“Mày, mày dám đánh tao?”

Thịnh Lỗi cũng phản ứng lại, vừa hoảng vừa giận nhìn Tô Lân.

Bốp!

Tô Lân lại cho một cái tát đáp lên má Thịnh Lỗi: “Tao đánh mày đó, sao nào?”

“Hạ Băng Ngữ! Xem ra công ty các người muốn chấm dứt hợp tác với ngân hàng chúng tôi rồi, đã vậy thì công ty mấy người chờ bị phong sát đi!”

Thịnh Lỗi tức giận đe doạ Hạ Băng Ngữ.

Hạ Băng Ngữ cũng lấy lại tinh thần, vội quát Tô Lân: “Thịnh Lỗi, anh làm gì đó, mau thả anh ta ra!”

Tô Lân nhếch mép: “Vợ à, chẳng phải em bảo tuỳ anh à?”

“Hơn nữa việc đã tới nước này, em cảm thấy anh thả rồi thì tên này chịu tha cho tập đoàn Hạ thị sao?”

Hạ Băng Ngữ im lặng.

Hiển nhiên Thịnh Lỗi bắt tập đoàn Hạ thị trả tiền trước hạn là vì muốn gài bẫy cô.

Ngoại trừ tuỳ ý thì còn làm gì được nữa, chuyện này đã khó có thể xoay chuyển.

Bốp!

Ngay lúc Hạ Băng Ngữ im lặng, Tô Lân lại thêm một cái tát vào mặt Thịnh Lỗi: “Thằng mập chết tiệt, sau này còn dám đe doạ vợ tao không?”

“Ranh con, ngon thì giết tao đi! Nếu không tao sẽ không bỏ qua cho bọn mày đâu!”

Trong mắt Thịnh Lỗi là sự oán hận và tức giận.

“Mày nghĩ tao không dám sao?”

Trong mắt Thịnh Lỗi hiện lên tia sát ý.

Sau đó Tô Lân lại nắm tóc Thịnh Lỗi, đập mạnh xuống mặt bàn.

Một cái!

Hai cái!

Ba cái!

Từng âm thanh nặng nề vang lên.

Thịnh Lỗi đã chảy máu tươi đầy đầu, trông vô cùng thê thảm.

“Đủ rồi Tô Lân! Dạy anh ta một bài học là được, đừng quá mức!”

Đúng lúc này, Hạ Băng Ngữ quát ngăn Tô Lân lại.

Nếu tiếp tục như vậy, cô sợ Thịnh Lỗi sẽ chết mất.

Tô Lân cũng dừng tay, nắm tóc Thịnh Lỗi, xoay mặt anh ta đối diện với mình: “Bây giờ còn muốn tao giết mày không?”

Thịnh Lỗi không nói chuyện, trong mắt chỉ còn sự hoảng sợ.

Giờ phút này, anh ta cảm nhận được sát khí từ người đàn ông kia, nếu còn dám mạnh miệng thì e là đối phương thật sự sẽ giết mình.

“Tôi sai rồi... xin anh tha cho tôi...”

Thịnh Lỗi khẩn khoản cầu xin tha thứ.

“Tô Lân, thả anh ta đi!”

Hạ Băng Ngữ mở miệng khuyên nhủ.

Dù sao Thịnh Lỗi cũng là nhân vật có uy tín, nếu Tô Lân thật sự giết anh ta thì chuyện này sẽ ầm ĩ.

“Hừ! Nể mặt vợ tao, ta cho mày đấy!”

Tô Lân tiện tay vứt Thịnh Lỗi xuống nền.

Thịnh Lỗi không nói gì thêm, lẳng lặng đứng lên, chạy ra bên ngoài.

“Chờ đã!”

Tô Lân gọi với lại, tay chỉ sang bộ đồng phục trên bàn: “Muốn đi cũng được nhưng thay bộ đồ này đi!”

“Cái gì?”

Sắc mặt Thịnh Lỗi trở nên khó coi.

Phải biết rằng thời điểm này lúc đông khách nhất của Phẩm Hương Lâu, nếu mặc bộ quần áo gợi tình của phụ nữ này vào thì có lẽ anh ta sẽ nhanh chóng trở thành trò cười của người quen.

“Xem ra mày không muốn! Đã thế thì tao cũng chỉ có thể giết mày!

Tô Lân cười, đi tới chỗ Thịnh Lỗi.

“Tôi mặc! Tôi mặc!”

Thịnh Lỗi giật mình, chỉ có thể khuất phục.

“Vợ à, lát nữa sẽ có cảnh tượng hơi khiếm nhã, hay em ra ngoài chờ anh đi!”

Tô Lân cười hì hì với Hạ Băng Ngữ.

“Nhưng...”

Hạ Băng Ngữ cảm thấy Tô Lân có chút quá đáng.

“Không có nhưng nhị gì hết, chỗ này giao cho anh là được, em lên xe chờ anh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play