Đầu tháng hai là Tết Nguyên Đán, đoàn phim sẽ cho diễn viên nghỉ vài ngày.
Nhưng ở trên núi, thời gian không còn nhiều, mỗi ngày Vệ Đình Tiêu đều trân trọng. Hắn không có ý định về nhà ăn Tết. Về nhà cũng chỉ đối mặt với khuôn mặt cổ hủ của ba hắn, nói chưa được vài câu lại cãi nhau. Trước đây, khi quay phim vất vả hơn, hắn cũng từng có lần không về ăn Tết. Vì vậy lần này hắn cũng đã nói trước sẽ ở lại đoàn phim, không về, đợi phim đóng máy hoàn toàn hắn sẽ về nhà cũ ở một tuần.
Đương nhiên không phải vì ba hắn, mà là muốn ở bên cạnh mẹ.
Hôm qua Vệ Đình Tiêu đã gọi điện về nhà, nói với Ứng Nguyệt Như rằng không muốn đi đi về về, cuối cùng cũng thích nghi được với khí hậu miền núi phía Nam, về Bắc Kinh vài ngày lại không quen.
Ứng Nguyệt Như rất thấu hiểu công việc của con trai, đối phương có dự tính riêng, bà luôn lựa chọn tôn trọng.
Vệ Đình Tiêu nghĩ rằng đã an ủi được người nhà liền không bận tâm nữa, hôm nay vẫn đi quay phim như bình thường.
Sau khi quay xong một ngày, Vệ Đình Tiêu định quay về homestay nghỉ ngơi, tiện thể xem lại buổi livestream của Ngạn Sơ hôm nay.
Chỉ có lúc này là khoảng thời gian thư thái nhất của hắn.
Vừa đến cửa phòng hắn bỗng nghe thấy có tiếng động bên trong. Tai Vệ Đình Tiêu rất thính, lập tức nhận ra có người ở bên trong.
Nhưng hôm nay Tiểu Lâm và La Huy đều đi cùng hắn, bây giờ cả ba người vẫn chưa về phòng, bên trong sẽ là ai?
Không hiểu sao, trong đầu Vệ Đình Tiêu thoáng hiện lên hình ảnh Ngạn Sơ ngoan ngoãn ngồi bên giường hắn.
Chẳng lẽ…
Hắn vui mừng đẩy cửa phòng ra, “Ngạn–“
“Tèn ten ten ten! Ngạc nhiên chưa! Đình Tiêu ca ca thân yêu của em ơi!” Một bóng người bất ngờ xuất hiện, còn giơ hai tay lên một cách ngốc nghếch, tạo ra bầu không khí bất ngờ.
Nụ cười trên mặt Vệ Đình Tiêu lập tức biến mất: “…”
“Anh! Sao anh lại có biểu cảm này? Em đến mà anh không vui à?” Thiếu niên trong phòng nhảy ra, chạy vòng quanh hắn.
“Em đến đây làm gì? Đây là nơi anh làm việc!” Vệ Đình Tiêu bực bội chống nạnh.
Trên mặt không những không có chút vui mừng nào, ngược lại còn thấy xui xẻo, và cả một chút… thất vọng thoáng qua.
Thôi rồi, rốt cuộc vừa rồi hắn đang mong chờ cái gì?
Cũng đúng… Ngạn Sơ cho dù có đến cũng sẽ không bất lịch sự xông vào phòng người khác như vậy, cậu nhất định sẽ ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài.
Đâu giống tên nhóc hoang này!
“Nói, sao em vào được đây?” Vệ Đình Tiêu chỉ vào mũi thiếu niên chất vấn.
“Cái đó… anh đã chặn WeChat của em rồi mà? Em không còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ anh Huy đưa em vào thôi.” Vệ Gia Hằng chắp hai tay lại giơ lên đầu, như con chó nhỏ cầu xin tha thứ.
Vệ Đình Tiêu: “…” Chết tiệt.
Quên gỡ chặn cho tên nhóc này rồi.
Hôm đó sau khi bị cúp máy, hắn tức giận liền chặn cậu ta.
