Ở trong trí nhớ của Lương Âm Dạ, cô chưa bao giờ cãi vã với Hà Chiêu Vân kịch liệt như vậy.

Thuở thiếu thời, cũng sẽ có lúc trái ý nhau, nhưng sẽ không quá lâu, là vì cô thỏa hiệp.

Mè nheo với phụ huynh gần như là quyền lợi của đứa trẻ được yêu thương.

Nhưng cô không phải.

Đối với tình cảm bọn họ dành cho cô, trong lòng cô vốn cũng không có bao nhiêu tự tin, không dám phung phí, cũng không dám đánh cuộc, bởi vì cô không biết, trong một lần nào đó cô tuỳ hứng, cô có bị bọn họ vứt bỏ hay không.

Mà khi đó, chỗ này lại là chốn về duy nhất của cô.

Lúc ấy, cô vừa quay về, cô và bọn họ quá xa lạ, đối với nơi đây, cô cũng xa lạ.

Cho dù biết bọn họ và cô đều có mối quan hệ máu mủ, đều là người thân nhất của cô, nhưng cô vẫn không có quá nhiều cảm giác thuộc về nơi đó.

Tính cách Hà Chiêu Vân lại thiên về cường thế, vậy cô cũng chỉ đi theo sự cường thế của đối phương.

Sau này, trở lại lâu hơn một chút, cũng quen thuộc hơn một chút, cô mới nảy sinh một chút tâm tư làm phản. Cũng chính là lúc đi theo Văn Yến trèo tường.

Sau này nữa, chính là cô nghe lén ba mẹ nói chuyện, cũng không lâu lắm, cô dứt khoát kiên quyết đi vào giới giải trí. Một lần đó, ban đầu Hà Chiêu Vân cho rằng sự phản đối của mình có thể ngăn cô lại, song cô cứng đầu lạ thường, bất luận như thế nào cũng phải vào giới giải trí. Đó cũng coi là một lần bọn họ tranh cãi kịch liệt nhất, nhưng chưa tính là cãi nhau, bởi vì chỉ có một mình Hà Chiêu Vân nói, bình thường cô đều im lặng nghe. Nghe thì chịu nghe, nhưng không chịu đổi ý.

Đợt đó, Hà Chiêu Vân bị cô chọc tức, liên tục nhức đầu. Nhưng cô cũng không muốn trong nhà trợ giúp, không cần trợ giúp, cũng mất đi khả năng bị cản trở, Hà Chiêu Vân không ngăn được cô, chỉ có thể để mặc cô.

Mà đó cũng là lần đầu tiên Lương Âm Dạ làm chuyện trái với nguyện vọng của mẹ.

Chỉ là cô vẫn không xé rách bình yên ngoài mặt.

Không ai biết, lúc cô mọc được cánh rồi trưởng thành, chính là ngày cô cao bay xa chạy.

Cô nhịn rất lâu, cũng suy nghĩ rất lâu.

Cô chỉ muốn bay khỏi cái nhà này.

Tối nay là lần đầu tiên cô cãi vã với Hà Chiêu Vân.

Vừa cãi nhau, thì đã cãi nhau gay gắt như vậy.

Mà đây cũng là lần đầu tiên cô nhắm mũi nhọn ngay Lương Xán trước mặt Lương Tuấn cùng Hà Chiêu Vân.

Trước giờ bọn họ không biết giữa cô và Lương Xán cũng có mâu thuẫn.

Cô nghĩ, có lẽ cô ngụy trang quá tốt.

Nhưng ngụy trang nhiều năm như vậy, cô cũng thật sự mệt mỏi rồi.

Cô không hiểu rõ, rốt cuộc là việc cô đến hoặc là sự tồn tại của cô không vui vẻ đến mức nào mới có thể đưa cô đi. Cố tình không chỉ có một mình cô đi tới thế giới này, mà một người khác lại sống tốt như vậy.

Có thể đúng là thời điểm ra đời không tốt.

Cô vốn dĩ không bước qua được cửa ải trong lòng.

Dưới sự bất công, tình huống chỉ sẽ giống như núi lửa đang ấp ủ dung nham sục sôi.

Không người nào có thể cam tâm tình nguyện nhận sự đối đãi bất công.

Chung quy sẽ có ngày không đè ép được núi lửa, dung nham sục sôi sớm muộn cũng sẽ phun ra.

Khi còn bé, cô nghe hàng xóm nói một vài lời nói không tốt, cô chưa bao giờ đề cập với người ta, cho đến vừa rồi, cô hỏi ra miệng.

Lương Âm Dạ càng vùi đầu sâu hơn.

Nếu có thể, cô cũng tình nguyện không đi tới thế giới này.

Cho nên còn muốn kiếp sau gì nữa?

Sự xuất hiện của Văn Yến nằm ngoài dự đoán của cô.

Cô biết hành trình tối nay của anh là ở một thành phố khác, nhưng không nghĩ đến anh sẽ xuất hiện trước mặt cô trong đêm khuya.

Cô ngẩn ra hai giây, cho đến khi anh ngồi xuống ngang hàng với cô, hơi thở cũng đến gần, mới lặng lẽ trả lời câu hỏi trồi lên dưới đáy lòng... không phải là mơ.

Nhưng cho dù anh vội chạy về thành phố này, sao lại vào được tiểu khu này?

Trong lòng cô có rất nhiều nghi ngờ.

Chỉ là vào lúc này, điều đó có vẻ chẳng còn quan trọng như thế nữa.

Cô vừa mở miệng, mới phát hiện giọng nói rất khàn: “Sao anh lại đến đây?”

Đôi mắt đen nhánh của Văn Yến từ đầu đến cuối ngưng đọng trên người cô. Anh không nói chuyện một lúc.

Anh vốn chỉ muốn đến xác nhận cô có ở nhà hay không.

Cũng xác nhận có phải cô đón Trung thu với Kiều Việt hay không.

Nhanh nhanh mà đến, nghĩ tới hai tình huống xảy ra.

Nhưng thực tế lại xuất hiện loại thứ ba.

Chỉ trong một lúc, rất khó miêu tả ánh mắt đầu tiên khi vừa nhìn thấy cô là cảm nhận gì.

Anh rất rõ ràng nhìn thấy rất nhiều người đánh giá cô có “cảm giác tan vỡ”. Anh cảm giác, nếu cô còn một mình ngồi ở đó nữa... cô sẽ tan vỡ mất.

Lồng ngực quặn thắt lại, rất khó chịu.

Ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng chậm rãi.

Anh không lên tiếng, chỉ duỗi tay ôm cô vào ngực.

Nhắm hai mắt lại.

Cơ thể cô rất rõ ràng cứng đờ, rất hiển nhiên không hề thích nghi cái ôm này.

Trừ trò chơi trong chương trình giải trí, bọn họ đã rất lâu chưa từng tiếp xúc tay chân.

Yên tĩnh, thân mật như vậy.

Giọng nói anh khàn khàn: “Anh muốn đến xem thử, em có đón Trung thu với Kiều Việt hay không?”

Xem như nói thẳng lý do anh xuất hiện ở chỗ này.

Không che giấu chút nào.

Nhưng.

Nhưng anh lại dựa vào cái gì để quan tâm đây?

Tối nay bọn họ cùng nhau tham gia dạ tiệc, cho dù dạ tiệc kết thúc, cùng nhau đón Trung thu cũng là bình thường.

Trái lại cô và anh.

Bọn họ đã sớm không cùng nhau tham gia hoạt động, ngay cả tối nay, ban đầu cũng không ở trong một thành phố, muốn cùng nhau đón Trung thu mới là không có khả năng.

Lương Âm Dạ chỉ im lặng.

Bóng đêm dung nạp tất cả tiếng vang, chỗ chật hẹp này có mấy phần vắng vẻ.

Anh cũng ở cạnh cô, không nói chuyện, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt thâm thúy sâu xa, cũng cướp lấy ánh mắt cô.

Anh bỗng nhiên cúi người, hơi thở ùn ùn kéo đến, nụ hôn của anh rơi ở khóe miệng cô.

Muốn ngậm lấy môi cô.

Lương Âm Dạ như bị ma xui quỷ khiến, hết sức khó khăn ngăn cản anh.

Nhưng cô vẫn quay mặt đi.

Anh cứng đờ một chốc.

Một tia sáng nhu hòa trong hành lang rải lên trên người bọn họ.

Anh chỉ ôn hòa nói: “Muốn mời anh vào ngồi một chút không?”

Thật ra thì không cần đi vào, anh cũng biết cách bố trí trong nhà cô.

Không có nguyên nhân khác, chỉ vì anh cũng có một căn hộ giống như đúc, thậm chí, bọn họ còn là hàng xóm lầu trên lầu dưới.

Đây cũng nguyên do vì sao anh có thể xuất hiện ở chỗ này.

Giọng nói anh dịu dàng quá mức.

Giống như nặng một chút sẽ đánh nát cô.

Lương Âm Dạ cụp mắt, cảm giác toàn thân đang từ từ khôi phục sức lực.

Cô mở cửa, sau khi đi vào, cũng không đóng cửa... Đó là ra hiệu cho anh cũng có thể vào.

Văn Yến đi sau lưng cô.

Trong năm năm qua, lần đầu tiên bước vào cuộc sống cá nhân của cô.

Cũng là lần đầu tiên đi vào nhà cô.

Thường ngày bọn họ lạnh nhạt với nhau, ngay cả bạn bè bình thường cũng không phải, cho dù là ngay cả chuyện ăn tân gia cũng không liên quan đến anh.

Lương Âm Dạ rót hai ly nước.

Một ly cho anh, một ly cho mình.

Tầm mắt cô rũ xuống nhìn hai cái ly.

Là ly thủy tinh giống nhau như đúc.

Rót xong, cô đặt ly của anh cạnh anh, bản thân đưa lưng về phía anh, cũng uống từng hớp nước nhỏ.

Cô biết anh sẽ hỏi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Lương Tuấn liên tiếp gọi cho cô mấy ngày liền, chỉ muốn nghe cô nói tiếp câu cô đang nói vào ngày đó.

Mà hôm nay cô thỏa mãn tâm nguyện của ông ấy.

Lương Xán khuyên bảo, không chỉ không xoa dịu tình cảnh, ngược lại càng giống như là một mồi lửa. Cô vốn còn một chút hơi sức ngăn chặn cảm xúc hoàn toàn bùng nổ.

Trong lúc bốn người hỗn loạn giằng co, cô nhìn Hà Chiêu Vân: “Có thể hỏi thử mẹ không, năm đó sao mẹ phải đưa con đi vậy?”

Hà Chiêu Vân mím chặt môi.

Nhưng lúc này cô không hề bỏ qua, mà hỏi tiếp: “Vì sao chỉ đưa một mình con đi!?”

Hà Chiêu Vân bị điệu bộ của cô ép lui ra sau nửa bước, hốc mắt đỏ bừng: “Cho nên con vẫn luôn oán hận mẹ, đúng không?”

“Vì sao con không oán hận? Sao con có thể không oán hận? Rõ ràng con với cô ta ra đời cùng một ngày, cùng một giới tính, cùng cha cùng mẹ, nhưng vì sao cách hai người đối xử với con và cách đối xử với cô ta khác biệt lớn như vậy.” Cô rốt cuộc không kiềm chế được tất cả lời nói chồng chất trong lòng nữa: “Con cũng không làm gì sai, nhưng trong sinh mạng của con, mười lăm năm qua không có sự tồn tại của ba mẹ. Mẹ nói mẹ yêu con, nhưng con chưa bao giờ cảm giác được. Con chỉ biết mẹ rất yêu Lương Xán, một nhà ba người các người sống rất hạnh phúc, năm mười lăm tuổi, con giống như một kẻ ngoại lai, xông vào cuộc sống yên tĩnh của mấy người. Nếu không thương, vì sao lại phải dối trá ngụy trang, mẹ ngụy trang, không mệt sao?”

Dưới sự chất vấn của cô, Hà Chiêu Vân hầu như muốn tan vỡ, không ngừng lắc đầu, đã thất thanh rơi lệ.

“Lúc mấy người ở chung với nhau, con đứng nhìn từ xa. Xung quanh mấy người giống như có một cái lồng thủy tinh, ở trong lồng thủy tinh, mọi người vui vẻ hòa thuận, hạnh phúc ấm áp. Con đứng bên ngoài lồng thủy tinh, đột ngột như vậy đấy. Sự tồn tại của con cũng chẳng quan trọng, con không có mặt, không ảnh hưởng cân bằng sinh thái trong lồng thủy tinh, nếu con cưỡng ép đi vào, ngược lại quấy rầy sự bình yên của mọi người.” Lương Âm Dạ bóp mạnh lòng bàn tay, nhớ lại chuyện đã qua: “Con ở bên cạnh nhìn một lát, con cảm thấy mọi người là người một nhà, mà con và ba người không phải. Con không hề muốn đi vào lồng thủy tinh đó một chút nào, con cảm thấy ba người ở bên trong là được, người một nhà sống với nhau là được.”

