xen vào.

Mắt thấy Hà Chiêu Vân cầm túi xách muốn ra cửa, Lương Xán rốt cuộc cũng không nhịn được mà chạy lên trước đi kéo quần áo bà ấy, giọng nói mang theo nghẹn ngào rất nặng: “Mẹ...”

Hà Chiêu Vân vẫn hững hờ như cũ, đối với cô ta, chỉ có một câu nói: “Lương Xán, mẹ rất thất vọng về con.”

Một câu nói đơn giản nhưng nặng nề nện vào tim Lương Xán. Đối với cô ta mà nói, có lẽ lời nói này còn hiệu quả hơn bất cứ lời mắng nào.

Cô ta khó mà chịu đựng được, cắn chặt môi, nước mắt nổi lên, khó chịu cúi thấp đầu.

Hà Chiêu Vân làm lơ động tác níu kéo của cô ta, cất bước rời đi.

Bà ấy đã không còn sức để nói gì nữa, quá thất vọng về Lương Xán. Trước giờ bà ấy chưa từng nghĩ Lương Xán sẽ là đứa con như vậy, sẽ tạo thành tổn thương dành cho em gái như vậy.

Bà ấy sai thật rồi.

Từ lúc vừa bắt đầu, bà ấy cũng không nên có tâm tư tách hai đứa con ra.

Nếu không tách ra, có lẽ hôm nay, bọn họ sẽ là chị em gái có mối quan hệ tốt nhất, hỗ trợ lẫn nhau, nâng đỡ lẫn nhau.

Mà sẽ không có bất kỳ tâm tư đối nghịch đối với đối phương, cũng sẽ không có bất kỳ oán hận nào đối với nhau.

Hà Chiêu Vân vô cùng ăn năn, nhưng hối hận cũng đã muộn rồi.

Cho đến hiện tại, bà ấy mới hoàn toàn đọc hiểu lời khuyên nhủ ban đầu của tiểu Thôi, nhưng đã tự ăn quả đắng.

/

Lương Âm Dạ ngồi chuyến bay sáng sớm, bay thẳng đến thành phố nào đó tại Thái, nơi ê kíp chương trình chỉ định, mấy khách mời sẽ hội họp ở bên kia.

Cô vừa mới tới sân bay thì bị một đống người hâm mộ vây quanh, mấy người Đào Đào che chở cô đi vào trong. Hôm nay người tới cũng rất nhiều, chiến trận đặc biệt lớn, ở trong một trận ồn ào, Lương Âm Dạ mơ hồ nghe thấy tên Văn Yến, nhưng không đặc biệt để ý, nghe thấy tên của đối phương ở trong đoàn thể người hâm mộ, chắc hẳn bọn họ đều đã luyện tập mãi mà thành thói quen.

Còn chưa tới thời gian, cô đứng ngay tại chỗ ký tên cho bọn họ, nhận lấy từng trang giấy bọn họ đưa tới.

Những người hâm mộ cảm giác được hôm nay trạng thái cô rất tốt, không khỏi có chút vui vẻ: “Dạ Dạ qua bên kia, cứ chơi thỏa thích! Chơi vui vẻ!”

Bọn họ ở bên này náo nhiệt, nào ngờ một góc khác trong sân bay cũng đồng thời đang náo nhiệt.

... Bên kia, Văn Yến đã đến sân bay.

Ban đầu Lương Âm Dạ còn chưa nhận ra có gì khác thường, cho đến khi từng người hâm mộ lui về phía sau xem, đám người đều bắt đầu có chút xôn xao, cô mới chú ý tới động tĩnh bên kia, cũng nâng tầm mắt lên nhìn qua.

Có người giơ điện thoại di động chụp cô, cũng rất đúng lúc chụp được cảnh tượng này...

Lúc Lương Âm Dạ ngẩng đầu nhìn qua, Văn Yến cũng đúng lúc nhìn sang bên này, tầm mắt bọn họ phút chốc giao nhau.

Lương Âm Dạ cau mày.

Bọn họ sẽ không cùng một chuyến bay chứ?

Đầu óc cô chậm chạp nghĩ ngợi.

Đây cũng không phải là không thể...

Bọn họ đều ở cùng một thành phố, thời gian ê kíp chương trình đưa ra cho bọn họ là cùng một thời gian, cũng cùng điểm đến. Như vậy thì cùng chuyến bay cũng chẳng có gì lạ.

Đào Đào lặng lẽ chọc chọc cô, lúc này cô mới kịp phản ứng tình huống hiện tại... Xung quanh nhiều người như vậy, sao cô có thể luôn nhìn chằm chằm anh?

Lương Âm Dạ vội vàng thu lại tầm mắt, ký tên cho mấy người hâm mộ chung quanh xong, bèn lên đường rời đi.

Văn Yến cũng không nhìn bên này nhiều, dường như chỉ vô tình nâng tầm mắt.

Trái tim Lương Âm Dạ thoáng co chặt.

Việc trùng hợp hôm nay, cô chưa kịp chuẩn bị.

Mà cùng lúc đó, hot search liên quan trên Weibo đã đang cấp tốc leo lên trên, nhanh đến mức không cho bất cứ ai phản ứng.

Văn Yến và Lương Âm Dạ xuất hiện ở cùng một sân bay, hư hư thực thực đi cùng chuyến bay!

Loại chuyện này, nếu như không có chứng cứ, sẽ bị vô số người xem như “cô đang nằm mơ gì đấy”, lần này lại vô cùng xác thực.

Một lúc sau, vừa rồi có người chụp được tấm ảnh kia, nó cũng đã xuất hiện ở trong Super Topic CP Dạ Yến.

Lần này không phải ảnh chỉnh sửa, cũng không phải người hâm mộ liên tưởng, bọn họ đứng xa nhau, thật sự đang nhìn nhau cách đám người. Cô không phòng bị mà nâng tầm mắt lên, đúng lúc xông vào ánh mắt thâm thúy của anh...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play