Tô bún chua cay nóng hổi được bưng ra trước mặt Ngạn Sơ.
Ông chủ quán nói giọng địa phương, tò mò hỏi: “Hai người không phải đi cùng nhau à? Sao không ngồi cùng một bàn?”
Ngạn Sơ xua tay: “Không phải ạ, con không quen vị công… vị tiên sinh kia.”
Tuy đã kế thừa ký ức của nguyên chủ, ngày ngày đều nghiêm túc tìm hiểu thói quen và quy tắc của thế giới này, nhưng thời gian đến đây quá ngắn, Ngạn Sơ vẫn theo bản năng nói chuyện theo cách trước đây.
Cậu tổng cộng còn chưa nói chuyện tử tế với người hiện đại được mấy câu, ngoài “Ừm” và “Ồ”, thì khi mua đồ ăn chỉ chỉ vào thực đơn nói “Lấy cái này”. Lời của người đại diện và đồng đội, cậu đều nghe theo răm rắp.
Tính ra những ngày qua, câu nói dài nhất của Ngạn Sơ chính là lời cảm ơn vừa rồi với vị công tử tốt bụng tuấn tú kia.
Nghe Ngạn Sơ nói, ông chủ cười lúng túng, nói một câu “Xin lỗi, mời cậu dùng”, rồi tiếp tục bận rộn.
Ngạn Sơ đói cả buổi, chỉ chờ bát bún chua cay này. Cậu cầm đũa đảo hai cái rồi lập tức ăn.
Cay nóng, sướng quá!
Cách đó không xa, Vệ Đình Tiêu chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Ngạn Sơ, vừa rồi cậu và ông chủ nói chuyện không nhỏ tiếng, hắn muốn giả vờ không nghe thấy cũng khó.
Là diễn viên điện ảnh nổi tiếng nhất trong những năm gần đây, là Ảnh đế trẻ tuổi nhất, là nam nghệ sĩ có giá trị thương mại cao nhất, Vệ Đình Tiêu sở hữu vô số ánh hào quang. Tuy không tự luyến đến mức các bà các cô ngoài đường cũng đều nhận ra hắn, nhưng theo dữ liệu trên mạng cho thấy, giới trẻ gần như không ai không biết đến hắn.
Nói không ngoa, hiện giờ poster của hắn được dán khắp các trạm xe buýt, lối đi ga tàu điện ngầm, mặt ngoài các trung tâm thương mại lớn,… thuộc loại đi dạo một vòng là có thể gặp mặt hắn ở khắp mọi nơi.
Hôm nay Vệ Đình Tiêu tự mình ra ngoài, bên cạnh không có trợ lý đi theo, nếu bị người đi đường nhận ra, chắc chắn sẽ gây ra náo động không nhỏ.
Vừa rồi khi Ngạn Sơ đuổi theo, hắn còn tưởng mình sắp lộ tẩy.
Nào ngờ cậu nhóc chẳng hề dây dưa, ngoan ngoãn nhận lấy bát bún chua cay do mình hào phóng tặng, còn nghiêm túc nói với ông chủ là không quen biết mình.
Vệ Đình Tiêu bật cười, cảm thấy cậu nhóc này có chút thú vị, nhịn không được nhìn thêm hai lần.
Vừa nhìn, hắn bắt gặp cảnh cậu nhóc vì cay quá mà liên tục thè lưỡi.
Đầu lưỡi đỏ hồng nhoáng một cái rồi lại rụt vào, trên môi dính đầy dầu ớt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, mắt long lanh, bị ớt cay kích thích đến sắp khóc, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.
Động tác gắp bún trên tay không hề dừng lại, ăn vừa gian nan lại vừa hưởng thụ, như đang lấy độc trị độc.
Dáng vẻ ấy nhìn…kỳ lạ là rất hấp dẫn.
Vệ Đình Tiêu cúi đầu nhìn bát sủi cảo nước trong veo của mình, bỗng chốc thấy nhạt nhẽo.
Hắn đứng dậy đi đến chỗ ông chủ, hạ thấp giọng nói, kín đáo chỉ ra phía sau: “Ông chủ, cho tôi một bát giống cậu ấy, độ cay cũng vậy.”
Lúc ăn bát bún chua cay cùng loại với cậu nhóc, Vệ Đình Tiêu không thấy quá cay, nhưng quả thực rất đã, ăn xong vẫn còn thòm thèm, vị chua cay lưu luyến mãi trên đầu lưỡi.
Nhìn sang cậu nhóc bên kia, chóp mũi đã cay đỏ, đang rút giấy ăn lau mồ hôi trên trán.
Khác với cách ăn nuốt vội vàng của mình, cậu nhóc từ đầu đến cuối đều ăn rất chậm rãi, mỗi lần chỉ gắp một hai sợi bún, đưa vào miệng từng chút một.
Kết quả là khi bát bún chua cay của hắn được bưng lên đã ăn hết sạch, cậu nhóc vẫn còn đang ăn.
Khóe miệng Vệ Đình Tiêu nhịn không được hơi nhếch lên.
Cảm xúc bực bội trong lòng từ lúc nào đã lặng lẽ tan biến.
Đúng lúc này, điện thoại rung lên, người đại diện La Huy gọi điện đến.
“Tổ tông ơi, cậu đi ăn bún ở phố Viên Lâm hả?”
Vệ Đình Tiêu: “…”
“Cậu mà không đi ngay là lên hot search đấy! Có người đi đường chụp ảnh đăng lên mạng rồi, tôi cho người theo dõi Weibo đây này! Đại ca à, cậu có biết độ hot của bản thân không vậy?”
Vệ Đình Tiêu đứng dậy đi ra ngoài, một tay đè thấp vành mũ xuống: “Bảo Tiểu Lâm qua đón tôi.”
“Cậu ấy đã đến từ sớm rồi, chắc sắp đến nơi.” La Huy vốn đã có tầm nhìn xa, dặn dò trợ lý, bảo cậu ta bất cứ lúc nào cũng phải bám theo vị gia này.
Đang nói chuyện điện thoại, Vệ Đình Tiêu đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ở đằng xa, vừa cúp máy, phía sau đột nhiên bị một lực đạo đâm sầm vào lưng, đụng trúng lưng hắn một cách chắc nịch.
“Ưm.” Một tiếng rên rỉ kìm nén vang lên từ phía sau, “Xin lỗi.”
Gần như chưa để Vệ Đình Tiêu kịp phản ứng, hơi ấm sau lưng đã nhanh chóng rút lui, biến mất.
Hắn quay đầu lại, thấy cậu nhóc ăn bún chua cay lúc nãy đang ôm mũi nhìn mình, nước mắt lưng tròng, như thể vừa bị người ta bắt nạt.
Vệ Đình Tiêu đã sớm chú ý đến cửa hàng này có bậc tam cấp, không cẩn thận là vấp ngã ngay.
Bíp bíp —
Tiếng còi xe vang lên cách đó 5 mét, Vệ Đình Tiêu thấy xung quanh đã có người đi đường chú ý đến đây, không kịp nói nhiều lời với Ngạn Sơ.
Chỉ để lại một câu: “Cảm thấy quá cay thì uống chút sữa.”
Ngạn Sơ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp như hạnh nhân hơi mở to, chỉ thấy người nọ đã nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, lên một chiếc xe màu đen.
Trên đường về, Ngạn Sơ đi qua một siêu thị, dùng bốn đồng năm hào còn lại mua một hộp sữa nhỏ.
Khoảnh khắc sữa tràn vào khoang miệng, Ngạn Sơ chỉ cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều.
Có vẻ như lúc trước thật sự bị cay đến choáng váng, ngay cả đường đi cũng không nhìn rõ, mất mặt trước vị công tử kia…
Đi đến dưới lầu ký túc xá của công ty, Ngạn Sơ chậm chạp dừng lại: “Sao hắn biết mình đang rất cay?”
Sờ môi vẫn còn hơi tê, “Rõ ràng đến vậy sao…”
Chắc là bị cay sưng rồi.
Trong lòng Ngạn Sơ không hiểu sao lại dâng lên một chút ngại ngùng.
Nhưng sự ngại ngùng này, khi đi đến cửa phòng ký túc xá liền bị lời nói bên trong đánh tan.
“Rốt cuộc Ngạn Sơ có ý gì? Cậu ta cho rằng trên sân khấu cố ý diễn tệ, chỉ có một mình cậu ta bị bẽ mặt thôi sao!”
Người nói chuyện có chút kích động, Ngạn Sơ ở ngoài cửa nghe rõ mồn một từng chữ, tay định đẩy cửa bước vào lại lặng lẽ rụt về.
“Tớ không hiểu tại sao mọi người lại ngăn cản tớ, không cho tớ mắng cậu ta, còn an ủi cậu ta, cậu ta trưởng thành rồi! Có gì mà an ủi chứ? Sai là sai!”
“Quan Sóc, bình tĩnh nào.” Đội trưởng Dụ Thần Chu lên tiếng.
“Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh, mọi người đừng quên chúng ta đến đây để làm gì? Không ai đến đây để làm cho vui cả, vì ước mơ, ba năm nay chúng ta nỗ lực luyện tập như vậy! Không phải là để sau khi debut sẽ dùng thực lực của bản thân đứng trên sân khấu thật tốt sao?”
“Quan Sóc, tớ biết ý cậu, nhưng mà…”
Quan Sóc cắt ngang lời đối phương, tiếp tục nói: “Bây giờ vất vả lắm mới debut được, mới có một năm, còn chưa đứng vững gót chân, đã có người bắt đầu thiếu nghiêm túc rồi, các cậu dám nói những hành động mấy ngày nay của Ngạn Sơ không phải là đang kéo chân mọi người sao?”
“Xảy ra vấn đề, đội trưởng Dụ lại hối hả nhận lỗi thay cậu ta, mọi người vất vả giúp đỡ cậu ta như vậy, vậy mà cậu ta lại coi mọi người là đồ ngốc mà đùa giỡn.”
“Phải, cậu ta có nhan sắc là được rồi, sau này không hoạt động nhóm nữa thì có thể đóng phim, đi theo con đường mà công ty sắp xếp, kiểu gì cũng có ngày ngóc đầu lên, mấy người chúng ta khác cậu ta, không thể để cậu ta làm lỡ.”
“Biết thế này, ban đầu đã không đồng ý để Vương Thế Cương thêm cậu ta vào nhóm!”
Tống Thức An tiến lên giữ chặt vai cậu ta: “Tiểu Sóc, vừa rồi hơi quá rồi đấy.”
Cách một cánh cửa, Ngạn Sơ thoáng sững người.
Ngay sau đó, cửa phòng bỗng nhiên bị kéo ra từ bên trong, Ngạn Sơ bị dọa đến mức đồng tử co rút lại.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cậu, trong phòng lập tức im lặng như tờ.
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Ngạn Sơ cảm thấy ngại ngùng.
Lén nghe đồng đội nói chuyện, lại còn bị bắt gặp, hơn nữa…nhân vật chính trong câu chuyện lại chính là cậu.
Người mở cửa là Quan Sóc, cậu ta chỉ ngẩn người hai giây, sau đó lại khôi phục vẻ mặt khó chịu, bực bội bước ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua Ngạn Sơ còn cố ý va mạnh vào vai cậu.
Ngạn Sơ bị đụng đến mức phải lùi sang một bên, nhìn bóng lưng hậm hực của Quan Sóc, cậu chỉ biết im lặng.
Thử nghĩ nếu bản thân và bạn bè dày công chuẩn bị một màn trình diễn lâu như vậy mà bị hỏng, tâm trạng nhất định cũng sẽ không tốt.
Ngạn Sơ có thể hiểu được tâm trạng của Quan Sóc vô cùng, với những lời chỉ trích vừa rồi của cậu ta, cậu không cách nào phản bác lại.
Cũng không thể trực tiếp nói mình là xuyên không đến, căn bản không biết ca hát nhảy múa chứ?
Theo ký ức mà nguyên chủ để lại, ban đầu nhóm nhạc nam SAP dự định debut với bốn thành viên, bốn người bạn này đã làm thực tập sinh ở công ty ba năm, ngày nào cũng luyện tập khô khan vất vả, tiếp nhận đủ loại huấn luyện của công ty.
Nhưng vào năm thứ hai bọn họ làm thực tập sinh, “Ngạn Sơ” xuất hiện, bị người đại diện Vương Thế Cương cưỡng ép nhét vào nhóm bốn người vốn đã ăn ý.
Ban đầu bọn họ cực kỳ không thích nghi, “Ngạn Sơ” chính là một người mới hoàn toàn, may mắn là sau hai năm huấn luyện khắc nghiệt, cũng dần theo kịp tiết tấu của mọi người.
Có nghĩa là, ngoại trừ “Ngạn Sơ” chỉ luyện tập hai năm, những người khác đều luyện tập ba năm, sau khi debut, SAP vẫn luôn không nóng không lạnh.
Bây giờ đã một năm sau khi debut, gần đây hình như có xu hướng dần hot lên.
Thế nhưng vào lúc này, thiếu gia cổ đại Ngạn Sơ từ trên trời rơi xuống.
Như một chậu nước lạnh, dội thẳng vào ngọn lửa nhỏ vừa mới bùng lên kia.
Là một nhóm nhạc nam, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, bọn họ là một team, nhất định phải có tinh thần đồng đội, bất kỳ màn trình diễn nào trên sân khấu đều không thể thiếu một ai.
Ngạn Sơ thầm than, bản thân xuyên đến thật không đúng lúc, vừa đúng lúc đổi hồn vào giữa màn trình diễn.
Chuyện này đổi lại là ai, thì ai mà chẳng ngây người? Lúc đó ngay cả bản thân cậu cũng còn đang hoài nghi tính chân thực của thế giới…
“Tiểu Ngạn, em…về rồi à, anh còn định đi tìm em đây, cái đó…Quan Sóc cậu ta, cậu ta chính là miệng lưỡi độc địa, trong lòng cậu ấy không nghĩ như vậy đâu, đừng để bụng.” Đội trưởng Dụ Thần Chu là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Tống Thức An bên cạnh cũng vội vàng an ủi: “Gần đây Tiểu Sóc bị ăn mắng rồi, tính tình nóng nảy, đừng để ý đến cậu ấy, sao em ra ngoài chỉ mặc có chút thế này? Không lạnh sao? Nhanh vào trong sưởi ấm đi.”
Bị Tống Thức An kéo vào trong cửa, Vưu Kỳ đột nhiên từ phía sau nhào tới, cả người như muốn treo lên người Ngạn Sơ, Ngạn Sơ bị cậu ta đè đến hơi khom người xuống.
Vưu Kỳ chỉ lớn hơn Ngạn Sơ một tuổi, tính cách cũng rất hoạt bát cởi mở, nhuộm mái tóc ngắn màu vàng kim.
Lúc này cậu ta ghé sát vào tai Ngạn Sơ, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngạn Tử đừng giận, lát nữa bọn anh thay em đánh cho Quan Sóc ca một trận, hì hì.”
“Tiểu Vưu, xuống đây, em sắp đè chết em ấy rồi.” Dụ Thần Chu là anh cả trong nhóm, là một “bảo mẫu nam” chính hiệu.
Trong mắt anh, bốn người còn lại đều là em trai, đều có mặt trẻ con, anh cần phải chăm sóc bọn họ cho tốt.
Tống Thức An trưởng thành hơn một chút, rất nhiều việc trong nhóm cũng không phải chỉ mình Dụ Thần Chu gánh vác.
Mọi người mỗi người một tính cách, nhưng sau mấy năm chung sống ngày đêm cũng nảy sinh tình cảm và sự ăn ý với nhau.
Quan Sóc tuy rằng bình thường miệng lưỡi sắc bén nhưng những lời nặng nề như hôm nay thì là lần đầu tiên cậu ấy nói ra.
Dụ Thần Chu quá hiểu tính cách của Quan Sóc, thẳng thắn nhưng cũng dễ kích động.
Cứ chờ xem, lát nữa tên nhóc này nhất định sẽ hối hận vì những lời nói hôm nay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT