Trong góc của phim trường.

A Lương đang ngồi xổm trên một chiếc ghế đẩu nhỏ bỗng nhiên dựng tai lên, ngẩng đầu dò xét xung quanh: “Ai đang gọi thầy Vệ? Thầy Vệ nào? Là thần tượng của tôi sao?”

Dáng vẻ luống cuống của cậu ta khiến Ngạn Sơ nhịn không được phì cười.

A Lương nhìn mãi cũng không thấy bóng dáng quen thuộc đâu, liền đặt mông ngồi xuống ghế đẩu, thở dài: “Chắc là trùng họ thôi, dù sao Vệ Ảnh đế cũng không đến đoàn phim nghèo nàn này đâu, phòng nghỉ cũng không có, ngay cả cái ghế tử tế cũng không có.”

Ngạn Sơ lại cảm thấy chiếc ghế đẩu nhỏ này rất tiện, đến đâu cũng có thể mang theo được, lại không chiếm diện tích.

A Lương liếc mắt nhìn Ngạn Sơ – người đang ngoan ngoãn ngồi đợi, trong lòng lại dâng lên chút xót xa.

“Thôi bỏ đi, còn mong đợi gì hơn… Chỉ là một vai phụ nhỏ thôi, có cơ hội xuất hiện trên màn ảnh, còn có vài câu thoại cũng đã rất tốt rồi. Tiểu Ngạn, anh có linh cảm cậu nhất định sẽ nổi tiếng.”

Ngạn Sơ cười không nói, chính bản thân cậu cũng không biết có thể làm nghề này được bao lâu.

Không muốn dùng ý nghĩ tiêu cực trong lòng mình để làm A Lương thất vọng, cậu chỉ có thể gật đầu phụ họa.

“Rõ ràng cảnh quay của cậu đều đã quay xong rồi, sao đạo diễn không cho cậu về?” A Lương thắc mắc hỏi.

Ngạn Sơ lắc đầu, cậu là lính mới trong ngành, đạo diễn bảo đợi thì cậu cứ ngoan ngoãn đợi thôi.

Cậu cũng biết bản thân diễn chưa tốt, có lẽ đạo diễn giữ cậu lại là vì lát nữa sẽ quay lại.

Vị đạo diễn này rất chuyên tâm, cẩn thận trong từng cảnh quay, ngay cả nhân vật phụ nhỏ như cậu cũng cần phải chỉnh sửa cho kỹ.

Ngạn Sơ trong lòng thầm nể phục, người ở mỗi vị trí đều có sự nhiệt huyết đối với sự nghiệp của mình.

Càng như vậy, cậu càng hiểu hơn sự phẫn nộ và bất lực của Quan Sóc hôm đó.

Trong khoảng thời gian gần gũi, tiếp xúc, Ngạn Sơ cảm thấy Dụ Thần Chu và mọi người đều rất tốt, cậu không muốn trở thành trở ngại trên con đường theo đuổi ước mơ của bọn họ.

Bất kể bản thân có thể tiến xa đến đâu trên con đường nghệ thuật này, nhưng ít nhất hiện tại cậu không thể nản chí mà phải nỗ lực hết sức mới được.

Thầm quyết tâm như vậy, tâm trạng của Ngạn Sơ cũng thoáng chốc trở nên sáng sủa hơn.

Một lúc sau, có một nhân viên công tác trong đoàn phim đến truyền lời:

“Đạo diễn nói phân đoạn của cậu dùng được rồi, không cần phải quay bù nữa, coi như sát thanh rồi, cậu có thể đi về.”

“Được, cảm ơn anh.” Ánh mắt của Ngạn Sơ thoáng chốc sáng lên, “Anh A Lương, chúng ta về thôi, hôm nay cũng làm phiền anh rồi.”

“Anh có phiền gì đâu, chỉ là ngồi bên cạnh chờ thôi, ngược lại là em, hôm nay lần đầu đóng phim, vất vả cho em rồi, cố lên cố lên, sau này em sẽ càng ngày càng giỏi hơn!”

Vệ Đình Tiêu đang trốn sau xe chở đồ dùng của đoàn phim ở phía xa thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi suýt chút nữa đã bị đạo diễn hét một tiếng làm lộ, may là hắn chạy nhanh.

Hắn dựa lưng vào cửa xe, nhìn hai bóng dáng đang cười nói vui vẻ đi ra khỏi phim trường, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười nhạt.

Là nghệ sĩ của Long Phong Entertainment, sau này có lẽ vẫn còn cơ hội gặp lại nhau…

Chính bản thân Vệ Đình Tiêu cũng không nói rõ được, hắn cứ cảm thấy duyên phận với cậu bạn nhỏ này, trong lòng lại có chút mong chờ lần gặp gỡ tiếp theo.



Tuần lễ tiếp theo, Ngạn Sơ luyện tập chương trình biểu diễn ca hát, nhảy múa sắp tới cùng các đồng đội.

Có một lễ hội âm nhạc, tiết mục mở màn sẽ do nhóm SAP trình diễn, lần này, cậu tuyệt đối không được mắc lỗi nữa.

Những thành viên khác trong nhóm đều cảm nhận được sự nghiêm túc của Ngạn Sơ trong thời gian này, cũng nhìn ra sự tiến bộ của cậu qua từng ngày.

Ban đầu Ngạn Sơ ngay cả việc phối hợp chuyển động của cơ thể cũng có vấn đề nhưng sau quá trình luyện tập khắc nghiệt, cậu dần dần có thể trình diễn một cách thuần thục, trôi chảy cả bài.

Dụ Thần Chu và những người khác đều cảm thấy vui mừng.

Người cảm xúc nhất vẫn là Quan Sóc, cậu ta phát hiện bản thân trước đây nhìn nhầm Ngạn Sơ rồi.

Tiềm lực của thằng nhóc này vô cùng lớn, chỉ cần cậu muốn, cậu đều làm được, hơn nữa…

Hiện tại Ngạn Sơ tỏa ra một sức hấp dẫn khó cưỡng.

Phải chăng trước đây bọn họ đều bỏ qua những ưu điểm của Ngạn Sơ? Tại sao mấy ngày nay thằng nhóc này trông đẹp trai thế nhỉ? Kỳ lạ!

Bản thân Ngạn Sơ cũng nhận ra sự tiến bộ trong việc ca hát, nhảy múa của mình.

Không biết có phải do linh hồn của cậu càng ngày càng hòa nhập với cơ thể này không mà gần đây cậu mơ hồ cảm thấy trí nhớ cơ bắp của nguyên chủ chuẩn bị thức tỉnh.

Tuy về mặt ca hát, nhảy múa, cậu vẫn kém Dụ Thần Chu và những người khác một chút nhưng ít nhất là không bị mắc lỗi, Ngạn Sơ cũng đã rất hài lòng rồi.

Cậu có thể bắt kịp nhịp điệu của mọi người, di chuyển đồng đều, không kéo chân bất cứ ai, Ngạn Sơ trong lòng dâng lên một tia thành tựu.

Chẳng trách có rất nhiều người nguyện ý ở đây theo đuổi ước mơ, niềm vui sướng sau khi hết mình vì đam mê, niềm say mê khó cưỡng đó dường như Ngạn Sơ cũng hiểu được một chút rồi.

Chẳng mấy chốc lễ hội âm nhạc đã đến giữa những ngày luyện tập không ngừng nghỉ của Ngạn Sơ.

Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu khuấy động bầu không khí, còn nhóm SAP đang ở hậu trường chờ đến lượt lên sân khấu.

Trong bầu không khí tối tăm của hậu trường, Ngạn Sơ cảm như nghe thấy tiếng trái tim mình đập.

Đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc đối mặt với một màn biểu diễn kể từ khi xuyên không đến thế giới này, cậu sẽ không còn ngây người như lúc mới vừa đến nữa.

Trong một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ, Ngạn Sơ phải tập trung 12 phần tinh thần.

Dụ Thần Chu vỗ lưng cậu: “Không sao, em làm được mà.”

Quan Sóc điều chỉnh tai nghe: “Em cứ nhảy như lúc tập luyện thôi, cơ thể và biểu cảm thoải mái lên, đừng căng thẳng.”

Vưu Kỳ liền tranh thủ khen ngợi: “Tiểu Ngạn Tử lúc tập luyện đỉnh thật đấy, không hề mắc lỗi nào, lần này là lúc Tiểu Ngạn Tử “phục thù”! Để cho bọn anti fan kia mở to mắt ra mà xem, cậu trên sân khấu ngầu bao nhiêu!”

