Khi Vệ Đình Tiêu về đến biệt thự, chỉ có đèn ở lối vào và phòng khách được bật sáng.

Ánh đèn vàng ấm áp mang theo hơi thở gia đình.

Hắn bước vào trong thấy Tiểu Lâm đang ngủ gật.

Nghe thấy tiếng động, Tiểu Lâm giật mình mở to mắt, sau đó làm động tác im lặng với Vệ Đình Tiêu.

“Suỵt…” Tiểu Lâm chỉ vào cái bọc nhỏ đang cuộn tròn trên ghế sô pha dài, “Chị dâu đợi anh đến ngủ quên mất rồi.”

Vệ Đình Tiêu bước nhẹ, hạ giọng: “Tôi biết rồi, cậu và anh Huy về trước đi. Nhắn với anh ấy giúp tôi, còn việc gì thì mai bàn.”

Tiểu Lâm hiểu ý, tận mắt nhìn Vệ Đình Tiêu bế Ngạn Sơ vào phòng ngủ.

Cậu ta che miệng cười trộm, bước ra ngoài đóng cửa lại.

Ở cửa gặp La Huy vừa gọi điện thoại xong.

La Huy: “Sao cậu ra ngoài rồi? Vệ Đình Tiêu đâu?”

Tiểu Lâm tỏ vẻ mờ ám, lén lút: “Anh Tiêu và chị dâu đi ngủ rồi, anh ấy bảo chúng ta về trước.”

La Huy: “…” Chịu luôn, thôi đi thôi.



Vệ Đình Tiêu bế Ngạn Sơ đang ngủ say, cả người lẫn chăn vào phòng ngủ.

Hôm nay quả thật về hơi muộn, hắn cũng phải tẩy trang và tắm rửa.

Ở buổi tiệc tối không biết đã lướt qua những minh tinh nào, cả người hắn toàn mùi nước hoa của người khác, ngày mai phải đem đi giặt khô thôi.

Vừa định rời khỏi giường, góc áo bỗng bị một bàn tay nắm lấy.

Vệ Đình Tiêu quay đầu lại bắt gặp một đôi mắt long lanh hơi nước.

Ngạn Sơ tỉnh dậy, khóe mắt còn vương chút ẩm ướt sau giấc ngủ.

Vệ Đình Tiêu lại ngồi xuống mép giường, “Ngạn Ngạn?”

Ngạn Sơ áp mặt vào bàn tay rộng lớn của hắn cọ cọ, giọng khàn khàn: “Anh về rồi à.”

Vệ Đình Tiêu thuận thế vuốt ve khuôn mặt Ngạn Sơ, “Ừm, về hơi muộn, em buồn ngủ thì nên vào phòng ngủ, sao còn ngốc nghếch đợi anh ở phòng khách?”

Ngạn Sơ nở một nụ cười không chút phòng bị với hắn, “Em xem được livestream anh đi thảm đỏ trên mạng, đẹp trai lắm.”

Lời khen của vợ quan trọng hơn tất cả.

Khiến tâm trạng tốt của Vệ Đình Tiêu càng thêm phấn chấn.

Hắn cúi xuống hôn lên má Ngạn Sơ ửng hồng vì ngủ, “Có công của em, mọi người đều rất thích hoa lan em thêu.”

“Thật sao?” Ngạn Sơ chưa xem Weibo, không biết mọi người trên mạng đánh giá thế nào.

Dù sao Vệ Đình Tiêu nói “thật”, cậu cũng tin.

“Vậy sau này em có thể thêu lên những bộ quần áo khác của anh không?” Ngạn Sơ hỏi.

“Được chứ, vậy anh sẽ không nỡ vứt bỏ bất kỳ bộ quần áo nào nữa, tất cả đều là bảo bối em thêu cho anh.”

Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ thân mật trò chuyện một lúc.

“Ngạn Ngạn, trên người anh toàn mùi nước hoa của người khác, sợ ám vào em, anh đi tẩy trang tắm rửa đây, em ngủ trước đi.” Nói rồi xoa đầu Ngạn Sơ.

“Anh…” Ngạn Sơ muốn nói lại thôi.

Vệ Đình Tiêu đi đến cửa lại dừng lại, quay người hỏi: “Sao vậy? Còn chuyện gì muốn nói với anh sao?”

