“Ba…” Ngạn Sơ thập thò ngó vào phòng Ngạn Cẩn.

Cậu thấy Ngạn Cẩn đang cầm dao khắc gỗ, đang khắc một miếng gỗ nhỏ, không biết là đang khắc cái gì.

“Ba đang bận, vậy con lát nữa sẽ vào.” Ngạn Sơ mới bước vào phòng đã muốn lùi lại.

“Đứng lại.” Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Ngạn Sơ sống lưng lạnh toát, giống như bị phép thuật ngưng động ở chỗ cũ.

Ngạn Sơ cứng nhắc quay đầu lại, nặn ra một nụ cười: “Dạ, ba.”

“Ngồi xuống đây.” Ngạn Cẩn dùng chân nhẹ nhàng đá vào cái ghế, cái ghế bị kéo lại gần Ngạn Sơ.

“Dạ.” Ngạn Sơ ngồi xuống ghế, chờ Ngạn Cẩn xuất hiện, giống như một đứa bé nghe lời chờ cha mẹ mắng.

Ánh mắt Ngạn Cẩn chẳng lúc nào rời khỏi tác phẩm khắc gỗ trong tay.

Ông cũng không vội vàng nói, hai người chỉ im lặng như vậy.

Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng dao khắc va chạm vào gỗ, xoạt xoạt.

“Ba, bà nội nói… ba đã biết chuyện của con và anh Đình Tiêu rồi.” Ngạn Sơ không chịu nổi không khí bất an này, mở lời trước.

“Ừm.” Đối phương lạnh lùng bật ra một chữ.

Ngạn Sơ mở to mắt, nghiêng đầu lại gần Ngạn Cẩn, “Vậy ba nghĩ sao? Ba sẽ phản đối ư?”

Ngạn Cẩn đột nhiên dừng tay khắc, dao khắc gỗ bất cẩn ném xuống bàn, lưỡi dao đâm thẳng vào bàn gỗ, kẹt lại không thể nhúc nhích.

Ngạn Sơ giật mình.

Ba cậu… Hình như biết sử dụng ám khí.

Ngạn Cẩn nhẹ nhàng liếc Ngạn Sơ một cái: “Nếu ba phản đối, con sẽ không ở bên cậu ta sao?”

Ngạn Sơ suy ngẫm một chút, lắc đầu sau một lúc: “Hình như… bọn con vẫn sẽ ở bên nhau.”

Ngạn Cẩn lấy khăn lau tay, “Vậy là được rồi, ý kiến của ba có quan trọng gì đâu?”

Ngạn Sơ: “…”

Luôn cảm thấy lời nói này nghe có chút giọng điệu khác thường, nhưng cậu không có bằng chứng.

“Trước đây cả gia đình phản đối con một mình đi Bắc Kinh, phản đối con vào giới giải trí, con có lần nào nghe theo chưa?” Ngạn Cẩn bắt đầu dùng những ví dụ trong quá khứ để nói chuyện.

Ngạn Sơ không biết phải nói gì, cậu rất sớm đã phát hiện ra cái sự bướng bỉnh trong xương tuỷ của mình rất giống người cũ.

“Con muốn yêu đương, ba không có ý kiến, chỉ là…” Ngạn Cẩn nói đến nửa chừng lại dừng.

“Chỉ là gì?” Ngạn Sơ còn hỏi cho có lẽ.

“Chỉ là người yêu là Vệ Đình Tiêu thì hai người sẽ không đi đến cuối cùng.” Ngạn Cẩn rất kiên định nói ra lời này.

Ngạn Sơ không muốn bác bỏ Ngạn Cẩn.

Tình cảm của cậu với Vệ Đình Tiêu, chỉ có hai người họ mới có thể cảm nhận.

Bây giờ hai người mới ở bên nhau không lâu, ba không hiểu rõ, không tin tưởng tương lai của hai người cũng là điều bình thường.

“Dạ.” Ngạn Sơ ngay thẳng gật đầu đồng ý, nghe có vẻ rất qua loa.

Ngạn Cẩn cũng không mong chờ những lời nói của mình sẽ khiến Ngạn Sơ nghe vào.

Ngạn Sơ lần đầu yêu đương, mới chìm vào bể mật của tình yêu, ở giai đoạn này của trẻ con chỉ nghĩ rằng tình yêu của mình là bất khuất nhất.

“Con nên biết rõ, gia đình chúng ta và gia đình cậu ta, cho dù là điều kiện kinh tế hay bối cảnh khác đều có sự chênh lệch rất lớn, thậm chí không thể gọi là chênh lệch nữa, đó là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.”

“…”

“Cậu ta chưa nói với gia đình cậu ta về chuyện này chứ? Con có nghĩ gia đình cậu ta sẽ đồng ý hai người ở bên nhau không? Ba không muốn đả kích con, nhưng con cuối cùng cũng sẽ rời khỏi tình cảm ảo tưởng đó mà quay trở về thực tế tàn nhẫn, cũng giống như lúc trước ba…”

“?” Ngạn Sơ không hiểu những lời cuối cùng.

Ngạn Cẩn nhận thấy sự lúng túng của mình, vẫy tay nói: “Không có gì.”

Dù sao ông cũng không nên dùng quá khứ của mình để dạy dỗ con trai.

Nhưng mà… ông thực sự rất lo lắng con trai sẽ bước theo con đường cũ của mình, sợ con trai bị thương tổn.

“Ba, ba nói những điều này, con đều đã suy nghĩ rồi, nhưng so với ban đầu chưa dám bước ra, con thích không đâm vào tường không quay đầu, con sợ mất đi tình cảm này, như vậy con sẽ hối hận cả đời.”

“Tuỳ con, lúc đó bị thương tổn, đừng trở về nhà khóc lóc.” Ngạn Cẩn không còn khuyên nhủ gì nữa, một bộ mặt không quan tâm.

Ngạn Sơ muốn nói cậu bao giờ khóc lóc, nhưng liền nhớ lại hình ảnh ngày cậu rời khỏi giới giải trí về nhà, ôm Ngạn Cẩn mắt đỏ hoe hôm ấy, ngay lập tức im lặng.

Được rồi, cậu chỉ có chút hơi cảm xúc thôi, cũng không phải bị bắt nạt nên khóc, mà là vì  người đã qua đời trong ký ức xuất hiện trước mặt nên mới khóc.

“Cảm ơn ba cho phép, thời gian sẽ chứng minh mọi thứ.” Ngạn Sơ cúi người cảm ơn.

Bất kể Ngạn Cẩn nhìn không thấy tốt như thế nào, nhưng cuối cùng cũng không dùng bất kỳ phương pháp cực đoan nào để phá vỡ mối lương duyên, điều này đã vượt trội hơn rất nhiều bố mẹ trong những gia đình khác, Ngạn Sơ tìm hiểu rõ ý của Ngạn Cẩn rồi, trong lòng cậu thở phào.

Ngạn Cẩn không bao giờ khiến con trai phải nghe lời mình làm việc.

Nếu hai người có ý kiến khác biệt, thì mọi thứ đều tùy duyên, để thời gian chứng minh.

Trước đây phản đối Ngạn Sơ vào giới giải trí, cậu không nghe, sau đó bị thực tế đánh cho một bài học, cuối cùng không phải là khóc nhè chạy về nhà sao? Cho nên lúc ấy Ngạn Sơ rời khỏi giới giải trí, Ngạn Cẩn không hề bất ngờ.

Đau lòng thì đau lòng, nhưng cũng không hối hận việc mình để con trai đi tự lập nghiệp.

Một số chuyện, cha mẹ không dạy được, thì hãy để xã hội dạy.

Cũng tùy theo những gì Ngạn Sơ nói đi, không đâm vào tường Nam không biết quay đầu, đâm cho rách đầu chảy máu thì sẽ biết trở về.

Sau khi Ngạn Sơ rời đi, Chu Lan núp sau màn lén nghe, lập tức chạy ra ngoài, ngồi vào chỗ ngồi của Ngạn Sơ vừa ngồi ấm nóng.

“Em còn nghĩ anh sẽ nghiêm túc cấm Tiểu Sơ yêu đương, không nghĩ đến vẫn là mạnh miệng nhưng mềm lòng.” Chu Lan cười nói.

“Anh cấm nó có ý nghĩa gì chứ? Em cũng nghe rồi, tên nhóc này cánh cứng rồi, lại dự định không đâm vào tường không quay đầu, tường ấy đâm một lần không đủ, yêu thích thế nào thì thế ấy, anh lười quản rồi.” Ngạn Cẩn có ý nản chí, lấy dao khắc, tiếp tục khắc gỗ trong tay.

“Anh, em cảm thấy anh có chút ptsd đó.”

“Cái gì?”

“Ừm, không có gì, chỉ là… anh có khả năng vì trải nghiệm tình yêu thất bại của mình mà phát sinh cảm xúc tự vệ, cũng sợ Tiểu Sơ giống anh.” Chu Lan giải thích.

“Anh kia không thể gọi là tình yêu…” Ngạn Cẩn giống như rơi vào hồi ức, trong biểu cảm mang theo sự tự châm biếm.

“Vậy lúc đó anh rốt cuộc thế nào? Nói đi.” Chu Lan tiến lại gần nghe.

Ngạn Cẩn biết tên này đang khéo léo hỏi, ngay lập tức dừng lại, những chuyện đã qua đó ông không bao giờ muốn nói trước mặt gia đình.

“Không có gì để nói, cũng không tính là không để lại gì chứ, dù sao đi, anh có Sơ nhi cũng đủ rồi.” Ngạn Cẩn đối với việc mình đã giữ lại đứa bé này, trong lòng là niềm vui, không hối hận.

“Không phải ư? Anh cũng là từ tuổi của Sơ nhi mới đến nay mà, anh không có gì cần hối hận, Sơ nhi tự quyết định, sau này cũng không có gì hối hận.”

Ngạn Cẩn thở dài: “Ừ… nó cũng đã trưởng thành rồi, có thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình, cho nên anh cũng không nói nữa, ăn quả ngọt tự nhiên sẽ biết rõ.”

Chu Lan chống phản lại: “Em ngược lại rất tin tưởng hai người họ, Tiểu Vệ anh cũng tiếp xúc rất lâu rồi, phẩm chất của cậu ta chúng ta đều biết rõ, Sơ nhi cũng là người trọng tình nghĩa, chúng ta đánh cuộc chơi đi, em nghĩ hai người sẽ luôn ở bên nhau, chứ không phải là không có kết thúc như anh nói lúc này.”

“Hai người các cậu lãng mạn quá rồi.” Ngạn Cẩn cười nhạt.

Chu Lan không thừa nhận: “Là anh thỉnh thoảng quá bi quan.”

Ngạn Cẩn không nói: “…”

Chu Lan: “Anh có làm bài test nhân cách mbti chưa? Anh giống infp.”

Ngạn Cẩn: “Cái gì?”

Chu Lan: “Bi ai lại lãng mạn.”

Ngạn Cẩn không thừa nhận: “Lên mạng ít thôi, có thời gian giúp anh đục một chút gỗ đi.”

Chu Lan: “…” Anh của ông thật nhàm chán, giống hệt miếng gỗ trong tay ông ấy.



Hoàn toàn không biết sau khi cậu rời đi, Chú Lan và ba cậu lại nói chuyện với nhau một chập.

Ngạn Sơ vui vẻ quay trở về phòng, lấy kim tiếp tục thêu bức tranh song diện chưa hoàn thành.

Khoảng hai tiếng sau, điện thoại của Ngạn Sơ reo lên.

“Alo, em yêu, anh đến Bắc Kinh rồi, mới xuống máy bay liền gọi điện cho em ngay.” Trong điện thoại truyền tới giọng nói ấm áp của người đàn ông.

“Ừm ừm, khen anh.” Ngạn Sơ ngọt ngào cười nói.

Trong điện thoại hình như vọng lại tiếng khuyên nhủ giận dữ của La Huy, bảo Vệ Đình Tiêu mau đi, đừng đứng ở đây, sẽ bị fan chặn.

Ngạn Sơ biết bây giờ không phải là lúc nói điện thoại, liền nói với điện thoại: “Anh về nhà rồi hãy nói chuyện với em nhé, trên đường đi chú ý an toàn.”

“Được rồi, vậy anh gác máy đây, chờ điện thoại của anh.”

“Ừm.”

Hai người nói chuyện điện thoại ngắn ngủi. Tâm trạng của Ngạn Sơ đã bắt đầu bay xa.

Cuối cùng cũng hiểu được cảm giác ngày dài như năm, Ngạn Sơ thậm chí còn cảm thấy giây phút như năm.

Mới vừa tách ra không lâu đã có chút nhớ mong.

Sau này tình huống như vậy sẽ là chuyện thường xuyên, cậu phải nhanh chóng thích nghi, điều chỉnh tâm trạng cho tốt.

Nếu không thì công việc trong tay cũng không làm được.

Nghệ thuật thêu thùa cần nhất là tâm tĩnh, cậu không nên bị bất an trong lòng.



Phía bên kia, Vệ Đình Tiêu đang bị fan đuổi.

“Anh Tiêu! A! Là anh Tiêu thật! Anh cuối cùng cũng có lịch trình rồi!”

“Sân bay này bị em đợi chờ mòn mỏi mới đợi gặp được anh, gần đây anh đã đi đâu rồi? Cũng không nghe phía phòng làm việc có tin tức gì.”

“Anh Tiêu! Ký tên cho em có được không?”

“Ahhhh! Chồng yêu! Quá đẹp trai, tôi chết rồi!”

Tiếng “Chồng yêu” khiến Vệ Đình Tiêu quay đầu lại.

Người đàn ông hiếm khi bộc lộ nét mặt nghiêm túc: “Hai chữ này, sau này không cho phép gọi nữa.”

Vài cô gái bị biểu cảm của Vệ Đình Tiêu hù dọa nhưng cũng không nghĩ nhiều. Chỉ cho rằng Vệ Đình Tiêu mới xuống máy bay, người còn mệt mỏi, không muốn nói với họ quá nhiều lời vô ý.

Những fan này đều là những fan cũ của Vệ Đình Tiêu, đều đã trao đổi trong “Lớp học ban đêm”, chất lượng đều rất tốt.

Vệ Đình Tiêu nói gì họ đều sẽ nghe.

“Được được, sau này không gọi bậy nữa, anh Tiêu, anh quay phim vất vả rồi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Những fan này hoàn toàn không thể nghĩ tới Vệ Đình Tiêu là đến ghi hình chương trình về.

Hầu hết các lịch trình của Vệ Đình Tiêu đều là quay phim, chỉ nhận ít hơn một chút các loại hợp đồng kinh doanh cao cấp, số lần không nhiều.

“Vừa rồi ai muốn ký tên ấy? Nhanh lên đi, quản lý đang thúc giục tôi lên xe, có lẽ tôi chỉ có thể ký một ít.” Vệ Đình Tiêu vừa cho một cái tát, lại cho một quả táo ngọt.

Lời nói này ra từ miệng anh, các fan đều điên rồi, từng người từng người kêu to hét lớn giơ tay nhỏ của mình và bức ảnh lên.

“Ahhhh! Tôi biết mà! Anh Tiêu là tốt nhất đó!”

“Woo woo woo, anh Tiêu mệt mỏi như vậy mà vẫn không đành lòng nỡ nói chúng ta!”

“Làm fan của anh Tiêu thật là hạnh phúc à!”

La Huy ở bên cạnh còn có chút toát mồ hôi, trong lòng bực bội: Làm vợ của anh các người hạnh phúc hơn nhé, hơ hơ.

Trước đây Vệ Đình Tiêu đều không quan tâm fan gọi anh như thế nào.

Lần này trở về không còn thân phận độc thân, luôn luôn cảm thấy khác biệt, không cho phép fan gọi “Chồng yêu”, chẳng phải là do tâm lý chiếm hữu hay sao?

Tuy nhiên Vệ Đình Tiêu thực sự cũng không bao giờ xây dựng hình ảnh người độc thân, anh cũng từng nói giỡn trước mặt phỏng vấn rằng: có lẽ đột nhiên một ngày nào đó sẽ yêu đương kết hôn.

Trong ấn tượng của đại chúng, anh luôn là diễn viên chuyên nghiệp ít khoe khoang đời tư nhất trong lứa nghệ sĩ trẻ tuổi.

Dùng lời của những người fan nói: Anh Tiêu trong lòng chỉ có quay phim.

Bây giờ anh của các người cuối cùng cũng trồng cây đâm hoa kết trái, trong lòng anh ta ngoài việc quay phim thì là bảo bối yêu dấu của anh ta.

La Huy cảm thấy đây giống như một quả bom hẹn giờ.

Dù sao nền tảng fan của Vệ Đình Tiêu quá lớn, mọi lứa tuổi đều có.

Vệ Đình Tiêu lại không có tin đồn yêu đương gì, toàn bộ giới giải trí đều biết anh độc thân.

Cho dù không xây dựng hình ảnh cũng có rất nhiều fan nữ, ai không mong muốn có được “Vệ Đình Tiêu” làm chồng chứ?

Nếu Vệ Đình Tiêu có thể bất kỳ lúc nào yêu đương kết hôn, thì tại sao lại không phải là mình chứ?

Về việc sau này có nên công khai tình cảm hay không và nên công khai như thế nào, La Huy đã chuẩn bị nhiều phương án.

Nhưng việc cần làm ngay lập tức là mang tên này trở về trước đã.

Nhanh chóng ký tên xong, Vệ Đình Tiêu dưới sự bảo hộ của vệ sĩ lên xe ô tô.

Lúc cửa xe đóng lại, La Huy lau mồ hôi.

“Fan của cậu quá nhiệt tình rồi, tôi già rồi, chịu không nổi, sau này đi ra ngoài, bất kỳ lúc nào cũng phải dẫn người theo, nghe chưa?”

Bây giờ không giống trước đây đâu, gần đây Vệ Đình Tiêu càng ngày càng hot, La Huy thực sự không dám khinh thường.

“Yên tâm, trong khoảng thời gian này sẽ không đi ra ngoài.” Vệ Đình Tiêu bảo đảm.

Chương trình đều ghi hình xong rồi, trong chốc lát cũng không có cách nào gặp được Ngạn Sơ, hắn còn ra ngoài làm gì? Không bằng ở nhà nói chuyện điện thoại với vợ của mình.

“Cậu cần phải làm việc, làm sao không đi ra ngoài được?”

“Bộ phim tiếp theo còn sớm, tôi đã quyết định sẽ quay bộ nào, anh đừng nhận việc hỗn độn cho tôi. Bây giờ tôi muốn cân bằng lại trọng tâm việc làm một chút, chỉ biết nỗ lực cho sự nghiệp thì dễ mất vợ lắm.”

La Huy trợn mắt: “Tôi nhổ vào! ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play