Còn về cô, không quan trọng.

Có lẽ cô có thể trở thành thế giới của một mình mình, tự trở thành sinh thái của một mình mình.

Còn về cô độc hay không, hình như cô chưa bao giờ cân nhắc tới.

Bởi vì có thể có rất nhiều đồ vật, cô không xứng có được từ lúc sinh ra.

Ông trời rất tàn nhẫn, lúc ông đưa ra định nghĩa trong vận mệnh của một số người, có lẽ, mùi vị trong sinh mạng bọn họ chính là khổ sở.

Lương Tuấn nắm chặt nắm tay.

Lương Xán vẫn mở miệng: “Tiểu Dạ, năm đó ba mẹ cũng là bất đắc dĩ, hai đứa con, bọn họ không chăm sóc nổi, mới có thể đưa em đến ông bà nội nơi đó, nhưng bọn họ cũng rất thương em...”

“Lương Xán, kẻ được hưởng lợi, không có tư cách khuyên bảo và an ủi người không được lợi. Người bị đưa đi, người không có gì cả, là tôi, không phải cô, không tới lượt cô ở chỗ này nói 'Không sao' với tôi.” Lương Âm Dạ rốt cuộc cũng nhắm mũi nhọn ngay cô ta: “Cô lại có bao nhiêu hiền lành, có bao nhiêu rộng lượng nào? Là ai và bạn tốt đứng ở một chỗ cao, kiêu căng tự mãn, hết sức khinh thường nhìn xuống tôi như nhìn kẻ yếu, như nhìn kẻ ngoại lai xâm phạm. Tôi ở nông thôn mười mấy năm, người bị đưa đi là tôi, không phải cô, cho nên cô cũng có thể cao cao tại thượng, tuỳ tiện giễu cợt chỉ trỏ, cho nên trong mắt cô cũng có thể không hề có tôi, cho nên hôm nay... cô lại dựa vào cái gì mà ở đây hiền lành và rộng lượng!?”

Hướng đi của sự việc tối nay đã sớm thoát khỏi dự đoán của Lương Xán.

Nhưng một chuỗi chỉ trích tố cáo của cô lại bất ngờ đánh vào Lương Xán.

Mà Lương Tuấn và Hà Chiêu Vân trước giờ không biết những chuyện này.

Bởi vì ở trước mặt bọn họ, Lương Xán từ đầu đến cuối đều là một người chị tốt quan tâm, chăm sóc, thương yêu em gái.

Lúc ấy, mặc dù Lương Xán không lớn, nhưng cũng biết chột dạ, giấu cảnh tượng bản thân không tốt rất kín. Ở trước mặt ba mẹ, cô ta lại biến thành người chị luôn luôn quan tâm Lương Âm Dạ.

Sau này thật ra cô ta cũng biết sai rồi, nhưng chuyện đã làm cũng đã làm rồi, cô ta không thể nào hối hận làm lại được. Nhìn thấy Lương Âm Dạ có vẻ không để ý lắm, cô ta định để cho những chuyện cũ này cứ như vậy mà tan theo gió. Sau này, cô ta dần dần trưởng thành, nhất là mấy năm qua, thật ra thì cô ta cũng tính toán bù đắp lỗi lầm.

Giờ phút này bị vạch trần trước mặt ba mẹ, bên tai cô ta đỏ bừng, nhưng cô ta không thể nào cãi lại được, bởi vì tất cả đều là sự thật.

Lương Tuấn khó tin nhìn cô ta, trong ánh mắt đều là đau lòng: “An An, con...”

Trước khi ông đón Lương Âm Dạ về nhà, ông đã chuẩn bị cho Lương Xán, muốn cô ta chăm sóc em gái nhiều hơn, yêu thương bảo vệ em gái nhiều hơn, nhường nhịn em gái nhiều hơn. Em gái vừa về nhà, cái gì cũng xa lạ, cũng sẽ có rất nhiều thứ không hiểu, mà bọn họ bình thường phải làm việc, cho nên phải nhờ vào người chị là cô ta nhiều hơn. Lương Tuấn vừa dỗ dành vừa khen ngợi, ông tự cho rằng mình đã chuẩn bị rất tốt... Nhưng mười hai năm qua đi, đột nhiên bị viên đạn năm đó bắn vào trái tim, nói với ông tình huống năm đó rốt cuộc tồi tệ cỡ nào.

“Tôi đã nghĩ cực kỳ lâu, có làm sao thì tôi cũng không hiểu, rốt cuộc cô mạnh hơn tôi chỗ nào.” Lương Âm Dạ tiếp tục nói, nhưng cô càng nghĩ thì càng đau khổ, càng nghĩ thì càng chìm sâu vào việc nghi ngờ bản thân: “Cho nên sau này, tôi đi vào giới giải trí, tôi đi một con đường khác, đi tìm giá trị và ý nghĩa cho sự tồn tại của tôi.”

Người hâm mộ thích cô, với cô mà nói, đã từng là một loại cứu rỗi có ý nghĩa rất sâu.

Bọn họ đang nói với cô, thật ra thì cô cũng không tồi tệ như vậy. Thì ra cũng sẽ có rất nhiều người thích cô, bọn họ chỉ thích cô.

Lương Âm Dạ nhìn cô ta, nói từng chữ: “Lương Xán, đúng như cô không thích tôi, tôi cũng không có bao nhiêu thích cô. Năm đó, lúc cô ghét tôi, tôi cũng rất ghét cô.”

Cho nên cô đừng cảm thấy bản thân rất giỏi giang nữa, đừng lại cảm thấy tất cả ánh sáng đều là của một mình cô, đừng lại cảm thấy, mặc kệ cô đã làm gì thì cũng có thể được tha thứ và chuộc tội, từ đây về sau sẽ không bị trách tội nữa.

Bọn họ sinh cùng ngày, không ai lớn hơn ai là bao, lại dựa vào cái gì mà muốn một người vô điều kiện rộng lượng với một người khác!?

Cô ta nhận hết sự nuông chiều, lại dựa vào cái gì mà yêu cầu cô không có một chút lòng ganh tỵ nào.