Vẻ do dự của Ngạn Sơ khiến Vệ Đình Tiêu mềm lòng, “Trước mặt anh, em có thể nói bất cứ điều gì.”

Ngạn Sơ lấy hết can đảm nói: “Tắm xong, anh có thể ngủ cùng em không? Giống như hôm qua.”

Vệ Đình Tiêu: “…”

Câu này rốt cuộc là theo nghĩa đen hay là đang thử thách sức chịu đựng của hắn?

Tiểu não của Vệ Đình Tiêu như teo lại.

Nhưng dù sao lời vợ nói cứ đồng ý trước đã.

Thực ra căn bản không cần suy nghĩ, tốc độ nói của Vệ Đình Tiêu nhanh hơn tốc độ não, “Được, anh tắm xong sẽ tới ngay.”

Ngạn Sơ đỏ mặt: “Vâng!”

Đợi Vệ Đình Tiêu rời khỏi phòng, Ngạn Sơ lăn lộn vài vòng trên giường.

Cậu vậy mà lại chủ động mời Vệ Đình Tiêu ngủ cùng giường, nếu là bản thân trước kia, đây chính là biểu hiện của sự phóng túng.

Nhưng hôm nay khi trò chuyện với Tiểu Lâm, cậu ta nói rằng việc các cặp đôi sống chung ngủ cùng giường là chuyện bình thường.

Lý do nói đến chuyện này là bởi vì Tiểu Lâm ban ngày nói muốn giúp Ngạn Sơ dọn dẹp phòng…

Ngạn Sơ không muốn Tiểu Lâm giúp, phòng của cậu nên tự cậu dọn dẹp.

Tiểu Lâm lại bảo cậu tuyệt đối đừng động vào, bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bị thương.

Câu nói này dần dần khiến Ngạn Sơ nhận ra, Tiểu Lâm hình như đã hiểu lầm điều gì đó.

Một lúc sau, Tiểu Lâm dọn dẹp phòng xong nói: “Tôi thấy rất nhiều đồ dùng cá nhân của anh Tiêu đều ở phòng ngủ bên cạnh, cần tôi mang qua không? Hai người đều ở cùng nhau rồi, để chung sẽ tiện hơn.”

Lúc đó, Ngạn Sơ bỗng hiểu ý của Tiểu Lâm và cũng hiểu tại sao trên bàn ăn cậu ta kiên quyết không cho cậu ăn đồ cay.

Ngạn Sơ không trực tiếp giải thích hiểu lầm mà ngược lại hỏi một câu: “Tiểu Lâm, anh thấy… việc các cặp đôi chưa kết hôn mà ngủ cùng nhau là bình thường chứ?”

Tiểu Lâm không chút do dự trả lời khẳng định.

Chính vì vậy, Ngạn Sơ đã suy nghĩ về vấn đề “ngủ cùng nhau” cả ngày.

Ở Đại Quân tự nhiên là tuyệt đối không thể như vậy, nhưng thế giới cậu đang sống bây giờ là thời đại mới cởi mở, những người yêu nhau có thể có những hành động thân mật hơn.

Ngạn Sơ tất nhiên không nghĩ đen tối như Tiểu Lâm, cậu chỉ đơn thuần muốn gần gũi Vệ Đình Tiêu hơn một chút.

Giống như tối hôm qua, yên lặng lắng nghe hơi thở và nhịp tim của nhau.

Ngạn Sơ không biết Vệ Đình Tiêu nghĩ gì, dù sao hắn cũng bảo cậu có gì cứ nói thẳng, vậy nên cậu đã nói.

Bản thân cậu là muốn ngủ cùng Vệ Đình Tiêu.

Hai người yêu xa, mỗi lần gặp nhau đều không dễ dàng, một tháng đối với các cặp đôi đang yêu đương nồng nhiệt thật sự quá ngắn ngủi.

Ngạn Sơ rất trân trọng khoảng thời gian này.

Nhưng tính chất công việc của Vệ Đình Tiêu đã định sẵn họ không thể lúc nào cũng dính lấy nhau cả tháng.

Vệ Đình Tiêu thỉnh thoảng phải đi làm, nếu ban ngày hai người không gặp được nhau thì ít nhất ban đêm họ vẫn có thể dựa vào nhau.

Đó là suy nghĩ thuần khiết nhất của Ngạn Sơ.