Sau đó… sau đó vậy mà chưa từng nhớ đến người em họ này? Vệ Đình Tiêu cũng hơi bất ngờ về hành động của mình.
Khoảng thời gian này, ngoài công việc ra, trong đầu hắn chỉ toàn nghĩ đến một người nào đó.
Chuyện này hắn nhất định sẽ không nói ra.
Hắn giả vờ như không có chuyện gì, ho nhẹ một tiếng rồi vào phòng tiếp tục nói: “Hôm nay đã muộn rồi, thôi vậy, sáng mai, anh sẽ bảo quản lý đưa em ra sân bay, em mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi.”
“Không mà ~ không mà ~” Vệ Gia Hằng, một sinh viên năm hai đại học, lúc này lại như đứa trẻ ba tuổi, ngồi phịch xuống đất, ôm chặt chân Vệ Đình Tiêu làm nũng.
Vệ Đình Tiêu đau đầu không thôi, trước đây sao hắn không phát hiện ra tên nhóc này phiền phức như vậy nhỉ?
Ngũ quan của thiếu niên có vài phần giống Vệ Đình Tiêu. Điểm khác biệt duy nhất là cậu ấy có khuôn mặt baby, nhìn rất nhỏ, thực tế đã 20 tuổi rồi.
Tính ra, Ngạn Sơ còn nhỏ hơn Vệ Gia Hằng vài tháng.
Đều là những chàng trai cùng tuổi, sao lại khác nhau đến vậy?
“Anh! Năm nay anh không về ăn Tết à? Em là được ba mẹ anh dặn dò đến chăm sóc anh đấy!” Vệ Gia Hằng bỗng đứng dậy, nói năng hùng hồn.
“Thôi đi! Em đến đây, rốt cuộc là ai chăm sóc ai?” Vệ Đình Tiêu trợn trắng mắt.
“Em thề, em đảm bảo không ảnh hưởng đến công việc của anh, em đang nghỉ đông, lại trượt vài môn, ở nhà ăn Tết chắc chắn sẽ bị nước bọt của người lớn dìm chết, anh thương tình, cho em ở nhờ đi.”
Vệ Gia Hằng chớp chớp đôi mắt long lanh, nở nụ cười tám cái răng tiêu chuẩn, “Em không chiếm chỗ đâu, ngủ dưới đất cũng được, anh đi quay phim, em sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng chơi game, tuyệt đối không chạy lung tung.”
Vệ Đình Tiêu: “…”
“Thật mà, thật mà, xin anh đấy, anh trai tốt của em, em coi anh như anh ruột!”
Vệ Gia Hằng làm bộ định nhào tới, bị Vệ Đình Tiêu dùng một bàn tay to ấn mạnh vào mặt, đẩy sang một bên.
Khuôn mặt thiếu niên bị ép đến biến dạng, miệng chu lên trời, vẫn lải nhải cầu xin hắn cho ở lại.
La Huy đứng ở cửa không nhịn được nữa, lên tiếng: “Cho cậu ấy ở phòng tôi đi, phòng tôi còn chỗ, buổi tối không ảnh hưởng đến việc cậu nghỉ ngơi.”
Người là do anh ta đưa đến, anh ta lại bị người nhà họ Vệ “uy hiếp” đôi chút, bất đắc dĩ mới làm vậy, người mình mang đến thì mình phải chịu trách nhiệm.
Thêm vào đó anh ta cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc của Vệ Đình Tiêu.
Một lúc sau, Vệ Đình Tiêu thở dài, vẫy tay về phía cửa, “Thôi được rồi, cứ để cậu ấy ở đây, tên nhóc này chỉ khi ở dưới mí mắt tôi mới ngoan ngoãn.”
Vệ Gia Hằng nghe xong liền nhảy cẫng lên vì vui sướng, “Yeah! Em biết ngay mà Đình Tiêu ca ca là tốt nhất, cho dù anh chặn WeChat của em, trong lòng vẫn thương em nhất đúng không?”
