“Anh làm gì trên giường của tôi vậy hả?”, Hạ Băng Ngữ đen mặt hỏi.

“Chúng ta đã kết hôn rồi, đương nhiên việc tiếp theo là động phòng, mau mau sinh cho tôi một thằng cu mập mạp chứ!”, Tô Lân nói một cách đương nhiên.

“Ai muốn động phòng với anh hả, mau mau dọn đồ của anh, cút khỏi phòng tôi ngay!”, Hạ Bằng Ngữ cố nén lửa giận, lạnh lùng nói.

“Vợ à, bộ em định thủ tiết thờ chồng à?”, Tô Lân mếu máo nói.

“Tôi lặp lại lần nữa, cút!”

Hạ Băng Ngữ không nhịn nổi nữa.

Bất đắc dĩ, Tô Lân đành phải chui ra khỏi ổ chăn ấm, sau khi mặc quần áo tử tế, anh mới thu dọn đồ đạc của mình.

Lạch cạch!

Một cái lệnh bài bằng đồng thau từ trong túi của Tô Lân rơi ra, thoạt nhìn phầm chất thì có vẻ là vật bất phàm.

“Đây là thứ gì?”, Hạ Băng Ngữ hiếu kỳ hỏi.

“Đây là Phong Nguyệt lệnh do Tứ sư phụ cho anh, chính là cái người mà lúc em đón anh xuống núi đã nhìn thấy đấy, cấm tấm lệnh bài này có thể tiếp quản toàn bộ lầu Phong Nguyệt!”, Tô Lân hờ hững đáp.

Lầu Phong Nguyệt?

Hạ Băng Ngữ có hơi ngạc nhiên, bởi lẽ cô cũng có chút hiểu biết về lầu Phong Nguyệt.

Lầu Phong Nguyệt là câu lạc bộ gió trăng lớn nhất Long Hạ, nhưng lại có yêu cầu rất cao đối với người ra vào, ngoại trừ tầng lớp quyền quý, người bình thường rất khó tiến vào đó!

Không chỉ thế, theo một số nguồn tin ít ỏi, lầu Phong Nguyệt không đơn giản như mặt ngoài, nước trong đó rất sâu.

Nhưng nếu nói chỉ dựa vào một tấm lệnh bài là có thể tiếp quản lầu Phong Nguyệt thì… đùa à?

Hạ Băng Ngữ không hỏi lại, mà chỉ thờ ơ nói: “Anh nói thứ này là do Tứ sư phụ của anh cho anh à, theo như anh nói thì hẳn là anh còn có các vị sư phụ khác?”

“Đúng vậy!”

“Anh có tổng cộng tám vị sư phụ, bọn họ đều giao những thứ quý giá nhất của mình cho anh!”

“Đây là tiền Ngũ Đế do Nhị sư phụ cho anh, có thể trừ tà tránh sát, chiêm bốc thiên cơ!”

“Đây là Quỷ Cốc Cửu Châm do Tam sư phụ cho anh, có thể phổ độ chúng sinh, cũng có thể giết người vô hình!”

“Đây là Thương Long binh phù do Ngũ sư phụ cho anh, có thể tiếp quản toàn bộ chiến đội Thương Long!”

“Đây là…”

Tô Lân lấy ra từng món đồ mà các sư phụ đã cho mình!

Hạ Băng Ngữ nhìn mà đầu đầy vạch đen, tổng cộng có tám vị sư phụ, mà mỗi vị đều lợi hại đến tận trời, dù là ai thì cũng khó mà tin được!

“Được rồi, tôi cần nghỉ ngơi, không rảnh nói khoác với anh, anh mau ra ngoài đi!”

Hạ Băng Ngữ không kiên nhẫn đuổi khách.

Tô Lân thu dọn đồ đạc, đang chuẩn bị rời đi thì sực nhớ ra điều gì đó, anh bước đến trước người Hạ Băng Ngữ, tháo chiếc nhẫn có khắc hình một con rồng đen trên tay mình xuống, rồi đeo lên tay cô.

“Anh làm gì vậy?”

Hạ Băng Ngữ giật mình, vội rút tay mình về.

“Đây là nhẫn Hắc Long do Thất sư phụ đưa cho anh, có thể tiếp quản điện Hắc Long, bất kể là ở ngoài nước hay trong nước đều có được quyền thế khủng bố!”

“Em đeo nó đi, một vài nhân vật lớn có tri thức tuyệt đối không dám đụng đến em!”

“Chúng ta vừa kết hôn, chiếc nhẫn này xem như vật đính ước mà anh tặng em, em nhất định phải giữ cho thật kỹ đấy!”, Tô Lân cười hì hì giải thích.

Hạ Băng Ngữ tức giận liếc mắt, chỉ là một cái nhẫn nát, nếu quả thật có năng lực to lớn như Tô Lân nói thì… đúng là có quỷ!

Nhưng Tô Lân cũng không nói gì thêm, mà đi thẳng ra khỏi phòng Hạ Băng Ngữ!

Hạ Băng Ngữ nhìn chiếc nhẫn bị vỡ trên tay, vốn định vứt nó đi, nhưng sau khi nghĩ lại, đó là tâm nguyện của Tô Lân, cô vẫn giữ nó!

