Buổi tối, Ngạn Sơ nằm trên giường gọi điện cho Vệ Đình Tiêu.
Cậu rất vui, chia sẻ những điều mắt thấy tai nghe hôm nay khi đi chơi với ba.
“Em đã dẫn ba đến tiệm kem mà anh từng giới thiệu. Ba ngoài miệng thì nói không muốn nhưng khi ăn lại rất nghiêm túc, em có thể cảm nhận được ba cũng thích nó lắm.” Ngạn Sơ nói.
“Em có thể dẫn chú đi dạo nhiều hơn, hầu hết các cửa hàng gần đây anh đều có thẻ thành viên. Nếu em muốn mua gì cứ đọc số điện thoại của anh là được.” Vệ Đình Tiêu đáp.
“Hôm nay em còn thay đổi phong cách ăn mặc cho ba nữa. Em mới phát hiện ra ba cũng có thể rất thời trang, lại còn rất đẹp trai. Chốc nữa em gửi anh xem ảnh, chắc chắn sẽ làm anh kinh ngạc.” Ngạn Sơ tiếp tục khoe về ba mình.
Vệ Đình Tiêu cười: “Anh đã nói chú rất trẻ rồi mà. Không cần em cho xem anh cũng có thể tưởng tượng được.”
“Bảo bối, bên anh có thể phải đến cuối tháng mới về được, còn vài hoạt động thương mại.” Hắn nói tiếp.
“Ừm, không sao, anh nhất định phải chú ý nghỉ ngơi. Ở nước ngoài tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để bị bệnh.” Ngạn Sơ sau khi bị Vệ Đình Tiêu chuyển chủ đề liền bắt đầu dặn dò và quan tâm hắn.
“Thể chất của anh nếu không tốt thì cũng đừng hòng lăn lộn trong giới giải trí này được. Yên tâm đi, em và chú ở nhà cứ ăn ngon chơi vui, đợi anh về nhé!” Vệ Đình Tiêu tự tin nói.
“Vâng, em đợi anh về.” Ngạn Sơ dịu dàng đáp, giọng nói nhẹ nhàng, “Anh ngủ ngon nhé~”
“Ngủ ngon.” Vệ Đình Tiêu trả lời.
Nằm trên giường, đầu óc Ngạn Sơ vẫn rất linh hoạt.
Ngoài việc nhớ bạn trai, cậu còn nghĩ đến những sản phẩm thủ công mỹ nghệ đã xem hôm nay, và cả vị Viện trưởng Mạnh trông rất thân thiện.
Cậu phải tìm cơ hội gặp Viện trưởng Mạnh lần nữa, hôm nay vẫn còn nhiều điều chưa nói được.
…
Ngày hôm sau.
Ngạn Sơ nói với Ngạn Cẩn muốn ra ngoài một chuyến.
“Là muốn đi tìm vị Viện trưởng hôm qua con nói sao?” Ngạn Cẩn đoán ra ngay lý do.
Ngạn Sơ gãi đầu: “Vâng, không biết hôm nay chú ấy còn ở Bảo tàng không, con đến hỏi thử. Ba không cần phải đi cùng con, việc này liên quan đến sự nghiệp của con, vẫn nên để con tự mình tìm hiểu.”
Ngạn Cẩn không từ chối, gật đầu: “Được, ba ở nhà nấu cơm, con về sớm nhé.”
“Dạ, con biết rồi. Vậy con đi đây.” Ngạn Sơ nói.
“Đi đường cẩn thận.” Ngạn Cẩn dặn dò.
Sau khi ra khỏi nhà, Ngạn Sơ lập tức đến địa điểm diễn ra triển lãm thủ công mỹ nghệ hôm qua.
“Xin chào, cho tôi hỏi văn phòng của Viện trưởng các anh ở đâu? Tôi có việc muốn tìm ông ấy.” Ngạn Sơ chủ động hỏi nhân viên trong Viện Bảo tàng.
Nhân viên nói với cậu: “Ý cậu là Chủ tịch hội đồng Mạnh? Chủ tịch Mạnh hôm nay không đến đây, có thể là ở công ty.”
Ngạn Sơ nghi hoặc: “Công ty? Chỗ này… không phải nơi ông ấy làm việc sao?”
Nhân viên giải thích: “Nơi này chỉ là một cơ sở văn hóa nghệ thuật thuộc tập đoàn Tư Mộc, công ty mẹ ở chỗ khác.”
Ngạn Sơ tiếp tục hỏi: “Anh có thể cho tôi biết địa chỉ công ty được không? Tôi tự mình đến đó.”
Nhân viên không rõ chàng trai trước mắt có việc gấp gì, nhưng nói cho cậu ta địa chỉ công ty cũng chẳng sao.
Thế là anh ta báo địa chỉ cho Ngạn Sơ.
Ngạn Sơ lịch sự cảm ơn rồi rời đi.
Địa chỉ công ty hơi xa, Ngạn Sơ bắt taxi đến thẳng đó.
Xe dừng lại dưới tòa nhà văn phòng, cậu ngẩng đầu nhìn, thấy logo và bảng hiệu “Tư Mộc” ngay cửa ra vào.
Đúng là chỗ này rồi.
Cậu bước vào sảnh rộng rãi, sạch sẽ, nhân viên lễ tân hỏi cậu có việc gì.
“Tôi muốn tìm Chủ tịch Mạnh.” Ngạn Sơ nghe nhân viên lúc nãy gọi như vậy nên cũng theo đó mà gọi.
Cậu không ngờ Viện trưởng Mạnh lại lợi hại như vậy, lại là Chủ tịch hội đồng quản trị, thật sự là mắt mình kém, biết đối phương chắc hẳn không tầm thường nhưng không ngờ lại có thân phận lớn như thế.
“Xin hỏi anh đã hẹn trước chưa?” Nhân viên lễ tân hỏi.
“Hẹn trước?” Ngạn Sơ sờ mũi, “Tôi không có.”
Cậu bé thành thật khai báo.
Làm nhân viên lễ tân sững người, nhìn vào đôi mắt đẹp và ngây thơ của Ngạn Sơ, cô ấy không thể chịu nổi.
“Tôi gọi điện hỏi giúp anh nhé.” Nhân viên lễ tân nói.
“Vâng, cảm ơn chị.” Ngạn Sơ ngoan ngoãn nói.
“Anh họ gì?”
“Tôi họ Ngạn.”
Đối diện với chàng trai đẹp trai như vậy, nhân viên lễ tân cũng mềm lòng. Nhìn dáng vẻ cậu ấy vô hại, tuổi cũng còn trẻ, ăn mặc tuy không quá bình thường nhưng biết đâu lại là con cháu nhà ai đó, cô không thể nào gánh vác nổi.
Nhân viên lễ tân gọi điện đến văn phòng thư ký.
“Ừm… là thế này, có một chàng trai họ Ngạn nói muốn gặp Chủ tịch Mạnh, nhưng cậu ấy lại chưa hẹn trước… vâng, được rồi, được rồi.”
Nhân viên lễ tân cúp điện thoại, nói với Ngạn Sơ: “Anh ngồi đợi ở kia một lát, trợ lý của Chủ tịch Mạnh sẽ xuống ngay.”
Ngạn Sơ gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi. Cậu cúi đầu bứt ngón tay, trông hơi bối rối.
Cậu bắt đầu hơi hối hận khi đến đây rồi. Đây là công ty của người ta, mình có phải đã làm phiền người ta làm việc không?
Thật ra hôm nay không gặp được Viện trưởng Mạnh cũng không sao, biết đâu ngày nào đó lại gặp lại.
Giờ phút này đột ngột xông đến công ty người ta, còn bị những người khác trong công ty nhìn chằm chằm, Ngạn Sơ bấu chặt ngón chân.
Hình như từ khi rút lui khỏi giới giải trí, cậu chẳng mấy khi tiếp xúc với những người khác trong xã hội, mối quan hệ xã giao của cậu chỉ giới hạn trong Vệ Đình Tiêu và các đồng đội.
Lúc này cậu có cảm giác như mình sắp đến công ty này xin việc vậy, hơi căng thẳng và không thoải mái.
Không lâu sau, một người đàn ông mặc bộ vest công sở gọn gàng bước về phía này.