Lại dựa vào cái gì mà yêu cầu cô không có ý kiến, hoàn toàn tiếp thu tất cả bất công trên thế giới này.

Cô không ngu như vậy.

Không phải chỉ có mọi chuyện không tốt nhất trên đời này là thứ cô mới xứng đáng có được.



Hốc mắt Lương Xán ửng đỏ, hoàn toàn sửng sốt ngay tại chỗ, không biết nên nói gì. Có thể trước kia từng có suy đoán, có thể cô quả thật không thích bản thân, nhưng suy đoán là một chuyện, chính tai nghe thấy lại là một chuyện khác. Càng đừng nhắc đến, cô nói quyết tuyệt như vậy, sử dụng từ ngữ như vậy, khẳng định biểu đạt chán ghét như vậy.

Đến cuối cùng, Lương Xán đành cúi đầu, rất nhẹ nhàng rất nhẹ nhàng mà nói: “Chị không cố ý... Chị đang thay đổi rồi.”

Năm đó lòng chiếm hữu của cô ta quá mạnh mẽ, cô ta không muốn chia sẻ ba mẹ với một người khác. Cho nên lúc Lương Âm Dạ còn chưa tới, cô ta cũng đã ôm đầy ý thù địch.

Nhưng cô ta... thật sự đang thay đổi rồi.

Cô ta thật sự rất cố gắng, rất cố gắng muốn xóa sạch mấy chuyện không tốt đó.

Mà gió yên sóng lặng nhiều năm như vậy, cô ta cũng thật sự cho rằng những chuyện kia đã qua rồi, cô ta cho rằng sau này các cô chung sống với nhau cũng không tệ lắm.

Cho đến hôm nay, một lần nữa bị vạch trần...

Nghe thấy những chuyện này, Hà Chiêu Vân mới là người khó chịu nhất, bà không ngừng áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi, mẹ không biết...”

“Mẹ đúng là có chuyện không biết, nhưng mẹ có quyền chủ động và quyền lựa chọn nhiều hơn. Năm đó mẹ muốn một đôi thai long phụng, đúng không?” Lương Âm Dạ nhẹ giọng nói ra bí mật mà Hà Chiêu Vân chôn giấu trong lòng không biết bao nhiêu năm: “Lúc Lương Xán ra đời, mẹ nghe bác sĩ nói là con gái, mẹ tiếc nuối nho nhỏ, nhưng rất nhanh cảm thấy chị em trai cũng không tồi. Cho đến khi con ra đời, khiến tất cả hi vọng của mẹ đều rơi vào khoảng không, mẹ nhiều lần xác nhận với bác sĩ, con không phải là bé trai thật sao? Chính mắt nghiệm chứng xong, mẹ mới hoàn toàn từ bỏ ý định, nhưng cũng khó nén thất vọng. Mẹ rất thất vọng, rất không thích, rất đáng tiếc, vì sao con không phải bé trai, vì sao sinh hai đứa con, nhưng ngay cả một đứa con trai cũng không có.”

Ánh mắt Hà Chiêu Vân kịch liệt run rẩy, bà khó tin, điên cuồng lắc đầu: “Không phải!”

“Mẹ vừa sinh xong, tâm trạng cũng đã rơi xuống đáy cốc. Cộng thêm chăm sóc con và Lương Xán, khổ cực nhiều gấp đôi người khác, khiến mẹ càng tan vỡ. Lúc ấy, hình như con rất thích khóc, khóc còn nhiều hơn Lương Xán, cuối cùng, có một ngày con vừa khóc, mẹ không thể nhịn được nữa, kêu ba con đưa con đi, lập tức đưa đi, đưa đi ngay, mẹ ôm Lương Xán, một ánh mắt cũng không muốn nhìn con nữa.”

Hà Chiêu Vân hoàn toàn tan vỡ, khóc lóc rồi vô lực tựa vào tường.

Mẹ ôm Lương Xán.

Một ánh mắt cũng không muốn nhìn con nữa...

Mẹ không biết, đứa trẻ sinh ra đã khá thích khóc, sau này lại thích khóc nhiều cỡ nào. Chỉ là cô không còn là đứa trẻ con nữa, cô đã trưởng thành, cũng sẽ không cao giọng khóc giống lúc mới sinh ra nữa.

Nước mắt nhỏ giọt hầu như muốn cắn nát trái tim, ăn mòn tất cả vui vẻ trong đời bà.

Hình ảnh tàn nhẫn đó, sau này bà cũng không dám suy nghĩ nhiều, mỗi một lần nghĩ đến, thì phải rơi lệ, khó mà dừng được.

Lại càng không muốn tin cảnh tượng đó thật sự từng xảy ra.

Cô không thích Lương Xán.

Cô ghét Lương Xán.

Cô từng điên cuồng ghen tị với Lương Xán.

Chỉ vì Lương Xán là đứa bé bọc tã lót được mẹ ôm trong ngực.

Mà không phải cô.

Khi cô còn bé, ban đầu vẫn không muốn rời xa ba mẹ, cho dù bọn họ rất ít khi quay về thăm cô, cô rất ít khi gặp mặt bọn họ, biết bọn họ dẫn theo chị cô sống ở nơi rất rất xa, nhưng trẻ con khó dằn lại quyến luyến và nương tựa ba mẹ.

Giống như Lương Tuấn nói, mấy năm trước, lúc bọn họ thăm cô xong rồi muốn đi, cô còn không ngừng khóc.

Nhưng sau này, trong lúc tình cờ biết được những chuyện này, cô từ từ, rồi lại không yêu thương nổi bọn họ nữa. Trẻ con không biết giấu chuyện, trong lòng có ngăn cách, phản ứng hành động phản ánh rõ ràng nhất, cho nên cũng chỉ có chuyện như Lương Tuấn nói, mấy năm sau này, cô chỉ ôm đùi bà nội, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, lại không còn vẻ không nỡ nữa.

Thật ra thì bé Âm Dạ cũng sẽ hoang mang, hoang mang vì sao chị có thể đi theo ba mẹ, nhưng cô thì không được, hoang mang tại sao mẹ không thích cô, hoang mang rằng cô còn nên tiếp tục thích ba mẹ hay không.

Tình yêu con cái dành cho ba mẹ rất thuần túy, có lúc tình yêu dành cho ba mẹ vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Vô điều kiện đến mức cứ như sinh ra là yêu ba mẹ thật sâu đậm.

Nhưng phần tình yêu đã từng thuần túy của cô cũng bị đả kích nặng nhất, sinh ra sự nghi ngờ sâu nhất dành cho bản thân.