Hôm qua cậu đợi Vệ Đình Tiêu ngủ rồi mới lặng lẽ leo lên giường nằm cạnh hắn.

Hôm nay cả hai đều tỉnh táo, cảm giác tim đập thình thịch càng rõ ràng hơn, có chút căng thẳng và kích động, còn có một chút ngại ngùng.

Vệ Đình Tiêu không muốn để Ngạn Sơ chờ lâu, hắn nhanh chóng tẩy trang tắm rửa xong liền đến phòng ngủ.

Căn phòng Vệ Đình Tiêu chuẩn bị cho Ngạn Sơ thực ra cũng có kích thước tương đương với phòng ngủ chính của hắn, giường cũng là loại extra-large, cho dù Ngạn Sơ ở một mình hắn cũng muốn mang đến cho cậu trải nghiệm tốt nhất nên không khác gì phòng ngủ chính, hai người ở cũng rất thoải mái.

Lời nói vừa rồi của Ngạn Sơ cũng khiến hắn suy nghĩ.

Lúc tắm, trong lòng hắn chợt hiểu ra, đúng vậy, hai người đã ở bên nhau rồi sao còn phải câu nệ ngủ riêng làm gì.

Ở đây không có ba Ngạn Sơ, cũng không có chú Ngạn Sơ, càng không có bà Ngạn Sơ.

Trong biệt thự của mình, hắn muốn làm gì thì làm.

Vì vậy khi quay lại phòng, hắn ngồi phịch xuống giường, liền ôm chặt cả người vợ yêu vào lòng.

Ngạn Sơ bị cánh tay rắn chắc của hắn siết chặt, hai má bị ép phồng lên.

Ngạn Sơ: “?”

Vệ Đình Tiêu: “Vợ à, sau này anh sẽ ngủ ở đây mỗi ngày, anh muốn ôm em ngủ, được không?”

Tai Ngạn Sơ nóng bừng, đỏ mặt gật đầu.

Vệ Đình Tiêu vui mừng hôn Ngạn Sơ mấy cái, thân hình cao lớn như một tàu lá chuối, che khuất hoàn toàn người bên dưới.

*Vãi cả so sánh =)))

“Anh nặng quá.” Ngạn Sơ phàn nàn nhưng khóe miệng lại cong lên.

Vệ Đình Tiêu lùi ra một chút nhìn Ngạn Sơ chăm chú với ánh mắt lấp lánh, “Bảo bối, em thật đẹp.”

Ngạn Sơ đưa tay che miệng Vệ Đình Tiêu.

Người đàn ông này cứ như say rượu, lúc thì vợ vợ lúc thì bảo bối bảo bối, Ngạn Sơ thật sự không chịu nổi.

“Muộn rồi, ngủ thôi, ngủ ngon.”

Ngạn Sơ nói xong liền nhắm mắt lại trước.

Vệ Đình Tiêu nhìn Ngạn Sơ trìu mến, một lúc lâu sau mới nhắm mắt, “Ngủ ngon.”



Ngày hôm sau.

La Huy đến bàn bạc công việc với Vệ Đình Tiêu.

Vệ Đình Tiêu thành khẩn cầu xin: “Nếu không thật sự cần thiết, thì dời lại hết đi.”

Hắn muốn tận dụng tháng này để ở bên Ngạn Sơ.

La Huy bất lực: “Tôi đã làm như vậy rồi, những việc còn lại đều bắt buộc cậu phải có mặt, ông tổ à, cậu gắng gượng chút đi.”

Vệ Đình Tiêu day day ấn đường: “Tôi đâu có nói không đi, anh đừng cuống.”

La Huy bị mấy cái hot search của Vệ Đình Tiêu làm cho đứng ngồi không yên, sợ fan soi mói trên Weibo phát hiện ra điều gì đó.

Bài đăng Weibo tối hôm qua của Vệ Đình Tiêu thật sự đột ngột và bất thường.

La Huy chỉ có thể tự an ủi mình, hãy coi hành động của Vệ Đình Tiêu là bước đệm cho việc công khai sau này.

La Huy thành thật nói: “Chiều nay còn có một hoạt động của nhãn hàng, thời gian sẽ không lâu.”

Vệ Đình Tiêu: “Ừm, tôi biết rồi.”