Từ Tử Cẩn những năm nay luôn là trợ lý bên cạnh tam gia. Ngoài anh ta ra, còn có một người chị gái tên là Từ Thanh Thanh, cũng là trợ lý đặc biệt của tam gia. Hai chị em phụ trách các khu vực khác nhau. Anh ta phụ trách công ty tổng và các việc tam gia giao phó, chị anh ta phụ trách cơ quan văn hoá nghệ thuật, anh ta lo việc trong, chị anh ta lo việc ngoài. Chị anh ta thường xuyên đi công tác, một tháng cũng chẳng gặp được nhau vài lần.
Hôm qua, tam gia đột nhiên nói muốn tài liệu của tất cả các khu dân cư quanh Thiên Tinh Hồ, còn bắt buộc phải đưa cho hắn ngay trong ngày hôm đó. Anh ta tưởng tam gia lại muốn mua nhà vì thế đã nhanh chóng thu xếp, gửi qua.
Hôm qua, tam gia chỉ gặp anh ta một lần vào buổi chiều, khi đi dường như lại nhớ ra điều gì đó, liền căn dặn thêm một việc.
Đại khái là, nếu có ngày nào đó một chàng trai họ Ngạn đến tìm tam gia, nhất định phải đưa chàng trai đó đến gặp hắn.
Mới chưa đầy một ngày, cậu bé đã đến rồi.
Từ Tử Cẩn không rõ thân phận của chàng trai này, nhưng qua giọng điệu của tam gia, người khách ông ấy muốn gặp này rất quan trọng.
“Xin chào, tôi là trợ lý của Chủ tịch Mạnh, tôi họ Từ, đây là danh thiếp của tôi.” Từ Tử Cẩn đưa danh thiếp của mình, sau đó đi thẳng vào vấn đề, “Anh muốn tìm Chủ tịch Mạnh phải không? Bây giờ ông ấy không có ở công ty, tôi đưa anh đi tìm ông ấy.”
Ngạn Sơ: “?”
Hả? Lại không có ở đây?
Mà… Trợ lý của Viện trưởng Mạnh tốt bụng thế à? Lại tự mình dẫn cậu đi tìm người ta?
Ngạn Sơ ngơ ngác ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Từ Tử Cẩn, “Bây, bây giờ có thể đi luôn sao?”
Khoảnh khắc chàng trai ngẩng đầu lên, cả người Từ Tử Kình như bị điện giật, đồng tử co rút lại.
Anh ta hơi sững sờ, trong đầu một mớ bòng bong rối tung.
Cậu bé này… Thật sự không phải là con riêng của tam gia sao?
Cái mũi, cái miệng này, chẳng phải giống hệt tam gia lúc trẻ sao?
Từ Tử Cẩn biết tam gia đến nay vẫn chưa lập gia đình, anh ta chỉ ở bên cạnh tam gia mười năm, một số chuyện về thời trẻ của tam gia anh ta không rõ lắm, nhưng cũng có nghe nói qua.
Nghe nói nhà họ Mạnh đã sắp xếp hôn ước nhưng sau đó không thành.
Nếu năm đó tam gia thuận theo sự sắp xếp của ba mẹ mà kết hôn, nếu thật sự có con thì chắc chắn cũng bằng tuổi cậu bé trước mắt này.
Từ Tử Cẩn đã từng thấy ảnh tam gia hồi trẻ, trí nhớ anh ta rất tốt, rất nhiều thứ có thể nhớ không sót, vì thế trong công việc của một trợ lý, anh ta làm rất xuất sắc, hiệu suất công việc cũng rất cao.
Anh ta không thể diễn tả cảm xúc lúc này, giống như tam gia trẻ tuổi trong bức ảnh bỗng dưng nhảy ra, hơn nữa còn xuất hiện ngay trước mặt mình…
Từ Tử Cẩn: “…”
Hơi chấn động, hơi hoang mang, có nên chụp ảnh gửi cho chị xem không nhỉ?
Anh ta muốn biết có phải chỉ một mình anh ta hoa mắt không.
Đúng là giống, nhưng nếu che nửa phần dưới mặt lại không giống lắm, hình dáng khuôn mặt và lông mày, ánh mắt lại không giống. Từ một góc độ khác nhìn, hình như… cũng không giống đến thế.
Ánh mắt của tam gia lúc trẻ không có vẻ ngây thơ, vô hại như vậy.
Giống hay không giống, đó là một vấn đề.