Cô không khao khát bọn họ nữa, quyến luyến cũng đang chảy đi mất.

Mà chảy hết rồi, cô phát hiện, thì ra bản thân cũng có thể không thích bọn họ như vậy, thì ra cô cũng có thể thờ ơ với bọn họ như vậy.

Vốn không chung sống gì nhiều, vốn không có tình cảm gì, sau khi không còn bộ lọc, giữa bọn họ cũng có thể không khác gì người lạ.

Sau khi ông nội qua đời, bọn họ từng một lần nhắc đến muốn cô đón về, bị cô từ chối. Khi đó cô đã không có quá nhiều khát vọng dành cho gia đình, càng không yên tâm về bà.

Cho đến khi mười lăm tuổi, năm ấy, bà cũng qua đời.

Dường như cô lập tức trở thành người không có gì cả.

Đành cùng bọn họ quay về.

Lương Tuấn nắm tay cô, đứng trước cửa nhà giới thiệu với cô, sau này chỗ này sẽ là nhà của cô.

Nhưng sau này, lời nói này không hề được thực hiện.

Quá nhiều nút thắt quấn quanh trái tim cô, chúng nó đang thắt chặt lại, trái tim của cô cũng đang bị siết cho ngạt thở.

Mà nhiều năm như vậy, cô luôn bị nhốt trong đó, chỉ có thể mặc cho sợi dây trong trái tim mình càng siết càng chặt.

Cho đến vừa rồi, cô thử kéo đứt sợi dây mảnh siết chặt cô đến mức có dấu vết.

Lương Âm Dạ uống nước xong, đặt ly nước qua một bên.

Cô nhìn Văn Yến, cá nhân bọn họ hiếm khi hòa bình ở cạnh nhau trong một buổi tối như vậy.

Cô do dự một lát, vẫn không hỏi.

... Nếu anh đến, phát hiện em không ở đây, thì làm sao?

Nếu như, em thật sự cùng Kiều Việt đón Trung thu thì sao?

/

Vừa rồi tranh chấp quá mạnh, Lương Âm Dạ nhấn thang máy cho bọn họ, mời bọn họ rời đi.

Hà Chiêu Vân không chịu, Lương Tuấn biết có ở lại nữa thì cũng sẽ không thể xoay chuyển, cuộc tranh cãi tối nay đã quá kịch liệt, không thể kích thích nữa... Bất luận là đối với ai đi nữa. Cho nên ông ấy vẫn cưỡng ép dẫn vợ rời đi.

Ở trong trí nhớ Lương Tuấn, hình như trước giờ ông không biết Lương Âm Dạ có nhiều chuyện không vui như vậy.

Ở trong mắt ông, đứa trẻ đó tương đối hướng nội một chút, tương đối ít nói một chút, nhưng cô cũng rất tốt. Thành tích nổi trội, vẻ ngoài xinh đẹp, mặc dù kiệm lời, nhưng nhiệt tình, cũng là một đứa con rất có tình cảm.

Có thể mẹ của đứa trẻ đã quá cường thế, cộng thêm từ nhỏ đứa trẻ không ở bên cạnh, giữa các cô là hời hợt một chút, nhưng ông ấy không cảm thấy là vấn đề gì lớn lao, còn từng nói với đứa trẻ, bình thường lời gì muốn nói, đều có thể lén lút nói với ba.

Cho đến hôm nay ông mới phát hiện, thì ra còn có nhiều chuyện ông không biết.

Cô không nói với ông ấy.

Cô... nói với ông ấy thế nào đây?

Lương Tuấn lau mặt, liếc mắt nhìn vợ.

Từ khi rời đi nơi đó, bà vẫn không nói chuyện, cảm xúc không còn kích động, nhưng im lặng khác thường mà nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.

Vừa rồi Lương Âm Dạ còn nói với bà về “tôn trọng”. Ban đầu, Hà Chiêu Vân cảm thấy rất hoang đường, sự lên án của cô quá vô lý, nhưng cho đến khi Lương Âm Dạ nói: “Nếu mẹ tôn trọng con, tối nay sẽ không xuất hiện ở chỗ này, đến để xác nhận rốt cuộc con có nói dối hay không, rốt cuộc có ở nhà hay không.”

Hà Chiêu Vân đột nhiên im lặng.

“Việc lớn như mỗi một lựa chọn, mỗi một quyết định của con, nhỏ như chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, con chưa bao giờ cảm nhận được tôn trọng trên người mẹ.”

Hà Chiêu Vân nhắm hai mắt, thu hồi suy nghĩ.

Đứa bé ấy trước giờ chưa bao giờ cãi nhau với bà, mà tối nay, vừa cãi nhau thì hung dữ như vậy. Có thể vấn đề có “tôn trọng” hay không chính là mồi lửa, tối nay, sự xuất hiện của bà kích thích cảm xúc của đứa bé, cộng thêm mấy lời ban đầu bà nói, mới khiến đứa bé không thể nhịn được nữa.

Thật ra thì trước kia bà mơ hồ đã nhận ra cảm xúc của đứa bé, đang cố gắng khống chế, đang thay đổi, muốn phải nói chuyện với bà cho thật tốt, nhưng lần nào cũng bị phá hỏng.

Hà Chiêu Vân đang suy nghĩ, có phải sự thiên vị của bà ấy sâu như vậy thật không, sâu đến mức không nhịn được mà thấm vào lời nói và cử chỉ.



Năm đó, cụm từ “trầm cảm sau sinh” còn chưa được biết đến rộng rãi, sau này bà ấy nghĩ rồi nghĩ, cảm thấy khi đó chắc bà ấy mắc bệnh trầm cảm sau sinh, chỉ là không tự biết thôi.

Hai đứa bé đến là lập tức phá vỡ sinh hoạt vốn bình tĩnh của bọn họ. Bọn họ khóc rồi ồn ào, khiến bà ấy nhức đầu không thôi, thường xuyên nhức đầu, cũng hận không thể bịt miệng hai người bọn họ lại, khiến bọn họ đừng khóc nữa. Bà ấy nhịn rồi nhịn, cảm xúc luôn rất nóng nảy.

Mỗi ngày bà ấy đều cảm thấy bản thân phải không ngừng tiếp tục nhẫn nhịn, nhưng sự thật là bà ấy vẫn phải nhịn rồi nhịn, một ngày rồi lại một ngày.