Tống Thức An mỉm cười, nói: “Bình thường thôi, anh tin vào sự ăn ý của mọi người.”

“Vâng ạ!” Ngạn Sơ hít sâu một hơi, sau đó gật đầu quyết tâm.

Lên đến sân khấu, khoảnh khắc âm nhạc vang lên, Ngạn Sơ thoáng chốc như trở lại cái ngày mà cậu mới xuyên không đến.

Chỉ là, lần này cảnh tượng hoàn toàn khác.

Lúc này cậu muốn để cha trên trời nhìn thấy, một ca nhi hầu như không bước chân ra khỏi cửa như cậu, vậy mà lại có thể “điên cuồng” như thế này.

Chắc là cha sẽ bị sợ đến ngây người mất, trông nổi bật, không kiềm chế như vậy, mỗi một động tác đều toát ra sự quyết liệt muốn phá vỡ sự gò bó và ràng buộc.

Có lẽ đây chính là điều mà người ta khao khát ở thời đại này.

“Á á á á! Má ơi! Bọn họ đẹp trai quá đi!”

“Tôi muốn khóc rồi nè! Nhảy đồng đều quá! Đi xem trực tiếp tuyệt vời như thế này sao?”

“Táp* Đoàn của chúng ta là nhất! Lần này ngay cả Ngạn Bảo cũng không làm hỏng rồi! Cố lên cố lên!”

Nhóm SAP được người hâm mộ gọi tắt là “Táp Đoàn”, lễ hội âm nhạc lần này còn có sự tham gia của những nhóm nhạc nam, nữ khác cũng như là các ca sĩ đơn ca, lượng fan của nhóm Sóc Á chỉ chiếm chưa đến một phần mười.

*飒团: 飒 nghĩa là “Swag” (飒): sành điệu, 她很飒 Cô ấy rất sành điệu.

Hiện tại nhóm SAP vẫn đang trên đà phát triển ổn định, chưa phải là nhóm nổi tiếng nhất, nhưng cũng không phải là không có nhiệt.

Sân khấu trong lễ hội âm nhạc lần này đã mang đến cho người hâm mộ Táp Đoàn một cú sốc, cảm giác chấn động trong tâm hồn không thể nào diễn tả bằng lời.

“Các anh trên sân khấu trông đẹp trai hơn trên hình nhiều lắm, lúc nãy hưng phấn quá, quên quay phim mất!”

“Không sao, tớ quay rồi nè, về nhà chúng ta cắt ghép thành fancam riêng cho từng người, xem còn ai dám nói Táp Đoàn chúng ta không có thực lực nữa không!”

“Hôm nay Ngạn Sơ khiến mình thật sự bất ngờ, mình nhớ trước kia lúc chúng ta đi xem trực tiếp chương trình kia, cậu ấy mắc rất nhiều lỗi, mình đoán chắc là do tinh thần cậu ấy không tốt.”

“Hôm nay tinh thần của ai cũng tốt hết! Hy vọng bên ban tổ chức sẽ đăng video lên mạng, mình phải xem 100 lần mới được!”

“Sau này cứ giữ vững phong độ trong tiết mục mở màn này là được, việc Táp Đoàn bùng nổ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi, mong Long Phong Entertainment đối xử tốt với bọn họ, cho các em ấy nhiều tài nguyên hơn một chút đi! Van xin đấy!”

“Các anh trên sân khấu tỏa sáng khiến mình không dám chớp mắt, nhóm mà mình thích từ một nhóm vô danh tiểu ốt đã càng ngày càng trở nên nổi tiếng hơn, tự dưng lại thấy cảm động thế này?”

Lúc này, trái tim của Ngạn Sơ vẫn đang đập rộn rã sau màn biểu diễn, đầu óc cậu vẫn còn hơi trống rỗng.

Vưu Kỳ bỗng dưng lao đến ôm Ngạn Sơ xoay một vòng: “Yeah! Buổi biểu diễn đầu tiên thành công rực rỡ rồi! Có công lớn của Tiểu Ngạn Tử đấy nhé!”

Quan Sóc kéo Vưu Kỳ – kẻ đang bám chặt lấy Ngạn Sơ ra, nắm cổ áo cậu ta, mặt lạnh tanh nói: “Đừng có làm cậu ấy nghẹt thở chết, không thấy cậu ấy vẫn chưa bình tĩnh lại sao?”

“Anh làm gì thế? Em thân thiết với Tiểu Ngạn Tử anh ghen tị hả?” Vưu Kỳ trả lời không liên quan, còn cố ý lè lưỡi.

“Cậu…” Quan Sóc đỏ mặt, “Thần kinh!”

“Hứ, bị em nói trúng tim đen rồi đúng không, chính là ghen tị, không thì anh cũng thân thiết với Tiểu Ngạn Tử đi.” Vưu Kỳ trêu chọc rồi đẩy Ngạn Sơ sang bên Quan Sóc.

Ngạn Sơ vốn dĩ vẫn đang ngẩn người, không cẩn thận đâm sầm vào lòng Quan Sóc.

“Mực khô chết tiệt! Đứng lại đó cho tôi!” Quan Sóc vội vàng giữ Ngạn Sơ lại, sau đó giận dữ đuổi theo Vưu Kỳ.

Dụ Thần Chu và Tống Thức An nhìn cảnh tượng vui vẻ kia, cười với nhau.

“Dường như đã lâu rồi chúng ta không biểu diễn hết mình như vậy.” Dụ Thần Chu nói.

“Phải đó, bầu không khí trong nhóm cũng lâu rồi không náo nhiệt như vậy.” Ánh mắt Tống Thức An ôn nhu nhìn cảnh tượng trước mặt, không khỏi cảm khái.

“Hy vọng chúng ta mãi mãi không tách ra, sau này có thể đứng trên một sân khấu lớn hơn, thực hiện ước mơ chung của mọi người.” Đây là nguyện vọng của Dụ Thần Chu với tư cách là đội trưởng.



Sau khi kết thúc công việc trở về công ty, mọi người bàn bạc sẽ ăn lẩu ở phòng khách để chúc mừng.

Ngạn Sơ vừa thay quần áo mặc nhà xong liền bị Vương Thế Cương gọi đi.

“Chuyện gì mà phải nói ngay bây giờ vậy? Lão Vương thực sự không có mắt nhìn gì cả, ghét thật!” Vưu Kỳ bực bội lầm bầm.

“Không sao, tụi mình đun nước lẩu trước, chờ Tiểu Ngạn về rồi cùng ăn.” Tống Thức An rót nước nóng từ ấm đun vào nồi.

“Con cáo già đó chắc chắn không có ý tốt gì.” Quan Sóc vừa giúp đỡ xếp các món ăn tươi mới đặt lên bàn, vừa lẩm bẩm.

“Đừng nghĩ nhiều nữa, hôm nay Tiểu Ngạn biểu hiện tốt như vậy, anh Vương còn lý do gì để làm khó cậu ấy nữa chứ?”

Lời nói của Dụ Thần Chu khiến mọi người bình tĩnh lại, cũng phải, không lý do gì vào lúc này còn làm khó Ngạn Sơ, thôi thì cứ chờ cậu ấy về rồi tính.



Phòng làm việc của người đại diện.

Bạn học Ngạn – người vừa có màn trình diễn xuất sắc đang bị Vương Thế Cương “vẽ bánh”.

“Tiểu Ngạn, hôm nay cậu diễn tuyệt vời luôn! Quả nhiên là tôi không nhìn nhầm người, cậu sinh ra là để làm nghề này!” Vương Thế Cương vậy mà lại chủ động rót cho Ngạn Sơ một ly nước, đưa cho cậu.

“…” Ngạn Sơ cúi đầu không nói.

Vương Thế Cương cũng không quan tâm tâm trạng của Ngạn Sơ, tiếp tục hưng phấn “vẽ bánh”: “Lần trước, tôi đã cho cậu đi đóng vai quần chúng trong bộ phim đó, đạo diễn còn khen cậu với tôi nữa kìa, cậu có tiềm năng lắm đó!”

“Hôm nay gọi cậu đến đây là để nói với cậu một chuyện, ngày mai đi cùng tôi đến một bữa tiệc, sẽ có rất nhiều nhà đầu tư và ông chủ lớn, đến lúc đó cậu nhớ nói năng ngoan ngoãn, dễ thương một chút, đừng có cứ im lặng như thế, nếu có thể lấy lòng được một người, thì bộ phim tiếp theo, cậu sẽ được làm nam chính ngay!”

Ngạn Sơ ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo, mang theo chút bối rối.

Tại sao lại chọn cậu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play