Từ Tử Cẩn tự thuyết phục bản thân, tất cả chỉ là ảo giác.
“Trợ lý Từ, anh có nghe tôi nói không?”
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên kéo Từ Tử Cẩn trở lại thực tại.
“À, chúng ta xuất phát ngay bây giờ, cậu theo tôi.” Từ Tử Cẩn bình tĩnh nói.
Bề ngoài bình tĩnh, nội tâm trợ lý Từ đã sóng gió nổi lên.
Tam gia sẽ không thật sự có con riêng chứ? Con riêng đến tìm để làm gì? Đòi tiền hay đòi quyền?
Không đúng, cậu bé này nhìn không giống loại người đó.
Không đúng, cậu bé này là người tam gia ngầm cho phép có thể đến tìm.
Không đúng, không đúng, không đúng, sẽ không phải tam gia muốn nhận cậu bé này về nhà chứ? Vậy xưng hô với cậu bé sau này của anh ta có phải nên đổi không?
Đã quen với việc tam gia độc thân, đột nhiên xuất hiện thêm một đứa con, anh ta hơi lo lắng nếu mình sắp xếp không ổn thoả sẽ bị tam gia trách móc.
Thế nên Từ Tử Cẩn tự mình lái xe, còn để Ngạn Sơ ngồi ghế sau, chủ động làm tài xế.
Sau khi lên xe, anh ta thậm chí còn hỏi đối phương có muốn nghe nhạc không, thích nghe loại nhạc nào, nhạc nhẹ nhàng hay sôi động.
Hàng loạt hành động này làm Ngạn Sơ thụ sủng nhược kinh.
“Không cần phiền phức đâu, trợ lý Từ. Hôm nay thật sự cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đưa tôi đi tìm Chủ tịch Mạnh.” Ngạn Sơ lịch sự cảm ơn.
Từ Tử Cẩn vội vàng nói: “Không khách sáo, chuyện nên làm.”
Ngạn Sơ: “?”
Cái gì gọi là chuyện nên làm?
Ngạn Sơ còn tưởng mình nhớ nhầm rồi, câu này sao nghe như việc đưa cậu là chuyện đương nhiên vậy? Cậu và trợ lý Từ… từng gặp nhau à?
Ngạn Sơ nhìn thấy xe sắp chạy đến gần khu nhà mình ở rồi, càng nhìn càng thấy hoang mang.
Đây là muốn đi đâu vậy?
“Trợ lý Từ, bây giờ Chủ tịch Mạnh ở đâu?” Ngạn Sơ không nhịn được hỏi.
“Lúc này ông ấy đang câu cá bên bờ Thiên Tinh Hồ, có một chỗ câu là nơi ông ấy hay đến.” Từ Tử Cẩn trả lời.
Ngạn Sơ câm nín: “…”
Cậu chạy lòng vòng một hồi, đến tận công ty người ta, kết quả người mà cậu muốn gặp lại đang ở công viên ngay dưới khu nhà cậu!
Làm phiền bao nhiêu người, rồi lại quay về chỗ cũ, về nhà cậu nhất định không kể chuyện này cho ba, nếu không sẽ bị cười cho.
Cũng trách cậu không nghĩ đến chuyện này, lại quên mất ông chú đẹp trai kia thích câu cá.
“Đến rồi.” Từ Tử Cẩn nhắc nhở, sau đó tự mình xuống xe mở cửa cho Ngạn Sơ.
Ngạn Sơ: “?”
Cậu không hiểu lắm, làm trợ lý của sếp có phải nên quan tâm chu đáo như vậy không?
Ngạn Sơ ngại quá, cúi người nói: “Tôi biết chỗ chú ấy rồi, tôi tự đi được rồi. Xin lỗi anh, trợ lý Từ, anh có thể quay lại làm việc.”
Từ Tử Cẩn khoá xe xong, hình như không có ý định quay về công ty.
Anh ta nở nụ cười chuyên nghiệp: “Chỉ là đưa người thôi, không vất vả, tôi đã nói sẽ đích thân đưa cậu đến rồi, thiếu…”
Từ Tử Cẩn giật mình, đột ngột dừng lại.
Ngạn Sơ: “Hả? Thiếu gì?”
Từ Tử Cẩn: “À, thiếu… thiếu niên, giờ trên mạng không phải rất thích gọi người trẻ như vậy sao? Haha, thiếu niên.”
“Ồ, tôi không hay lên mạng.” Ngạn Sơ không nghĩ nhiều, thấy đối phương kiên trì như vậy nên chỉ có thể đi theo trợ lý Từ.
Sau khi xuống xe, Ngạn Sơ lại đeo kính râm. Bây giờ khi ra ngoài cậu vẫn luôn làm theo lời dặn của bác sĩ, hết sức bảo vệ đôi mắt.
Từ Tử Cẩn thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn.
Vừa rồi suýt chút nữa thì nói ra xưng hô trong lòng.
Anh ta không phải là người võ đoán khi làm việc, cũng sẽ không dễ dàng dựa vào trực giác để cảm nhận một việc gì đó.
Nhưng cậu bé trước mắt cho anh ta một linh cảm mãnh liệt, chính là con ruột của tam gia!
Không nói được lý do tại sao lại chắc chắn như vậy, trong lòng nôn nao lắm.
Bức ảnh anh ta lén chụp đã gửi cho chị gái mà chị gái anh ta vẫn chưa trả lời, vào lúc quan trọng thế này làm sao không liếc nhìn điện thoại một chút vậy chứ?
Lúc này, Ngạn Sơ đã mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người mình muốn gặp.
Người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng, đang nhìn cần câu trên mặt hồ.
Đột nhiên cảm thấy khí chất của ông ấy có phần thoát tục là sao?
Ngạn Sơ nảy sinh cảm giác sùng bái không sao giải thích được đối với vị Viện trưởng Mạnh này.
“Viện trưởng Mạnh!” Cậu không kìm được gọi to.
Cậu vẫn thích gọi cách này, làm cậu thấy gần gũi hơn, không xa lạ.
Mạnh Phó Thanh nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Sau đó liếc nhìn Từ Tử Cẩn đang đưa chàng trai đến.
Đúng như ông đoán? Thiếu niên thật sự đến công ty tổng tìm ông sao?
Vậy mà ông lại phải giả vờ như không biết gì, tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Tiểu Ngạn, sao cháu lại ở cùng trợ lý của ta vậy? Cháu là cố tình đến tìm ta sao?”
Lần này đến lượt Từ Tử Cẩn sững sờ: “…”
Hả? Không bàn bạc trước với anh ta là sao?
Tam gia đây là… chưa nhận thiếu niên này sao?
“Vâng ạ, cháu ban đầu đến Bảo tàng tìm chú, nhưng nhân viên ở đó nói chú ở tổng công ty, vì thế cháu lại đến công ty, gặp được trợ lý Từ tốt bụng, anh ấy đã dẫn cháu đến tìm chú.” Ngạn Sơ thành thật nói.
Ông sếp không thành thật khẽ ho một tiếng: “…” Khụ!
Vị trợ lý đang bối rối né tránh ánh mắt thành thật của thiếu niên: “…” Khụ!
“Tử Cẩn, cậu về trước đi, ta ở đây với Tiểu Ngạn một lát.” Cuối cùng, Mạnh Phó Thanh lên tiếng.
Sếp đã lên tiếng, Từ Tử Cẩn lập tức gật đầu, rời đi trước.
“Tiểu Ngạn, lại đây, ngồi chỗ này.” Mạnh Phó Thanh lấy ghế gấp mà mình chuẩn bị để câu cá, đặt bên cạnh mình, cười với Ngạn Sơ.
Ngạn Sơ không từ chối, bước đến ngồi xuống từ tốn.
Dưới tán ô che nắng, cậu có thể tháo kính râm ra.
Nhìn gần đôi mắt này, tâm thần Mạnh Phó Thanh lại run lên một hồi.
Nhưng ngoài miệng vẫn giữ giọng đều đều: “Ta đoán cháu đến tìm ta là vì công việc cháu đang làm.”
Ngạn Sơ nói thẳng vào vấn đề: “Đúng ạ. Bây giờ cháu là streamer thêu, trên tay cũng có một số tác phẩm thêu, muốn biết công ty của chú sau này còn tổ chức triển lãm các tác phẩm thủ công mỹ nghệ truyền thống tương tự như vậy không? Cháu muốn đăng ký tham gia.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT