Ngạn Sơ bỗng nhiên bừng tỉnh, tay run lên, thậm chí còn chưa kịp tắt livestream, vội vàng đặt đồ xuống chạy đi mở cửa.
Sau khi cậu cuống quýt mở cửa, người đàn ông đứng ở cửa mỉm cười dịu dàng với cậu: “Vẫn còn bận à?”
“Xin lỗi, anh, em quên mất thời gian rồi, anh xuống ăn trước đi, em xuống ngay.” Giọng Ngạn Sơ hơi gấp gáp.
“Ừm, không cần vội, anh đợi em ở dưới nhà.” Vệ Đình Tiêu nói không nhanh không chậm.
Lúc này, bình luận trên livestream:
【Tôi đã gần như nhét loa điện thoại vào tai rồi.】
【Nghe thấy streamer gọi “anh”, người vừa gõ cửa là anh trai của streamer à?】
【Hình như quan hệ anh em khá tốt, giọng anh trai cũng hay quá! Hơn nữa còn có chút quen thuộc…】
【Yến Yến hay Yến Yến hay Diễm Diễm*? Là tên ở nhà của Vân Thư đệ đệ sao? Không biết là chữ nào.】
*燕燕还是晏晏还是焰焰?- Các từ đều đọc yan
【Có thể trong tên streamer có chữ “yan”.】
【Mọi người bu vào livestream nghe chuyện riêng tư của streamer, đều biến thái cả rồi~】
【Nghe thấy anh trai nói “đợi ở dưới nhà”, vậy nhà Vân Thư đệ đệ là biệt thự nhỏ mấy tầng vậy?】
【Xin lỗi nhé, nhà tôi ở nông thôn, cũng có nhà tự xây ba tầng đấy.】
Ngạn Sơ trở lại, cũng không xem bình luận.
Nói với fan trong phòng livestream: “Mọi người, tôi phải offline rồi, hôm nay không để ý thời gian, buổi chiều… sẽ livestream muộn một chút, tạm biệt mọi người nhé.”
Nói xong liền tắt livestream.
Sau đó dọn dẹp đồ thêu trên bàn rồi mới đóng cửa xuống nhà ăn cơm.
Cậu còn nói đến trưa sẽ gọi Vệ Đình Tiêu xuống ăn cơm, kết quả lại thành đối phương lên gõ cửa gọi cậu.
Cậu là chủ nhà tiếp đãi khách, thật sự không chu đáo lắm, sai sót liên tục.
Xuống đến tầng một, Ngạn Sơ phát hiện rất nhiều góc đều đã đặt máy quay.
Cậu hơi bối rối: “Đã bắt đầu quay rồi sao?”
Vệ Đình Tiêu kéo cậu ngồi xuống bàn ăn, an ủi: “Chưa đâu, máy quay trên lầu vẫn chưa lắp đặt xong, yên tâm, ngày mai mới bắt đầu quay, trong phòng mọi người không có máy quay đâu, nếu thật sự không thích máy quay thì cứ nói với anh, anh sẽ tìm cách tắt nó đi.”
Nhân viên vừa lắp đặt máy quay xong bên cạnh kinh ngạc: “!!”
Không thể chơi như vậy chứ, Vệ ảnh đế!
Ngạn Sơ: “Cũng không phải là ghét máy quay, em chỉ cần thích nghi một chút.”
Dù sao cũng đã rời xa cuộc sống dưới ống kính rất lâu rồi, cuộc sống của cậu đã hoàn toàn trở về với những ngày tháng bình thường, bình lặng, không bị người khác làm phiền và chú ý.
Đã quen với cuộc sống bình thường, bây giờ lại xuất hiện trước ống kính khiến Ngạn Sơ cần chuẩn bị tâm lý cho mình.
Mặc dù biết những cảnh quay chính diện của họ sẽ bị cắt bỏ trong quá trình hậu kỳ nhưng vẫn hơi không thoải mái.
Tuy nhiên nếu không có chương trình này, Vệ Đình Tiêu cũng không có cơ hội ở lại nhà cậu một tháng.
Ngạn Sơ rất biết ơn chương trình này đã cho cậu cơ hội được gần gũi với người mình thích.
…
Trùng hợp, đạo diễn Dư dẫn đoàn làm phim đến đây cũng ở tại homestay nhà Ngạn Sơ.
Khi thấy chủ homestay chính là chủ nhà mà Vệ Đình Tiêu đang ở nhờ, đạo diễn Dư không khỏi cảm thán, Vệ Đình Tiêu quả là có quan hệ rộng.
Chu Lan rất nhiệt tình tiếp đón và phục vụ đạo diễn Dư, còn nói có thể giảm giá cho họ.
Mọi thứ ở đây sau khi đoàn làm phim bộ phim trước của Vệ Đình Tiêu đến ở đã được bổ sung và hoàn thiện hơn rất nhiều.
Đạo diễn Dư thầm nghĩ, đây lại là nhờ phúc của Vệ ảnh đế rồi.
Chương trình mới của họ có thể nhanh chóng khởi động, Vệ Đình Tiêu quả thực có công lớn.
Ngày hôm sau, các máy quay đã sẵn sàng.
Ngoại trừ Vệ Đình Tiêu đã tìm được chỗ ở, năm vị khách mời còn lại đều xuất phát từ nhà riêng hoặc khách sạn, có đạo diễn theo sát quay phim.
Phần này sẽ được dùng làm tập mở đầu, giống như phỏng vấn và quan sát phản ứng của các khách mời trước.
Năm vị khách mời còn lại là:
Nữ diễn viên mới nổi Dao Tử Đồng.
Nhà soạn nhạc kiêm ca sĩ tài năng Tô Kha.
Nữ ca sĩ nhạc rock thực lực Điền Ngọc Vi.
Vận động viên điền kinh đội tuyển quốc gia đã giải nghệ Trình Hiểu Bằng.
Và… người bạn trong giới giải trí đã mất tích vài tháng của Vệ Đình Tiêu…
Diễn viên Lạc Tu.
Phải nói rằng, đạo diễn Dư rất biết cách tìm khách mời.
Những khách mời này hoàn toàn chưa từng hợp tác, ngay cả cư dân mạng cũng không biết Vệ Đình Tiêu và Lạc Tu quen biết nhau.
Không chỉ vậy, các khách mời đều là lần đầu tiên tham gia chương trình tạp kỹ, đúng chuẩn “tay mơ” chương trình.
Mấy vị khách mời này ở cùng nhau sẽ tạo ra phản ứng hoá học gì, thật đáng mong chờ.
Trong số đó, Vệ Đình Tiêu là người nổi tiếng nhất. Ban đầu đạo diễn Dư định mời khách mời, ngân sách cũng không đủ, chỉ định mời vài nghệ sĩ ít tên tuổi, kết quả sau khi Vệ Đình Tiêu đầu tư, ông liền mạnh dạn mời những người trong danh sách đã nghĩ đến trước đó.
Năm chiếc xe của đoàn làm phim lần lượt lái vào làng, tất cả đều dừng lại ở một bãi đất trống ở đầu làng.
Sau khi xuống xe, năm vị khách mời chào hỏi nhau.
“Không phải nói có sáu người sao?” Lạc Tu đẩy kính râm, nhìn quanh cảnh vật xung quanh.
Đạo diễn Dư: “Đúng vậy, còn một vị khách mời đã đến từ hôm trước, bây giờ đang từ trên núi xuống đây, mọi người có thể nghỉ ngơi tại chỗ một lát, cậu ấy sẽ đến ngay.”
Trong lòng Lạc Tu không khỏi thầm phàn nàn, ai mà lại “chảnh” như vậy? Còn bắt năm người bọn họ phải đợi.
Nhưng mà… người ta đã đến trước rồi, hình như cũng không thể nói người ta “chảnh”, xem ra là đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
Đây là chương trình tạp kỹ đầu tiên mà người đại diện giúp anh nhận sau khi về nước, ban đầu anh đã từ chối.
Nhưng người đại diện nói nếu không tham gia chương trình này thì sẽ tiếp tục vào đoàn làm phim.
Trời ạ, anh mới không muốn làm việc liên tục, vậy thì vẫn nên chọn chương trình tạp kỹ, nghe nói là trải nghiệm cuộc sống nông thôn, giống như đi nghỉ dưỡng vậy.
Trong lúc đợi người, Lạc Tu phát hiện mấy vị khách mời còn lại đều không nói gì mấy.
Bản thân anh là người hướng nội, hướng ngoại đan xen, có lúc rất nói nhiều, có lúc lại rất im lặng.
Lúc này, ở giữa một đám người hướng nội, anh phát hiện mình cũng không còn hướng ngoại nữa.
Hy vọng vị khách mời chưa gặp mặt kia là người hướng ngoại, nếu không chương trình này sẽ ngột ngạt chết mất.
…
Vệ – Cao thủ xã giao – 100% hướng ngoại – Đình Tiêu đang theo chỉ đạo của đạo diễn, thong thả đi từ trên núi xuống.
Nhà Ngạn Sơ ở lưng chừng núi, đi bộ xuống nhanh cũng mất khoảng 20 phút.
Gần đến chân núi, Vệ Đình Tiêu đã nhìn thấy xe của đoàn làm phim từ xa.
Hắn vẫy tay hét lớn về phía bên đó: “Này! Những người bạn đến từ phương xa!”
Cái dáng vẻ đó, giống như người dân địa phương đang đón khách du lịch.
Đạo diễn Dư: “…”
Các khách mời: “?”
Lạc Tu: “!!”
Chết tiệt, giọng nói này!
Vệ “cẩu” sao cũng đến tham gia chương trình tạp kỹ vậy???
Đây là kiểu chuyện huyền huyễn gì vậy?
Lạc Tu biết Vệ Đình Tiêu chưa bao giờ tham gia bất kỳ chương trình thực tế nào, anh chàng này là một người “nghiện phim”, chỉ thích diễn xuất, rất nhiều lời mời biểu diễn ca múa nhạc đều bị từ chối, Vệ Đình Tiêu không thích giao thiệp xã giao, từ khi ra mắt đến nay vẫn luôn được biết đến bằng những tác phẩm có cường độ cao, chất lượng cao.
Có được địa vị như ngày hôm nay, Vệ Đình Tiêu hoàn toàn xứng đáng, Lạc Tu cũng rất khâm phục và nể phục điểm này của hắn.
Bản thân anh không thể so sánh với “cuồng công việc” được, người ta vừa có tài năng vừa chăm chỉ.
Anh và Vệ Đình Tiêu có thể trở thành bạn bè, một là vì đều ở trong cùng một giới “hào môn”, hai là vì sở thích và tính cách hợp nhau.
Hai người cho đến nay chưa từng hợp tác bất kỳ bộ phim nào nhưng luôn gặp nhau ở các lễ trao giải phim ảnh hoặc liên hoan phim, sau đó vô tình quen biết nhau, rồi chơi chung với nhau.
Việc Vệ Đình Tiêu có thể cùng anh xuất hiện chung trong một chương trình lần đầu tiên này, thật không dễ dàng.
Lạc Tu không định che giấu hay giả vờ.
Thấy Vệ Đình Tiêu đến, liền tiến lên đập tay, vỗ tay, đụng vai, ôm nhau, một loạt động tác “anh em tốt” được thực hiện rất tự nhiên.
Đạo diễn Dư: “???”
Các khách mời: “!!!”
“Xin lỗi xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi, từ nhà tôi ở đến chân núi, khoảng cách hơi xa, tôi đã đánh giá thấp khoảng cách của nó nên mất thêm chút thời gian.”
Vệ Đình Tiêu cười gãi đầu.
Vừa đến, hắn liền phá vỡ bầu không khí im lặng, ngượng ngùng, hoàn toàn nắm bắt được tình hình.
Lạc Tu cũng rất vui khi gặp được bạn ở đây, nhìn thấy Vệ Đình Tiêu như nhìn thấy vị cứu tinh.
Đạo diễn Dư nghi hoặc: “Hai người rất thân nhau à?”
Vệ Đình Tiêu gật đầu: “Đúng vậy, tôi còn tưởng là đạo diễn sợ tôi không thích nghi được, cố ý tìm bạn trong giới của tôi đến cùng tôi.”
Đạo diễn Dư: “…” Đệt mợ, đúng là hoang đường.
Vẫn là đánh giá thấp quan hệ của Vệ Đình Tiêu.
Mấy vị khách mời còn lại nhìn thấy Vệ ảnh đế, đều không dám tiến lên, bọn họ hầu như chỉ nhìn thấy người ta trên tivi, bây giờ người thật đang đứng trước mặt họ.
Dao Tử Đồng là nữ diễn viên duy nhất có mặt, nhìn thấy Vệ Đình Tiêu thì kích động hơn những người khác.
Nhưng cô lại ngại ngùng không dám tiến lên nói chuyện với người thật, chỉ đỏ mặt nhìn chằm chằm Vệ Đình Tiêu.
“Trừ Lạc Tu ra, còn… mấy vị còn lại hình như là lần đầu gặp mặt, sau này cùng tham gia một chương trình, xin chỉ giáo nhiều hơn, giúp đỡ lẫn nhau.”
Vệ Đình Tiêu không hề kiêu ngạo, người khác không dám chào hỏi hắn, hắn liền tự mình “khởi động”.
Mọi người thấy Vệ Đình Tiêu chủ động nói chuyện với họ, lúc này mới lần lượt lên tiếng.
Dao Tử Đồng: “Thầy Vệ! Phim nào của thầy em cũng xem, em rất thích ạ!”
“A ha ha, vậy sao? Cảm ơn em đã yêu thích.”
Tô Kha: “Thầy Vệ, em đã từng viết nhạc phim cho một bộ phim rất lâu trước đây của thầy, tên là « Nhật Lạc Trường An ».”
“Ồ ồ, bài hát này à, đúng là bài hát chủ đề của một bộ phim từ rất lâu rồi, viết rất hay.”
Điền Ngọc Vi: “Thầy Vệ, thầy có thích nhạc rock không ạ? Nếu thầy có hứng thú thì vé xem buổi biểu diễn của ban nhạc chúng em, lúc nào cũng để dành cho thầy.”
“Cô chơi nhạc rock à? Woa, ngầu thật đấy, có cơ hội tôi sẽ dẫn bạn bè cùng đi xem!”
Trình Hiểu Bằng: “Thầy Vệ, tôi cũng rất thích xem phim của thầy, còn cả con gái tôi nữa, cũng là fan của thầy, không biết có thể xin chữ ký được không ạ?”
“Đương nhiên là được rồi, con gái anh tên gì? Tôi viết tặng kèm lời nhắn.”
Lạc Tu và đạo diễn Dư bên cạnh im lặng nhìn cảnh tượng xã giao náo nhiệt này.
Đạo diễn Dư hỏi: “Làm bạn với một ảnh đế như vậy, cậu không thấy áp lực sao?”
Lạc Tu lộ ra vẻ mặt khó nói: “Quen rồi.”
Người này chỉ cần đứng giữa đám đông, chính là người nổi bật nhất, người bình thường rất khó cưỡng lại sức hút của Vệ Đình Tiêu.
Một người đàn ông toát ra sức hút ở khắp mọi nơi như vậy, lại còn chưa từng yêu đương, nói ra chẳng ai tin.
Trước đây, Lạc Tu đã từng cảm thán về sự ngây thơ của Vệ Đình Tiêu, đã lớn tuổi rồi mà vẫn còn “trong trắng”.
Không biết sau này người được Vệ Đình Tiêu để mắt đến sẽ là người như thế nào.
Đạo diễn Dư: “Được rồi, sau khi mọi người đã làm quen với nhau rồi, bây giờ có thể bắt đầu tìm nhà, phạm vi chỉ giới hạn trong ngôi làng này, dưới chân núi có nhà dân, trên núi cũng có vài căn nhà rải rác, tuỳ mọi người lựa chọn, cuối cùng phải nói là, nhất định phải xin ý kiến của dân làng, nếu người ta không đồng ý, không được dùng tiền bạc hay ép buộc người ta nhé.”
Lạc Tu: “Đạo diễn, anh xem chúng tôi là loại người gì vậy? Chúng tôi không phải loại người bá đạo như Vệ đại ảnh đế đâu.”