Khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi của năm mới trôi qua rất nhanh.

Vệ Đình Tiêu lại tiếp tục lao vào công việc, Vệ Gia Hằng sau khi đón xong mùng 3 Tết cũng được đưa trở về Bắc Kinh.

Ngạn Sơ tiếp tục công việc livestream của mình, trong dịp Tết cũng không nghỉ ngơi mấy.

Sau đêm giao thừa hôm đó gặp mặt Vệ Đình Tiêu, cả hai lại trở về với cuộc sống và công việc riêng của mình.

Vệ Đình Tiêu đêm đó dường như có chút khác lạ, sau khi cùng nhau xem pháo hoa đón năm mới xong, đối phương liền tìm lý do vội vàng chào tạm biệt.

Thời gian cũng đã muộn, người ta về nghỉ ngơi cũng là bình thường, nhưng Ngạn Sơ dường như nhìn thấy dáng vẻ “bỏ chạy” từ bóng lưng người đàn ông.

Là do cậu nói sai điều gì sao?

Ngạn Sơ không hiểu lắm.

Ngày hôm sau đối phương vẫn bình thường nhắn tin WeChat chúc mừng năm mới cậu, Ngạn Sơ lúc này mới yên tâm, không nghĩ ngợi gì thêm.

Sau buổi livestream bán bức tranh thêu Song ngư lần trước, lại có vài khách hàng có đủ ngân sách muốn đặt hàng cậu.

Sau khi tìm hiểu kỹ nhu cầu của khách hàng, cậu đã lên lịch cho các đơn hàng.

Hàng thêu đặt làm sẽ đắt hơn, có giá khởi điểm, giá khởi điểm ít nhất cũng phải cao hơn bức Song ngư đồ kia, rồi căn cứ vào mức độ chi tiết mà đối phương yêu cầu để xác định giá cuối cùng.

Ngạn Sơ xem xét công việc hiện có, cuối cùng nhận hai đơn hàng đặt làm. Do đó lịch làm việc nửa năm nay của cậu đã kín mít.

Với điều kiện không ảnh hưởng đến việc giao hàng cho khách, Ngạn Sơ vẫn sẽ đều đặn cho ra mắt tác phẩm của riêng mình, livestream cũng không bỏ bê.

Bốn lá bùa hộ mệnh thêu tay đã hứa với khách hàng W có lẽ sẽ hoàn thành và gửi đi vào đầu tháng ba.

Ngạn Sơ rất hài lòng với cuộc sống bận rộn này, mỗi ngày làm việc đều tràn đầy động lực.

Thỉnh thoảng cậu cũng bắt đầu đăng video ngắn lên trang cá nhân của mình.

Một số là video hướng dẫn các mũi kim cơ bản, cũng có một số là quá trình thêu được cắt ghép từ livestream, kết hợp với các loại nhạc nền cổ phong thanh nhã khác nhau, rất có phong vị.

Càng nhiều cư dân mạng trẻ tuổi biết đến livestream của cậu thông qua các tác phẩm của 【Vân Quyển Vân Thư】.

Trong dịp năm mới, người hâm mộ của Ngạn Sơ đã vượt quá 5000, vẫn đang tiếp tục tăng, cảm giác chưa đến nửa tháng nữa sẽ phá mốc 10.000.

Người quan tâm nhiều hơn sẽ xuất hiện những ý kiến trái chiều.

Những người ngoài cuộc chỉ biết xem náo nhiệt cho rằng tác phẩm của Ngạn Sơ hoàn toàn không đáng giá năm sáu con số, nhiều nhất cũng chỉ bán được vài trăm tệ.

Cũng có người nói Ngạn Sơ đang lợi dụng danh nghĩa nghề thủ công phi vật thể để câu view. Trên thực tế tác phẩm đều là tìm người khác thêu hộ.

Những bình luận ác ý như vậy đều không cần Ngạn Sơ xử lý, những người hâm mộ xem livestream của Ngạn Sơ mỗi ngày đã đanh thép đáp trả những kẻ anti trên mạng này.

【Bán vài trăm tệ? Tao thấy mày còn chẳng đáng 250 tệ*.】

*250 – Ý là đồ ngu ngốc.

【Tìm người khác thêu hộ? Tìm mày thêu hộ chắc? Mày lắp camera trong nhà người ta à? Cái gì mày cũng biết hết.】

【Chúng tôi nhìn thấy em ấy tỉ mỉ từng mũi kim thêu từng tác phẩm trong phòng livestream. Với kỹ thuật như vậy người ta cần gì phải tìm người khác thêu hộ chứ?】

【Em trai Vân Thư đừng để ý đến mấy đứa anti, cảm giác như có mấy gian thương đội lốt đi khắp nơi chửi bới, em ấy tăng fan nhanh quá nên đã có đối thủ cạnh tranh đến bôi đen rồi.】

【Xem khu bình luận xong, tôi chỉ muốn nói ngay cả lĩnh vực nghề thủ công truyền thống cũng cạnh tranh khốc liệt như vậy sao? Tôi thấy những người như chủ thớt nên được khuyến khích mạnh mẽ mới đúng, đây là tinh hoa trí tuệ của người Hoa chúng ta và là báu vật được lưu truyền, sao lại có người nhẫn tâm bôi đen chủ thớt như vậy chứ?】

【Mong em ấy đừng xem mấy bình luận này, tôi chẳng dễ dàng gi mới tìm được một streamer tâm huyết, đừng để mấy lời này ảnh hưởng, sau này không livestream nữa.】

Ngạn Sơ quả thực không thường xuyên xem bình luận, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không tương tác với người hâm mộ.

Cậu đều ghi nhận sự quan tâm của người hâm mộ.

Trước đây trong giới giải trí những lời lẽ quá đáng hơn cậu cũng đã xem qua mà không thấy cảm xúc gì, mấy lời lẽ khiêu khích của anti này hoàn toàn không gây tổn thương gì cho cậu.

Cậu chọn một bình luận của người hâm mộ để trả lời——

【Thêu thùa là sự nghiệp mà tôi muốn làm cả đời, tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc, yên tâm nhé, hẹn gặp lại mọi người trong livestream ngày mai nha.】

Đến lúc này, mọi người mới phát hiện ra Ngạn Sơ không hề yếu đuối như vậy, cũng không còn lo lắng gì khác nữa.

Cũng có người trở thành fan hâm mộ của Ngạn Sơ vì thái độ của cậu.

Mới 20 tuổi đã có khí chất ung dung tự tại, không nhiễm bụi trần, không nóng nảy, không tự ti, không kiêu ngạo tự mãn, luôn kiên định với ước mơ và niềm tin của mình, thật đáng khâm phục.



Thời gian đến cuối tháng hai.

Cuối cùng cũng đến ngày phim《Kiếm Sơn Huyết Ngọc》 đóng máy.

Vệ Đình Tiêu quay xong cảnh cuối cùng, đoàn phim tặng hắn bó hoa chúc mừng đóng máy, sau đó là chụp ảnh chung, các diễn viên cũng tặng những món quà nhỏ cho nhau.

Mọi việc kết thúc, Vệ Đình Tiêu trở về homestay, đồ đạc trong phòng đã được Tiểu Lâm dọn dẹp sạch sẽ, người quản lý cũng đã liên hệ xe chờ sẵn bên ngoài.

Một cảm giác bâng khuâng trào dâng trong lòng.

Ở đây ba tháng, đã nảy sinh tình cảm với nơi này, với con người nơi đây.

Tình cảm dành cho một người nào đó đã đạt đến mức không thể kìm nén.

Nửa tháng sau đó, hắn đã cố gắng hết sức tránh gặp Ngạn Sơ, nhưng cách này không những không làm giảm bớt tình cảm của hắn dành cho Ngạn Sơ mà ngược lại như cỏ dại cháy âm ỉ, chỉ đợi một cơn gió xuân là lại bùng lên.

Vệ Đình Tiêu biết, hắn thật sự không thể tự lừa dối bản thân nói rằng hắn đối với Ngạn Sơ chỉ là tình bạn, tình anh em.

Cảm giác của hắn dành cho người này là ham muốn của một người đàn ông trưởng thành đối với bạn đời.

Trước đây chưa từng có ai khiến hắn rung động, hắn cũng không biết mình sẽ thích con trai.

Lần này coi như là nhận ra rồi…

Cong một cách triệt để rồi.

“Tẩy trang xong là có thể đi luôn rồi, còn đồ gì chưa mang theo không?” Người quản lý La Huy hỏi.

Vệ Đình Tiêu lắc đầu, “Không còn gì nữa, đi thôi.”

Sau khi lên xe, Vệ Đình Tiêu rất im lặng, Tiểu Lâm ngồi bên cạnh có chút bất an.

Cậu tiến lại gần nhỏ giọng hỏi: “Không cần gặp mặt chào tạm biệt tử tế sao?”

“Ai?” Vệ Đình Tiêu quay đầu nhìn Tiểu Lâm.

Tiểu Lâm định nói lại thôi, hiện tại cậu hơi không chắc chắn về tâm trạng của anh Tiêu.

Nhưng đối với câu hỏi của anh Tiêu, cậu vẫn thành thật trả lời.

“Ngạn Sơ.” Tiểu Lâm mím môi, bối rối nói, “Hai người… không phải rất thân thiết sao?”

Ngay cả giao thừa cũng đón cùng nhau rồi, khác gì ra mắt gia đình nữa?

Tiểu Lâm không biết chi tiết trong dịp Tết, lúc đó cậu bị Vệ Đình Tiêu ép buộc đưa về quê rồi.

Tiểu Lâm cũng không phải người không biết nhìn sắc mặt, biết anh Tiêu muốn ở bên Ngạn Sơ mà không bị người khác làm phiền nên ngoan ngoãn nghe lời anh Tiêu nghỉ phép về quê.

Sếp nhất quyết muốn cho nhân viên nghỉ phép, nhân viên nào lại không muốn chứ?

Chỉ là sau kỳ nghỉ Tết này, bầu không khí giữa hai người dường như có chút khác lạ.

Vệ Đình Tiêu cũng không chủ động nhắc đến Ngạn Sơ, dường như mối quan hệ thân thiết trước đó chỉ là thoáng qua.

Phim vừa đóng máy xong hai người liền đường ai nấy đi sao?

Với người trọng tình trọng nghĩa như anh Tiêu không nên như vậy…

Tiểu Lâm biết rất rõ tình cảm của Vệ Đình Tiêu dành cho Ngạn Sơ mãnh liệt đến nhường nào. Dù sao cậu làm trợ lý cho Vệ Đình Tiêu ngần ấy năm, đối phương chưa bao giờ nhiệt tình với một ai như vậy.

Ngạn Sơ coi như là người đầu tiên.

“Cậu ấy mỗi ngày đều có việc của mình, chuyện chào tạm biệt…” Vệ Đình Tiêu nhắm mắt lại, một lúc sau mới chậm rãi nói, “Anh sẽ nhắn tin với cậu ấy trên WeChat.”

“Ồ.” Tiểu Lâm nhận thấy sự sa sút đột ngột của Vệ Đình Tiêu lúc này, không dám nhiều chuyện nữa.

Thấy Vệ Đình Tiêu nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu cũng giữ im lặng, lặng lẽ ngồi trên xe suốt quãng đường.

Đến sân bay, bay thẳng đến Bắc Kinh, mọi việc đều rất thuận lợi.

Trở về biệt thự, đã mười giờ tối.

Lúc này Vệ Đình Tiêu đang đói bụng, nhưng trong lòng lại càng trống rỗng hơn.

Lời chào tạm biệt vẫn luôn nằm trong khung soạn tin nhắn mà không được gửi đi.

Hắn biết Ngạn Sơ mỗi ngày mười giờ đều đúng giờ đi ngủ.

Thôi, ngày mai rồi nói, giữa người với người… luôn có lúc phải chia tay, đó không phải là chuyện gì to tát.

Chỉ là bây giờ trong lòng hắn có chút khó chịu, muốn tìm người tâm sự.

【Night】: Rảnh đi uống rượu không?

【Dr. Thẩm】: Cậu rủ một bác sĩ ngoại khoa đi uống rượu, tâm địa thật độc ác.

【Night】: Tôi uống một mình, cậu nhìn.

【Dr. Thẩm】: Đêm hôm khuya khoắt nhìn cậu uống rượu, tôi bị bệnh à?

Vệ Đình Tiêu càng lúc càng bực bội, nói:

【Night】: Tôi đã có người mình thích rồi, không phải đùa giỡn.



Nửa tiếng sau. Một quán ăn tư nhân.

“Uống rượu mà lại đến đây?” Vệ Đình Tiêu vừa vào đã hỏi.

“Gần nhà tôi, ngay đối diện là khu chung cư nhà tôi, hơn nữa tôi quen biết ông chủ, bảo mật tốt.”

Thẩm Hạc Tri ung dung bình tĩnh, đặt tách trà xuống, rót cho Vệ Đình Tiêu một tách, “Biết cậu muốn uống rượu, nhưng trước tiên hãy uống một tách trà cho tỉnh táo lại đã.”

Vệ Đình Tiêu ngồi xuống, hoàn toàn không muốn thưởng trà, uống một hơi cạn sạch tách trà.

Hoàn toàn không ngon, chỉ thấy vị đắng chát.

Hắn còn chưa kịp kể câu chuyện của mình, Thẩm Hạc Tri đã hỏi trước hắn một bước.

“Thích nam nghệ sĩ nào vậy? Sau này định công khai không? Với địa vị hiện tại của cậu muốn làm gì cũng được, cũng có thể kết hôn bí mật.”

“???” Vệ Đình Tiêu trợn mắt há mồm, “Đối phương còn chưa biết tôi thích cậu ấy, sao cậu đã nói đến chuyện kết hôn rồi.”

Hắn nói xong mới phát hiện ra không đúng, sau khi phản ứng lại liền tiếp tục nói: “Không phải, tại sao cậu lại nói là nam nghệ sĩ, sao cậu biết tôi thích con trai?!”

Thẩm Hạc Tri thản nhiên uống trà.