Quay sang nói với Ngạn Sơ: “Ngạn Ngạn, anh làm xong việc sẽ đến đón em đi ăn cơm, còn có một người bạn của anh nữa, đưa em đi làm quen.”

Ngạn Sơ ngoan ngoãn đáp ứng.

Sau khi hai người ở bên nhau, cuộc sống và các mối quan hệ xã giao của họ cũng dần hòa nhập vào nhau.

Vệ Đình Tiêu sẵn sàng giới thiệu bạn bè của mình cho cậu biết cũng đủ cho thấy sự coi trọng của hắn đối với mối quan hệ này, trong lòng Ngạn Sơ rất vui.

Hôm nay vẫn là Tiểu Lâm ở nhà cùng cậu, Ngạn Sơ và Tiểu Lâm ở với nhau thoải mái hơn trước rất nhiều.

Nếu không phải vì những lời của Tiểu Lâm, tối hôm qua Ngạn Sơ cũng sẽ không quyết tâm hỏi Vệ Đình Tiêu.

Ngạn Sơ cảm thấy sau này phải trò chuyện với Tiểu Lâm nhiều hơn, sẽ có ích cho việc hâm nóng tình cảm của cậu.

Tiểu Lâm cũng rất thích trò chuyện với Ngạn Sơ.

Anh Tiêu thật có mắt nhìn, chị dâu tìm được cũng là người tính tình ôn hòa, không hề có chút cáu kỉnh hay kiêu căng nào, đối với trợ lý nhỏ như cậu ta cũng rất dịu dàng.

“Cậu đã gặp bạn của anh Tiêu chưa?” Tiểu Lâm hỏi.

Ngạn Sơ lắc đầu, suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói: “Trước đây có một diễn viên tên Lạc Tu, là bạn của anh ấy, người này thì em gặp rồi.”

Ngạn Sơ không tiện nói, trước đây còn vì người bạn này của Vệ Đình Tiêu mà ghen, bây giờ nghĩ lại, thật là biểu hiện của sự non nớt.

Tiểu Lâm: “Ồ ồ, đó là bạn trong giới của anh Tiêu, anh ấy còn một người bạn ngoài giới nữa, là bác sĩ, họ Thẩm.”

Ngạn Sơ tò mò: “Bác sĩ?”

Tiểu Lâm như một cuốn bách khoa toàn thư, tiếp tục nói: “Lần cậu bị ốm, anh Tiêu chẳng phải đang quay phim bị thương sao? Chính là bác sĩ này chữa trị cho anh Tiêu, anh ấy là bác sĩ phẫu thuật, khâu vết thương rất giỏi…”

Mười phút sau, Ngạn Sơ nghe Tiểu Lâm không ngừng khen ngợi vị bác sĩ tuyệt vời này.

Vì thế buột miệng nói: “Anh hình như rất hiểu về bác sĩ Thẩm.”

Tiểu Lâm theo bản năng nói: “Đương nhiên rồi, anh ấy đã từng mổ cho mẹ tôi.”

Nói xong, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngạn Sơ, Tiểu Lâm có chút lúng túng.

“Cái đó… không phải vấn đề gì lớn, chuyện này tôi chưa nói với anh Tiêu, chị dâu, cậu cũng đừng nói với anh ấy, được không?” Tiểu Lâm chà xát ngón tay.

Ngạn Sơ cười nói: “Anh lo Đình Tiêu sẽ hiểu lầm anh lợi dụng mối quan hệ của anh ấy? Anh ấy không phải người như vậy.”

Tiểu Lâm cúi đầu: “Tôi… tôi biết anh Tiêu không phải người như vậy, chỉ là không muốn vì chuyện này mà làm phiền anh ấy.”

Chính vì anh Tiêu quá tốt, cậu ta mới không thể nói, nếu không anh Tiêu nhất định sẽ lén trả tiền viện phí cho mẹ cậu, giống như lúc trước lén đặt phòng bệnh cho Ngạn Sơ…

Tiểu Lâm luôn ghi nhớ lòng tốt của Vệ Đình Tiêu, những năm này đều coi hắn như anh trai ruột, cậu ta muốn làm việc cho Vệ Đình Tiêu cả đời, đến khi nghỉ hưu cũng có thể mua một căn nhà gần anh Tiêu ở Bắc Kinh, cuộc sống như vậy là đủ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play