Bạn thân bà ấy cũng chính là dì Thôi ngày đó Âm Dạ gặp, khi đó có rảnh cũng sẽ qua giúp đỡ, mắt thấy bà ấy càng ngày càng khó chịu với bọn nhỏ, không ngừng trấn an bà ấy, cũng đề cập bà ấy sẽ cố gắng hết sức qua đây giúp đỡ nhiều hơn.

Nhưng không có tác dụng, lòng kiên nhẫn của Hà Chiêu Vân vẫn đến cực hạn, cuối cùng, bà ấy không nhịn được mà muốn đưa bọn họ về quê.

Bà ấy không phải lập tức quyết định, bà ấy đã do dự một tuần.

Rốt cuộc vẫn là đứa con bản thân mang thai mười tháng rồi sinh ra, bà ấy vẫn không nỡ. Nhưng quả thực không trông nom nổi hai đứa trẻ, bà ấy bị dày vò cho kiệt sức, cảm xúc mới càng ngày càng không tốt, cho nên cân nhắc xong, bà ấy cắn răng, ngày đó, Lương Tuấn vừa quay về từ bên ngoài, bà ấy đưa đứa nhỏ cho ông ấy, bảo ông ấy đưa về quê cho bà cụ trông nom. Để tránh mềm lòng, bà dời tầm mắt không nhìn, chỉ ôm đứa lớn trong lòng.

Đoạn thời gian đó, sự nghiệp của Lương Tuấn đang vào lúc lên cao, ông ấy cũng bề bộn nhiều việc, muốn ở nhà nhiều hơn để giúp bà ấy, như vậy thì không cần đưa một đứa bé về quê, nhưng vốn dĩ không phân thân được. Ông ấy hết cách, đành làm theo, đưa Âm Dạ về quê.

May mà vào lúc đó, sức khỏe ba mẹ ông ấy đều rất khoẻ mạnh, chăm sóc một đứa bé, vốn dĩ không thành vấn đề, cộng thêm bọn họ cũng rất thương cô con gái cưng nhỏ, lúc này mới khiến cho Lương Tuấn bớt lo lắng hơn, khiến ông ấy có thể tiếp tục ở bên ngoài liều mạng làm việc.

Đưa một đứa con đi rồi, mặc dù vẫn rất mệt mỏi, nhưng so với trước kia, Hà Chiêu Vân đã cảm thấy rất hạnh phúc, bà ấy từ từ khỏe hơn, cảm xúc cũng dần dần ôn hoà, ít nhất ở trước mặt con cái, bà ấy không còn là “người mẹ điên” nữa.

Sau này, tiểu Thôi biết rồi, rất phản đối, bà ta nói chị em sinh đôi, sao có thể chỉ đưa đi một đứa? Nhưng Hà Chiêu Vân thỏa mãn với hiện trạng, lại cảm thấy trân quý hiện trạng, không dám đánh vỡ, cho nên bà ấy không nghe lời tiểu Thôi nói.

Hà Chiêu Vân cũng không biết bệnh trầm cảm sau sinh của bà ấy khỏe lại từ khi nào, nói chung là, bắt đầu từ ngày chợt không cần bận rộn như vậy nữa, bà ấy từ từ khỏe lại.

Bắt đầu từ lúc Lương Xán hiểu chuyện, bà ấy cũng đã biến thành một “người mẹ tốt”. Đoan trang tao nhã, cảm xúc ổn định, bất kể là giáo dục Lương Xán hay là cuộc sống, đều được bà ấy sắp xếp rất tốt. Cộng thêm sau này điều kiện gia đình tốt rồi, có đồ tốt gì, bà ấy cũng không tiếc mà mua cho con gái, cho nên cuộc sống của Lương Xán coi như là đầy đủ sung túc lại hạnh phúc. Mà mối quan hệ giữa mẹ con các bà ấy cũng luôn rất tốt, Lương Xán có gì cũng sẽ nói với bà ấy, các bà thân nhau giống như chị em gái.

Cho nên ở trên người Lương Xán, Hà Chiêu Vân không có bất cứ tiếc nuối nào.

Chỉ có đứa con năm đó bị bà ấy đưa đi, lúc Hà Chiêu Vân đối xử với cô sẽ có chút luống cuống.

Ban đầu bà ấy cũng sẽ nghĩ sau này bận việc, ở cạnh nhau lại ít, dần dần cũng không nghĩ nữa, chỉ biết đi thăm nhau vào ngày lễ ngày tết.

Mà Lương Xán rộng rãi hoạt bát bao nhiêu, được bà ấy giáo dục tốt bao nhiêu, thân cận với bà ấy bao nhiêu, thì Âm Dạ ngược lại bấy nhiêu.

Đứa trẻ đó kiệm lời nói, tính cách có chút hướng nội, cũng rất ít khi nói chuyện với bà ấy. Cho dù sau này quay về rồi, cho đến bây giờ, nhiều năm như vậy rồi, cũng không quá thân thiết với bà ấy.

Năm đó, mối quan hệ giữa Hà Chiêu Vân và mẹ chồng không tốt, thường xuyên có mâu thuẫn, bà cụ ấy lại thích tán dóc, cho nên có một dạo, bà ấy cảm thấy là bà cụ khích bác mối quan hệ giữa bà và con. Nhưng Hà Chiêu Vân có thể trách ai cho được? Là bản thân bà đưa con đến tay bà cụ.

Vả lại, bà cụ cũng qua đời rồi, bà ấy cũng không thể nào kiểm chứng.

Suy nghĩ một lát, hai hàng nước mắt lại chảy xuống. Hà Chiêu Vân giơ tay lau đi, không nói chuyện mà thở dài.

Thì ra Âm Dạ oán trách bà như thế.

Nhiều năm như vậy rồi, có làm sao cũng không đề cập tới.

Trách bản thân không cần cô, trách bản thân thiên vị, trách bản thân cường thế độc tài.

Cho dù là nói một câu thôi sao?

Hà Chiêu Vân nghĩ bà cũng không ghét con gái như vậy, cũng không thích con trai đến mức ấy. Sau này cơ thể không tốt, bác sĩ nói không thể sinh thêm nữa, bà ấy tiếc nuối một lúc rồi cũng qua.

Bà ấy cũng không ghét Âm Dạ như vậy, bà ấy cảm thấy nhiều năm như vậy rồi, làm sai quá nhiều chuyện rồi, bà ấy muốn đền bù một chút tiếc nuối, muốn khiến cho Âm Dạ trở nên tốt hơn một chút.

Về đến nhà rồi, Hà Chiêu Vân suốt đêm cũng không ngủ.

Bà ấy vuốt ve món quà Âm Dạ từ nhỏ đến lớn tặng bà để trong ngăn kéo, nhìn xem bức tranh tặng bà năm nay, lại đi đến phòng của Âm Dạ dạo một vòng.

Trái tim đau đớn, rất khó chịu.

/

Rất kỳ lạ.

Nếu như là người khác, có thể Lương Âm Dạ sẽ cảm thấy lúc mổ xẻ vết thương sẽ rất đau.

Nhưng đối phương là Văn Yến, sau khi nói ra rồi... hình như không đau như vậy nữa.

Vả lại, những người đó anh cũng quen biết, trần thuật cũng đơn giản hơn rất nhiều.

Cô cúi đầu: “Cho nên vừa rồi, cứ như vậy mà cãi nhau một trận.”

Cô ngồi trên ghế nằm trong phòng khách, anh ngồi ở bên kia ghế sô pha.

Cô thu hồi gai góc của vừa rồi, giống như quay lại thật lâu trước đây, xem anh như người bạn tốt nhất để kể khổ.

Nghĩ đến chỗ này, Lương Âm Dạ lại không nhịn được hít mũi.

Nếu... Nếu bọn họ vẫn luôn tốt với nhau giống như trước kia, vậy là tốt rồi.

Mất đi người bạn này, thật ra thì cô còn khá tiếc nuối.

Biển người mênh mông, rất khó gặp được một người cùng tần số cùng nhịp điệu.

Mà Văn Yến chính là vậy.

Thật ra thì sau này cô cũng từng nghĩ có hối hận hay không.

Bởi vì...

Giữa bọn họ vốn có thể rất tốt, là cô sinh lòng mơ ước.

Nhưng có hối hận hay không đi nữa, lại quả thực khó mà dằn lòng.

“Nói hết chuyện không thích trong lòng rồi, vì sao còn khó chịu?” Anh hỏi.

Cô kinh ngạc nâng tầm mắt lên.

Nhưng đúng lúc nhìn thẳng vào mắt anh.

Đụng vào đáy mắt thâm thúy của anh.

Cô cũng thu vào mi mắt dáng vẻ vào thời khắc này của anh. Có lẽ anh đi thẳng từ hiện trường dạ tiệc tới đây, chỉ cởi áo khoác, mặc áo sơ mi trắng tinh, cổ áo thả lỏng, quần tây thẳng tắp mà thon dài, cảm giác phong cách cấm dục trêu người rất nặng. Mà giờ phút này, anh nhàn rỗi tùy ý tựa vào ghế sô pha, khí chất lười biếng trên người tăng thêm ba phần.

Thật sự rất khó có người có thể khống chế ở trước mặt anh.

Cô đột nhiên hiểu rõ bản thân của năm năm trước, vì sao đầu nóng lên, tại sao phải xúc động như vậy rồi.

Đầu óc nóng lên rồi chiếm anh làm của riêng, cũng thật sự rất khó hối hận.

Gió xuân thoảng qua, cho dù phải trả giá thật lớn, cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy cam tâm tình nguyện.

Cho dù chỉ có một lần, cũng tốt hơn một lần cũng không thể có...

Hai người đối mặt nhau mấy giây.

Rất yên tĩnh.

Lương Âm Dạ thu lại mạch suy nghĩ đã bay đi trong một chốc, suy nghĩ câu hỏi của anh.

Hình như là có lý. Đã nói hết những lời không thích rồi, vậy vì sao còn khó chịu như vậy?

Cô cụp mắt, nhẹ nhàng mím môi.

Có thể là cô quá không quen. Dù sao thì cô chưa bao giờ cuồng loạn cãi vã với người khác như vậy. Vả lại, đó là người nhà cô, cùng sống chung nhiều năm, từng có nhiều xích mích như vậy, cho dù đã ấp ủ rất lâu, muốn làm như vậy rất lâu rồi, cho dù đều phát tiết tất cả cảm xúc rồi, chỉ trong một lúc, cô cũng sẽ cảm thấy trong lòng rất trống vắng.

Lúc lòng cô bất định nhất, Văn Yến lên tiếng lần nữa: “Em không sai, Tứ Tứ.”

Đột nhiên nghe anh gọi mình, ánh mắt cô tránh né.

“Bọn họ tạo thành tổn thương với em, em giấu ở đáy lòng không nói, bọn họ trước giờ sẽ không tự xét lại, trước giờ cũng không biết. Những tủi thân và không cam lòng ấy, em vẫn luôn tự tiêu hóa, nhưng những chuyện ấy vốn cũng không phải là em sai, là bọn họ sai lầm và không làm tròn bổn phận, em không nên oán trách bản thân.” Anh nhìn chằm chằm cô, giọng nói trau chuốt mà nghiêm túc: “Em luôn không nói, là muốn cho bọn họ một cơ hội, nhưng em không chờ được. Em cũng muốn khiến cho cục diện trong nhà thái bình một chút, nhưng đến cuối, bọn họ thái bình rồi, nhưng em bị ép sụp đổ. Cho nên, nói đến cùng, mặc dù đánh nát hòa bình, nhưng khiến bọn họ nhìn cho rõ sự thật, cũng là tháo gỡ gánh nặng trong lồng ngực em.”

Lương Âm Dạ nhắm mắt thật chặt, càng chôn đầu sâu hơn.

Trước giờ cô không biết thì ra anh nhìn thấu cô như vậy.

Cuối cùng hoàn toàn nhìn thấu cô.

“Sợ gì, Tứ Tứ? Em đi một đường này mà đến, đều là dựa vào bản thân, em đi rất tốt. Cũng không cần thiết phải sợ con đường sau này nữa.” Giọng nói anh phóng túng, nhuốm mấy phần ngông cuồng, hình như cô lại nhìn thấy thiếu niên trước kia, hăm hở cùng cô nhìn về tương lai: “Tuỳ tiện một chút đi, cũng không cần lo lắng gì cả. Nói ra rồi, thoải mái rồi, là đủ rồi.”

Như mũi tiêm an thần cố định trái tim trôi dạt của cô.

Sức mạnh của anh đủ lớn, dường như cho dù cô đâm thủng một cái lỗ lớn trên trời, cũng sẽ có anh ở phía dưới nâng đỡ cô.

Lương Âm Dạ hé môi.

Vào một khắc ấy, đột nhiên cảm giác được... mọi chuyện cũng không có gì ghê gớm.

Tuỳ tiện một chút, thoải mái một chút...

Chút chuyện này tính là gì chứ?

Nhưng thật ra cô là người rất trọng tình cảm, Văn Yến vẫn luôn biết.

Năm đó, lúc bà cô qua đời, cô cũng không thoát ra được trong một khoảng thời gian rất dài.

Người như vậy, bảo cô vứt bỏ những người đó, chắc chắn đáy lòng sẽ khó chịu.

Tầm mắt anh chính xác rơi trên người cô, cũng chỉ rơi trên người cô. Thế giới này giống như tự động bị anh che chắn.

Anh đang suy nghĩ.

Vậy ban đầu sao nỡ cắt đứt với anh dứt khoát vậy?

Tối nay, Lương Âm Dạ vốn đã rất mệt mỏi, từ chối lời mời ăn chung của Kiều Việt cũng là muốn về nhà ngủ sớm. Nhà dột gặp mưa suốt đêm, về đến nhà rồi lại dày vò nhiều như vậy, về tinh thần có lẽ cô còn linh động, nhưng thân thể đã cực kỳ mệt mỏi.

Tựa vào ghế nằm nói chuyện với Văn Yến xong, nói qua nói lại, cô không cẩn thận ngủ mất.

Tiếng nói bỗng nhiên im bặt.

Văn Yến cũng yên tĩnh lại.

Ngẩng mặt nhìn lên, phát hiện quả nhiên cô đã ngủ.

Anh cũng không gọi cô, chỉ yên lặng đứng dậy đi qua.

Dáng vẻ cô ngủ thật sự là yên tĩnh, có chút ngoan.

Không có vẻ cố ý lạnh nhạt xa cách như lúc thức dậy, cả người cũng dịu dàng hơn. Giống như con mèo thu hồi móng vuốt, cất đi tất cả tính công kích.

Tâm tư anh dao động, mà vừa dao động lại khó hít thở.

Văn Yến ngồi xổm xuống cạnh ghế nằm, kéo gần khoảng cách với cô. Đôi mắt hẹp dài sâu hơn, lẳng lặng rơi trên gò má cô, cứ nhìn chăm chú như vậy một lúc lâu.

Đương nhiên là cô rất đẹp, đang lúc hoa nở diễm lệ nhất, tận tình nở rộ. Cũng hấp dẫn không ít người yêu hoa thương hoa.

Nhưng từ lúc cô còn chưa nở rộ đến mức tận cùng, cũng đã tọa lạc ở trên trái tim anh.

Trong con ngươi của anh lướt qua một vệt tối tăm, ánh mắt rơi trên môi cô, đang kiềm chế đến cực hạn. Không biết qua bao lâu, anh nâng bàn tay lên, ngón tay rơi bên môi cô.

Xúc cảm mềm mại.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, rất muốn nhấn xuống, ép cái màu máu kia càng mạnh hơn, càng muốn cắn bể màu máu, để lây dính lên anh... Nhưng cũng chỉ là muốn thôi.

Không nhúc nhích, nhưng lại thật sự không rời đi, không cẩn thận cứ dừng lại cực kỳ lâu.

Sau một lúc lâu, cuối cùng anh cũng có động tác.

Chậm rãi nhích lại gần, cúi đầu rơi trên môi cô.

Anh nhắm mắt, che đi ánh mắt thâm thúy quá đáng, chỉ là một nụ hôn.

Chuồn chuồn đạp nước, chạm vào rồi rời đi ngay.

Anh dùng hết sức lực toàn thân lui ra sau, một lần nữa mở mắt ra, đáy mắt là đợt sóng quay cuồng.

Cô rất tốt.

Là người nhà họ Lương không biết đối xử với cô cho thật tốt.

Nhưng.

Nếu bọn họ không biết.

Ban đầu lại dựa vào cái gì mà yêu cầu anh rời đi.

Mặc dù anh vốn nên lý trí, vốn nên biết rõ nguyên nhân.

Nhưng giờ khắc này, lại không muốn lý trí như vậy nữa.

Khi Lương Âm Dạ tỉnh lại, trời đã sáng. Cô mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện tấm chăn mỏng đắp trên người, mà anh đã không ở chỗ này, cũng không biết đã đi từ lúc nào.

Cô cảm thấy có chút rối loạn. Mọi chuyện tối hôm qua đều không chân thật như vậy.

Một là cãi vã không chân thật. Ngay cả bản thân cô cũng không ngờ lại đột nhiên hoàn toàn bùng nổ như vậy.

Hai là ban đầu cho rằng sau khi cãi vã lớn như vậy, tối hôm qua cô hẳn sẽ không ngủ được, có thể phải uống chút thuốc, nhưng không ngờ nói chuyện với anh được một lúc, cô lại ngủ trên ghế nằm.

Điều kiện đơn sơ như vậy, có phải dễ ngủ đến mức có chút quá đáng rồi không?

Lương Âm Dạ đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động để ở trên bàn, mở ra xem tin nhắn. Đúng lúc trong tay có ly nước, cô vừa tỉnh ngủ, miệng khát nước, tiện tay cầm lấy uống.

Đào Đào nói chờ một lát đến đón cô, hôm nay còn có một quảng cáo phải quay. Mà ngày mai cô phải bay đi một thành phố khác, tiếp tục ghi hình chương trình giải trí.

Ồ.

Hôm qua mới gặp mặt, ngày mai lại phải gặp mặt.

Gần đây cô thật sự liên tục gặp mặt anh, ngay cả một chút khe hở cũng không có.

Nói ra thì, cô còn chưa biết rốt cuộc sao tối hôm qua anh vào được tiểu khu nhà cô?

Bảo vệ ở đây vẫn rất tốt, bởi vì lần trước Hà Chiêu Vân tới, cho nên mới có thể đi vào.

Đáng tiếc tối hôm qua cô không hỏi, hiện tại tất nhiên cũng không biết câu trả lời.

Vừa muốn đứng dậy đi vệ sinh cá nhân, ánh mắt Lương Âm Dạ bỗng nhiên rơi trên ly bản thân vừa uống, tạm ngừng một lát.

Lại nâng tầm mắt lên nhìn ly rót nước ở bên kia...

Rốt cuộc cũng xác nhận được sự thật nào đó.

Cô mím môi, đứng dậy chạy đi đánh răng rửa mặt, bước chân có mấy phần chật vật rối loạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play