Vệ Đình Tiêu thì tiếp tục nói: “Tôi còn không biết mình thích con trai, tôi trông cong lắm sao?”

Nếu không phải xác định được tình cảm của mình dành cho Ngạn Sơ là gì, hắn cũng cảm thấy khó tin về giới tính của mình.

Ai ngờ Thẩm Hạc Tri chỉ nói một câu khiến hắn sụp đổ.

“Cậu trông thẳng lắm sao?”

“Tôi… tôi…”

Vị bác sĩ nho nhã đặt tách trà xuống, ấn nút gọi phục vụ trong phòng, “Ông chủ, có thể mang rượu lên rồi, mang loại rượu ngon nhất lên.”

Nhìn Vệ Đình Tiêu cứng họng, anh tiếp tục “bổ dao”: “Chúng tôi là bác sĩ ngoại khoa, khả năng cảm nhận đều nhạy bén hơn, cậu có cong hay không tôi không đánh giá, nhưng chắc chắn cậu không thẳng.”

Vệ Đình Tiêu: “!” Đệt.

Một lúc sau, rượu được mang lên, còn có thêm vài món nhắm, vị bác sĩ chu đáo đích thân rót đầy một ly cho Vệ Đình Tiêu.

“Đừng uống một hơi, rượu này mạnh lắm.” Thẩm Hạc Tri nhắc nhở.

Vệ Đình Tiêu đột nhiên cam chịu với thế giới này, thôi kệ, dù sao hắn chính là thích rồi.

Nhận thấy sự hoang mang của Vệ Đình Tiêu, Thẩm Hạc Tri nói tiếp: “Tôi không biết cậu thích ai, nghĩ đến nghề nghiệp của cậu, người cậu có khả năng tiếp xúc và nhanh chóng nảy sinh tình cảm nhất, chắc cũng chỉ có nghệ sĩ.”

Vệ Đình Tiêu nhấp một ngụm rượu, thở dài nói: “Cậu ấy không còn là nghệ sĩ nữa rồi, bây giờ cậu ấy là… nghệ nhân.”

“Vậy cũng tốt, hai người không cùng ngành.”

Vệ Đình Tiêu: “Ý gì? Không hiểu.”

Thẩm Hạc Tri: “Cậu chưa nghe nói, những người cùng ngành thì tỷ lệ chia tay cao hơn sao?”

Vệ Đình Tiêu không nhịn được nữa: “Tôi còn chưa bắt đầu tán tỉnh! Chia tay cái khỉ gì!”

Thẩm Hạc Tri: “Vậy thì cậu cứ tán tỉnh đi, thích thì cứ tán tỉnh.”

Vệ Đình Tiêu: “Là do tôi muốn nói là được sao? Cậu ấy… cậu ấy lỡ như không thích con trai, hoặc là… không thích tôi…”

Thẩm Hạc Tri vẻ mặt cạn lời: “Nói nửa ngày, cậu còn chưa biết rõ tính hướng của đối phương, vậy tôi chỉ có thể chúc cậu may mắn.”

“Tôi… được rồi, để tôi tìm hiểu rõ chuyện này trước, rồi lại tâm sự với cậu.”

“Thôi đừng tâm sự nữa anh bạn, nếu đối phương cũng là gay, thì cậu cứ liều mạng theo đuổi, nếu đối phương thẳng như thép, tôi khuyên cậu cũng đừng làm mấy chuyện bẻ cong biến thái đó.”

Thẩm Hạc Tri gắp một miếng thức ăn, tiện tay đẩy đĩa thức ăn về phía Vệ Đình Tiêu.

“Tôi học y khoa phẫu thuật, không phải tâm lý học tình yêu, còn cậu, ăn xong bữa khuya này thì về ngủ ngon giấc đi, trong vòng một tháng đừng tìm tôi nữa, tôi bận lắm.”

“Haiz, nhưng mà cậu ấy mới 20 tuổi, mỗi lần nghĩ đến vấn đề tuổi tác, tôi lại cảm thấy mình đang thèm muốn một đứa trẻ, hơi cầm thú…”

Vệ Đình Tiêu hoàn toàn phớt lờ câu nói trước đó của Thẩm Hạc Tri.

Đũa gắp thức ăn của Thẩm Hạc Tri dừng lại, hai giây sau mới nói: “Vậy cậu đúng là khá cầm thú.”

Vệ Đình Tiêu như quả bóng xì hơi, hắn có chút bị đả kích.

Thẩm Hạc Tri: “Tuy là hơi nhỏ tuổi, nhưng về mặt pháp luật thì hợp pháp. Cậu ấy đã trưởng thành rồi, người khác nhiều nhất là nói cậu trâu già gặm cỏ non, một người không sợ trời không sợ đất như cậu lại để tâm đến những lời này sao?”

“…”

“Thích thì cứ thử đi, đừng để bản thân phải hối hận.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play