“Không, tôi không thương cậu.” Vệ Đình Tiêu lập tức phản bác, không chừa chút đường sống.
“Còn chối nữa, anh chỉ có mình em là em trai, anh không thương em, anh thương ai? Chẳng lẽ anh có em trai khác ở bên ngoài rồi?”
Câu này vừa nói ra, cả phòng im lặng.
Tiểu Lâm và La Huy cũng không dám hó hé. Một lát sau cả hai đều khéo léo chuồn mất.
Trái tim nhỏ bé của Vệ Gia Hằng lập tức vỡ làm đôi, kéo tay áo Vệ Đình Tiêu, hoảng hốt nói: “Không phải chứ, thật sự có à? Làm quen thế nào? Ở đâu? quen nhau bao lâu rồi?”
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của em họ, Vệ Đình Tiêu lại thản nhiên dựa vào giường.
“Nhãi con đừng hỏi nhiều như vậy, dù sao cũng ngoan hơn em.”
“!!!”
“Anh đi tắm trước, em chưa tắm không được lên giường anh, ngồi ghế bên cạnh đi.” Vệ Đình Tiêu không quan tâm Vệ Gia Hằng đang có biểu cảm sững sờ ra sao, cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm.
Bỏ mặc chú cún con đáng thương Vệ Gia Hằng tự kỷ một mình ở góc tường.
Không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi, chỉ mới nửa học kỳ không gặp Vệ Đình Tiêu, tại sao đối phương lại bỏ rơi cậu hoàn toàn rồi?
Khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên hơi hối hận vì hôm đó cố tình cúp máy video của anh họ để chơi game rồi…
……
Đêm nay, có người emo cũng có người happy.
Trong căn phòng ấm áp dễ chịu, Ngạn Sơ đang hoàn thiện tác phẩm cuối cùng. Mỗi khi đến lúc này, cậu luôn cảm thấy phấn khích và tự hào nhất.
Trên tay cậu là bức tranh “Song ngư hí thủy*” sắp thêu xong, hơn nữa còn là tranh thêu hai mặt khác màu.
*Tranh thêu 2 con cá chép đang nghịch nước
Edit: Mienkhonghanh
Để thêu bức tranh này, Ngạn Sơ đã tốn không ít công sức, độ khó của tranh thêu hai mặt cao hơn rất nhiều so với tranh thêu một mặt.
Mặt trước là hai con cá màu đỏ, một con ở trên một con ở dưới quấn quýt lấy nhau, mặt dưới là những gợn sóng bắn tung tóe.
Lật sang mặt sau, cá màu đỏ biến thành cá màu vàng, hoa văn vẫn như cũ, nhưng màu sắc đã thay đổi, ngay cả màu xanh lam của sóng cũng chuyển thành màu xanh lục.
Ngạn Sơ dự định sau khi thêu xong sẽ đóng khung vào khung tranh chữ nhật 30cm * 40cm, làm sản phẩm thêu đầu tiên có thể bán được trong livestream của cậu.
Về giá cả, cậu đã hỏi ý kiến của Chu Hoài Tú và Ngạn Cẩn. Họ đều là nghệ nhân, am hiểu về giá cả của những tác phẩm nghệ thuật thủ công này.
Đặc biệt đây lại là tác phẩm thêu di sản phi vật thể, giá của một tác phẩm chắc chắn sẽ không quá thấp.
Ban đầu, Ngạn Sơ lo lắng về việc bán không được, sau đó cũng thấy thoải mái.
Một tác phẩm được thẩm mỹ của mọi người công nhận đều có giá trị của riêng nó, người thực sự yêu thích nó sẽ mang nó về nhà.
Cho dù không bán được, được chính người thiết kế sáng tạo là cậu cất giữ cẩn thận cũng là một loại quy thuộc.
Buổi Livestream hôm sau.
Lần đầu tiên, Ngạn Sơ không trực tiếp cầm kim chỉ bắt đầu thêu mà đợi lượng người xem trong phòng livestream đạt đến một mức nhất định mới bắt đầu giới thiệu bức “Song ngư hí thủy” của mình.