Sau đó Hạ Băng Ngữ trực tiếp lên giường nghỉ ngơi, hôm nay cô bận rộn một ngày, thực sự rất mệt mỏi!

Tô Lân dạo quanh biệt thự một lúc mới tìm được một căn phòng thích hợp.

Căn phòng này không chỉ rất ngăn nắp, ngay cả chăn ga gối đệm cũng được làm rất thơm, mùi thơm rất dễ chịu!

"Haha, vợ thật tốt bụng, cô ấy đã chuẩn bị một căn phòng như vậy cho riêng mình, vừa to vừa mềm!"

Tô Lân nằm trên giường vui vẻ ngủ đi!

Không lâu sau, căn phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, một người phụ nữ nồng nặc mùi rượu bước vào.

Người phụ nữ có thân hình cực kỳ nóng bỏng, chỉ mới ngoài đôi mươi, vẻ ngoài thuần khiết, quyến rũ pha chút quyến rũ khiến người ta khó có thể quên được chỉ sau một cái nhìn!

Sau khi người phụ nữ vào phòng, cô ấy không bật đèn vì quá mệt mà chỉ nằm xuống giường và ngủ thiếp đi!

Ngủ được một lúc, người phụ nữ cảm thấy bên cạnh có thứ gì đó, tưởng là thú nhồi bông của mình nên trực tiếp bắt chéo chân đặt lên trên!

Đêm đã trôi qua!

Sáng sớm hôm sau, Hạ Băng Ngữ tỉnh dậy không lâu, liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết!

Sắc mặt Hạ Băng Ngữ thay đổi, cô nhận ra giọng nói đó là của Tô Lân, phát ra từ phòng bên cạnh của Lâm Phi Huyên!

"Không hay rồi!"

Hạ Băng Ngữ hét lớn một tiếng, chạy nhanh tới!

Lâm Phi Huyên là một người bạn tốt mà cô gặp ở Long Đô khi còn nhỏ, cô kém cô ba tuổi, cô ta chuyển đến Giang Thành để học đại học hai năm trước và sống cùng cô!

Chỉ là tối hôm qua cô quá mệt mỏi, quên nói cho Tô Lân chuyện này, hai người tuyệt đối không được xung đột!

Hạ Băng Ngữ đương nhiên không lo lắng Lâm Phi Huyên, dù sao cô ta cũng là thành viên của câu lạc bộ võ thuật!

Nỗi lo lớn nhất của cô là nếu Tô Lân khiêu khích Lâm Phi Huyên, anh nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!

Rất nhanh, Hạ Băng Ngữ đã tới phòng Lâm Phi Huyên, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cô liền sững sờ!

Lúc này, Tô Lân đang nằm trên giường, ôm chặt chăn, vẻ mặt phẫn uất, như bị Lâm Phi Huyên sỉ nhục trăm lần!

Nhìn thấy Hạ Băng Ngữ đi tới, Tô Lân đột nhiên như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng nói: "Em yêu, cuối cùng em cũng đến rồi! Không những nửa đêm leo lên giường của anh, vén váy liền định bỏ đi, em phải làm chủ cho anh đấy!”

"Đồ khốn nạn!"

"Rõ ràng là anh đến giường của ta ngủ, lợi dụng tôi, dám đổi trắng thay đen, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh..."

Lâm Phi Huyên tức giận giơ tay định đánh Tô Lân, lại đột nhiên nhận ra điều gì đó, vẻ mặt cứng đờ: "Đồ khốn nạn, vừa rồi anh gọi Băng Ngữ là gì?"

"Em yêu! Có vấn đề gì không?"

Tô Lân tự tin hỏi.

Lâm Phi Huyên đột nhiên không thể hiểu được tình hình, quay đầu nhìn Hạ Băng Ngữ: "Chị Băng Ngữ, chuyện gì vậy?"

"Phi Huyên, là như thế này..."

Hạ Băng Ngữ kéo Lâm Phi Huyên đến bên cạnh, thấp giọng giải thích!

“Thì ra là một gã nhà quê bị kéo qua làm lá chắn!”

Lâm Phi Huyên nghe xong liền gật đầu rõ ràng.

"Nhân tiện, Phi Huyên, hai người có chuyện gì vậy?"

Hạ Băng Ngữ cau mày hỏi.

"Chị Băng Ngữ, ngày hôm qua em cùng trường tới chúc mừng sinh nhật của bạn, uống hơi nhiều một chút, về đến nhà liền ngủ quên..."

Lâm Phi Huyên giải thích những gì đã xảy ra ở đây.

"Xem ra đây chỉ là hiểu lầm thôi, Tô Lân không biết đây là phòng của em, vậy thì quên đi."

Hạ Băng Ngữ nghe xong bất đắc dĩ nói.

"Ồ được!"

Lâm Phi Huyên bất đắc dĩ gật đầu, sau đó hung hăng nhìn Tô Lân: "Sao anh còn nằm? Tại sao anh vẫn không xuống khỏi giường của tôi?"

Tô Lân lắc đầu, chính trực nói: "Không! Cô ngủ với tôi còn chưa bồi thường cho tôi!"

"Từ xưa đến nay, làm gì có chuyện chơi xong không trả tiền"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play