“Đã livestream hơn một tháng rồi, câu hỏi mà mọi người quan tâm nhất là khi nào tôi sẽ ra sản phẩm thêu có thể bán, hôm nay nó đã đến rồi.”
Ngạn Sơ đặt khung tranh đã được đóng khung trước ống kính. Để có thể chụp toàn bộ tác phẩm này, cậu đã dựng điện thoại từ trạng thái nhìn từ trên xuống.
Dụng cụ livestream trong phòng Ngạn Sơ ngày càng nhiều, hơn một tháng đã khiến cậu trở thành một streamer thêu thùa tương đối thành thạo.
Sau đó, Ngạn Cẩn lại làm cho cậu mấy loại giá đỡ đứng có thể xoay và thu gọn, rất tiện lợi cho việc cậu chụp ảnh sản phẩm trưng bày của mình.
Không phải là đang dùng sao?
Ngạn Sơ đặt điện thoại lên giá đỡ, đưa tay vào ống kính để xoay khung tranh.
“Mọi người chú ý nhé, đây không phải là tranh thêu một mặt đâu, lật mặt sau lại, là như thế này.”
Ngạn Sơ lật khung tranh lại, song ngư màu đỏ lập tức biến thành song ngư màu vàng.
Bị ánh sáng trong phòng livestream chiếu vào, bỗng nhiên phát ra ánh vàng rực rỡ, cảm giác chấn động thị giác do sự biến đổi đó đã làm kinh ngạc tất cả mọi người trong phòng livestream.
[ĐM! Mẹ ơi, hình như con nhìn thấy phép thuật!]
[Tranh thêu hai mặt khác màu đẹp quá! Đặt trên bàn kiểu cổ phong chắc là hợp lắm!]
[Hôm nay tôi mới nhìn rõ, phòng của streamer cũng mang phong cách cổ phong nhỉ, cái bàn này tôi cũng ưng mắt rồi.]
[Khung tranh này bao nhiêu tiền, tôi muốn mua!]
[Tôi có một người họ hàng xa làm công việc thêu tương tự, một tác phẩm có quy cách như thế này ít nhất cũng phải từ chục nghìn trở lên, đây còn là nói ít đấy.]
[Tôi hiểu, tôi hiểu, là kiểu lương cả năm của tôi cũng không mua nổi, nhưng tôi thấy cái này thực sự đáng giá, em trai chắc chắn đã thêu rất lâu đúng không?]
“Ừm, đối với gia đình bình thường thì quả thực không rẻ lắm. Nếu là người thực sự muốn sưu tầm nó thì cứ nhắn tin riêng cho tôi nhé. Tôi sẽ trả lời theo thứ tự thời gian nhắn tin, cảm ơn mọi người.”
Ngạn Sơ còn chưa nói xong, đã có một tin nhắn hiện lên trong hộp thư.
【Đình Tiền Hoa Khai】: Tôi muốn mua bức tranh thêu này, xin hỏi giao dịch như thế nào.
Ngạn Sơ: “!”
【Vân Quyển Vân Thư】: Ngài vẫn chưa hỏi giá, có thể sẽ vượt quá ngân sách của ngài.
【Đình Tiền Hoa Khai】: Ngân sách của tôi không giới hạn, cậu cứ báo giá đi, bây giờ tôi muốn mua ngay.
Ngạn Sơ: “…”
【Vân Quyển Vân Thư】: Vậy chúng ta thêm WeChat đi, tôi không giao dịch qua nền tảng này.
【Vân Quyển Vân Thư】: Đây là tài khoản vx của tôi. [Hình ảnh]
Lần này đến lượt đối phương im lặng hồi lâu. Ngay khi Ngạn Sơ nghĩ rằng vị khách hàng này không định tiếp tục trò chuyện nữa, đối phương đã trả lời——
【Đình Tiền Hoa Khai】: Đợi chút, tôi đi đăng ký tài khoản WeChat, tôi bình thường không dùng WeChat, chỉ dùng QQ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT