Ngạn Sơ lắc đầu: “Con không thấy khó chịu gì đâu ạ.”

Vệ Đình Tiêu áy náy nói: “Là do con không để ý đến sức khoẻ của Ngạn Ngạn, đến hôm nay mới phát hiện em ấy không ổn, xin lỗi, ba, con và Ngạn Ngạn chuẩn bị gọi điện cho ba, nghĩ đến ba đang ở Mục Sơn, đường xá xa xôi, sợ ba lo lắng nên con mới báo với ba mẹ con trước…”

Vệ Đình Tiêu không hiểu sao Ngạn Cẩn đột nhiên lại biết chuyện này, mà giờ đã đến nhà họ.

Ngạn Sơ suy nghĩ kỹ, đoán rằng chắc là chú Mạnh báo cho ba cậu biết.

Hồi đó khi nghe bác sĩ nói cậu có khả năng mang thai, Mạnh Phó Thanh cũng có mặt. Chỉ có thể là thế, Ngạn Cẩn mới có thể biết nhanh như vậy và vội vàng chạy đến.

Ngạn Cẩn không hề để tâm chuyện hai người họ không báo tin cho ông ngay lập tức.

Có lẽ khi hai vợ chồng mới biết kết quả, họ cũng cần thời gian để tiêu hóa thông tin này.

Bởi vì ông chưa bao giờ đề cập đến thể chất của mình trước mặt con trai.

Ngạn Cẩn nghĩ bụng, có lẽ Ngạn Sơ bị sốc.

Ông phản ứng đầu tiên là trấn an, ôm nhẹ nhàng Ngạn Sơ.

Sau đó lại chào hỏi Vệ Thừa Lễ và Ứng Nguyệt Như.

Hai người thấy Ngạn Cẩn bất ngờ từ quê nhà chạy đến, vội vàng bảo ông ngồi xuống nghỉ ngơi.

Vệ Đình Tiêu liền đi rót một cốc trà, đưa cho Ngạn Cẩn.

Ngạn Cẩn uống một ngụm nước, dịu bớt, nhân tiện hôm nay hai nhà đều có mặt, ông công khai bí mật chưa từng tiết lộ.

Ông nói rất chậm, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Vệ Thừa Lễ và Ứng Nguyệt Như trong lòng giật mình, nhưng không biểu lộ ra mặt, lo sợ biểu cảm quá mức sẽ khiến Ngạn Cẩn cảm thấy bị xúc phạm.

Không ngờ Ngạn Cẩn cũng là thể chất ẩn cung, hồi đó sinh ra Ngạn Sơ…

Vậy chuyện Ngạn Sơ mang thai sẽ không còn gì là kỳ lạ nữa, đa phần là di truyền.

Ngạn Cẩn sẵn sàng bỏ qua những đắng cay của quá khứ, thẳng thắn công khai chuyện này, Vệ Thừa Lễ và Ứng Nguyệt Như tất nhiên sẽ giữ bí mật cho ông, họ cảm thấy những năm qua, ông chắc chắn đã phải chịu đựng rất nhiều.

Có lẽ phải chịu đựng ánh nhìn soi mói của thế tục, còn phải chịu đựng nỗi đau sinh con, nỗ lực nuôi dưỡng con cái khôn lớn.

Họ đều biết Ngạn Cẩn là bố đơn thân, không có người yêu, còn ai là người cha của đứa bé, họ không tiện hỏi thêm, sợ làm tổn thương ông.

Bây giờ bọn trẻ sống rất hạnh phúc, họ làm cha mẹ cũng có thể yên tâm rồi.

Vệ Thừa Lễ vỗ vai Ngạn Cẩn an ủi: “Tiểu Ngạn mang song thai, nhà chúng tôi tuyệt đối sẽ không để đứa bé chịu khổ, ngày mai tôi sẽ cho người ở nhà cũ đến đây, việc nhà và sinh hoạt đều lo liệu hết, em trai, em có thể yên tâm.”

Ứng Nguyệt Như phụ họa: “Sau này Tiểu Sơ muốn ăn gì thì ăn, bảo A Tiêu đi mua.”

Vệ Đình Tiêu liên tục gật đầu: “Đương nhiên, con sẽ không bao giờ để Ngạn Ngạn đói bụng nữa, hôm nay là lỗi của con.”

Vệ Đình Tiêu trước mặt Ngạn Cẩn, tư thế và thái độ khiêm nhường cực kỳ tốt.

Mấy người, mỗi người một câu khiến Ngạn Sơ và Ngạn Cẩn hai cha con không nói nên lời.

Ngạn Cẩn ban đầu còn lo lắng liệu nhà họ Vệ có thể chấp nhận những điều này hay không, không ngờ họ lại nhiệt tình hơn cả ông.

Họ thực sự muốn tốt với Ngạn Sơ, cũng thực sự mong chờ đón chào những đứa cháu bé bỏng của Ngạn Sơ trong bụng.

Tâm trạng lo lắng của Ngạn Cẩn lập tức tan biến.

“Tôi ở xa, không thể chăm sóc cho con cẩn thận được, cám ơn mọi người đã quan tâm đến Sơ nhi.” Ngạn Cẩn cảm ơn.

Ứng Nguyệt Như nói: “Nhà thông gia đừng khách sáo, tất cả đều là một nhà, chúng tôi ở gần, thường xuyên qua lại thăm nom là điều nên làm.”

“Em trai, nếu không yên tâm, có thể dọn đến ở thêm vài ngày, bầu bạn với tiểu Ngạn.” Vệ Thừa Lễ đề nghị.

Ngạn Sơ hiện đang ở giai đoạn đầu của thai kỳ, ba tháng đầu là cần chú ý nhất, lúc này thai nhi chưa ổn định, không cẩn thận có thể xảy ra sẩy thai.

Huống chi trong bụng Ngạn Sơ còn không chỉ có một đứa trẻ, càng phải quan tâm hơn.

“Không còn sớm nữa, hôm nay chúng tôi về trước, ngày mai đến thăm lại.” Ứng Nguyệt Như mỉm cười nói.

Vợ chồng họ đứng dậy chào tạm biệt, lúc đi còn bảo Vệ Đình Tiêu chăm sóc tốt cho Ngạn Sơ.

Ngạn Cẩn đương nhiên ở lại qua đêm.

Ông đến rất gấp không mang theo gì cả, Vệ Đình Tiêu chuẩn bị đồ dùng cá nhân và quần áo mới cho ông, hoàn toàn không cần lo lắng.

Ngạn Sơ hồi nãy khi mọi người trò chuyện, cậu im lặng lắng nghe, không xen vào lời.

Trong lòng cậu vẫn đang tiêu hóa thông tin cha mình cũng có thể sinh con.

Nhớ lại hồi đó khi hỏi chú Lan về quá khứ của ba mình, còn chuyện mẹ, ông ấy đều lảng tránh, bảo cậu tự hỏi ba.

Bây giờ biết được sự thật, Ngạn Sơ bừng tỉnh.

Đây chính là bí mật mà ba cậu luôn giấu giếm.

Cậu không có mẹ, là ba sinh ra cậu.

Chuyện này khiến Ngạn Sơ tin tưởng hơn vào vòng xoay luân hồi của kiếp trước kiếp này, vị A cha ở Đại Quân cổ đại cũng là một ca nhi, cậu là do a cha và cha cậu sinh ra.

Vậy kiếp này… cha là ai?

Thấu hiểu Ngạn Cẩn hôm nay chạy đến tận đây, đường xa mệt mỏi, Ngạn Sơ không hỏi câu này, cậu cũng hơi buồn ngủ.

Hai người rửa mặt xong, mỗi người về phòng chuẩn bị ngủ.

Hôm nay cuối cùng cậu cũng không phải ở phòng một mình, Ngạn Sơ nằm xuống chưa được bao lâu, Vệ Đình Tiêu cũng tắm xong lên giường.

Vệ Đình Tiêu không dám ôm chặt Ngạn Sơ, nghĩ đến chuyện hôm nay vừa biết, nằm trên giường vẫn không thể bình tĩnh.

“Em bé của anh thế mà lại có em bé.” Vệ Đình Tiêu nói một câu líu lưỡi.

Ngạn Sơ: “…”

Vệ Đình Tiêu tiến đến hôn khóe miệng, mũi, má Ngạn Sơ, “Anh yêu em, vợ à.”

Không thể tin được, hắn sắp làm ba rồi, ngay trong năm nay.

Vệ Đình Tiêu đã quyết định, phim này đóng xong sẽ nghỉ ngơi, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh vợ mình.

“Ngủ đi, chồng ơi, anh ngủ ngon.” Ngạn Sơ đã buồn ngủ không chịu được.

Thai kỳ cậu hay ngủ, có Vệ Đình Tiêu ở bên cạnh, cậu càng cảm thấy an toàn, gần như ngay sau khi nói xong câu đó đã thiếp đi.

Vệ Đình Tiêu lắng nghe tiếng thở đều đều của người trong lòng, khóe miệng khẽ cong.

Ngạn Sơ ngủ ngon lắm, Vệ Đình Tiêu lại tinh thần sảng khoái.

Nằm một lát, hắn quay lưng lại, trong bóng tối bắt đầu chơi điện thoại, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím.

【Night】:Haha!

【Lạc Tu】:?

【Night】:Cậu phải cố lên nhé. Tôi đã bỏ xa cậu 2 tiến độ rồi! 

【Lạc Tu】:[ thần kinh.jpg]
【Night】:Tôi có con rồi! Hahaha!

【La Huy】:??
【Night】:Cậu nghĩ con của anh đây đặt tên là gì hay nhỉ? Hahahaha!

【Tiểu Lâm】:Là Anh Tiêu thật không?
【Night】:Tôi sắp làm ba rồi! Hahahahaha!

【Dr.Thẩm】:Cười gì? Cấm dục cho đến khi vợ cậu sinh con xong.

【Dr.Thẩm】:Thu hồi một tin nhắn.

【Dr.Thẩm】:Ồ. [Chúc mừng]

【Night】:…

Những người có quan hệ tốt với Vệ Đình Tiêu, đêm khuya đều nhận được tin nhắn bất thường của hắn.

Hắn nhắn xong tin nhắn là chạy mất, cũng không giải thích rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngoại trừ Thẩm Hạc Tri biết rõ mọi chuyện, những người khác đều ngơ ngác.

Người này không ngủ mà đi quấy rầy người khác cũng thôi, còn nửa đêm lén lút trèo lên Weibo, theo dõi hàng loạt bậc thầy quốc học chuyên về đặt tên.

Hơn nữa là không đổi tài khoản.

Dùng tài khoản chính thức của Vệ Đình Tiêu để theo dõi.

Lượt thích rõ ràng để lại dấu vết trên mạng.

Fan hâm mộ thức trắng đêm liên lạc với studio, hỏi tài khoản Weibo của anh họ có bị hack hay không.

Nếu không phải La Huy vừa mới nhận được tin nhắn điên rồ của Vệ Đình Tiêu, thì anh ta cũng phải nghi ngờ tài khoản bị hack.

Anh biết hôm nay Vệ Đình Tiêu không có cảnh quay, tạm nghỉ ngơi về nhà bầu bạn với vợ.

Cách biệt càng thêm yêu, tâm trạng rất kích động, hoàn toàn có thể hiểu được.

Nhưng mà kích động đến mức phát điên thì không đúng lắm.

La Huy thấy Vệ Đình Tiêu vẫn online, vội vàng gửi tin nhắn qua.

【La Huy】:Tổ tông của tôi ơi, cậu lướt weibo có thể đổi tài khoản phụ được không?

【La Huy】:Cậu theo dõi nhiều thầy chuyên đặt tên thế, định đặt tên cho con à?

La Huy chưa bao giờ nghĩ rằng con mà Vệ Đình Tiêu nói là con người.

Anh ta chỉ nghĩ là nhà Vệ Đình Tiêu có nuôi thú cưng, như mèo, chó, vân vân.

【Night】:Ồ? Xin lỗi, không để ý, tôi đi đổi tài khoản phụ ngay đây.

La Huy: …

Bây giờ đổi tài khoản phụ có ích lợi gì nữa?

Mặt của tài khoản chính thức đã mất hết rồi sao?

La Huy cứ nhìn chằm chằm vào danh sách hot search, may mắn là suốt đêm qua không có gì xảy ra.

La Huy bảo Tiểu Lâm giải thích với fan trong nhóm chính thức, nói Vệ Đình Tiêu nuôi thú cưng nên mới xem các bài viết đặt tên, bảo fan không cần phải phóng đại việc này.

Nói cách khác, những người trong nhóm Night biết là được, không được tiết lộ ra ngoài.

Chuyện này quả thực cũng không quá mức, chỉ là đến ngày hôm sau, rất nhiều người gửi tin nhắn riêng cho Vệ Đình Tiêu, tình nguyện đăng ký đặt tên cho thú cưng của Vệ Đình Tiêu, còn đưa ra rất nhiều gợi ý.

Vệ Đình Tiêu ngủ có vài tiếng suốt đêm qua nhưng ngày hôm sau vẫn tỉnh sớm.

Niềm vui sướng và sự phấn khích của hắn kéo dài suốt một đêm.

Người trong lòng vẫn đang ngủ say, Vệ Đình Tiêu nhẹ nhàng hôn lên trán Ngạn Sơ rồi vui vẻ xuống giường chuẩn bị bữa ăn cho bà xã mang bầu của mình.

Không lâu sau, Ngạn Cẩn cũng thức dậy giúp Vệ Đình Tiêu cùng nhau chuẩn bị bữa sáng.

Tối qua trước khi ngủ, ông nhắn tin cho Mạnh Phó Thanh, kể lại tình hình của Ngạn Sơ, cũng nói cho Mạnh Phó Thanh biết về việc mình đã thú nhận với gia đình họ Vệ về việc ông có thể sinh con.

Lúc đó Mạnh Phó Thanh cũng chưa ngủ, lập tức nhắn lại, bảo ông yên tâm ở lại Bắc Kinh vài ngày. Đợi Ngạn Sơ qua ba tháng đầu thai kỳ, Ngạn Cẩn nếu muốn về nhà, ông cũng có thể đưa người về.

Ngạn cẩn dự định nhân cơ hội lần này để Ngạn Sơ biết mối quan hệ thật sự giữa ông và Mạnh Phó Thanh.

“Sao hai người không gọi dậy con?”

Ngạn Sơ tỉnh giấc lúc chín giờ sáng, mơ màng nói với hai người.

Ngạn Cẩn: “Con buồn ngủ thì ngủ thêm chút nữa đi.”

Vệ Đình Tiêu: “Tất nhiên anh không muốn gọi em dậy, em cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Ngạn Sơ bĩu môi: “Nhưng em cũng không muốn biến thành heo.”

Hôm qua cậu lại xin nghỉ với các fan trên livestream, còn đăng thông báo lên Weibo.

Khoảng một tháng tiếp theo cậu sẽ không livestream.

Bây giờ cậu vẫn chưa qua cơn ốm nghén, trạng thái không tốt, có thể hoàn thành tác phẩm tham dự cuộc thi đã rất ổn.

“Không sao, không phải em biến thành heo, mà là các bé con trong bụng em muốn làm heo, đói bụng rồi đấy.” Vệ Đình Tiêu rất để tâm đến tâm trạng của Ngạn Sơ, an ủi.

Ngạn Sơ nhìn bữa sáng dành cho người mang bầu do ba và chồng tỉ mỉ chuẩn bị, lòng mềm đi, ngồi xuống.

Mấy chiếc đĩa nhỏ xinh đựng táo, cam và việt quất, mấy cái chén nhỏ đựng bí ngô hấp, trứng luộc và cháo kê, trong đĩa khác là bánh trứng và ngô, tô canh đầy ắp bánh bao, cốc nhỏ chứa sữa chua không đường, vô cùng phong phú.

“Không biết con thích ăn gì, nên chuẩn bị đủ thứ, nghe Tiểu Vệ nói con bắt đầu nghén rồi nên chuẩn bị những món thanh đạm không dầu mỡ, con xem có món nào ăn được, thức ăn nào thấy buồn nôn, thì con cứ bảo ba dọn đi.” Ngạn Cẩn hỏi.

“Cảm ơn ba, tối qua con ngủ rất ngon, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, không muốn ói lắm.” Ngạn Sơ uống một ngụm cháo, đột nhiên cảm thấy ngon miệng.

Thật kỳ lạ, tự mình nấu thì không muốn ăn, ba và chồng nấu lại khiến cậu thèm ăn.

Bữa sáng này Ngạn Sơ ăn nhiều hơn so với bình thường, Ngạn Cẩn và Vệ Đình Tiêu nhìn thấy cũng vui vẻ.

Có một số người bị nghén nặng có thể không ăn được chút gì, thậm chí uống nước cũng ói, nặng đến mức phải đi bệnh viện truyền nước.

Tình hình hiện tại của Ngạn Sơ xem ra còn nhẹ, chỉ cần ăn uống khoa học lành mạnh, ngủ đủ giấc sẽ dễ chịu hơn.

Sau khi ăn xong, Ngạn Sơ đi lại trong nhà một lúc, đi bộ vài vòng quanh phòng khách, cậu cần sắp xếp thời gian hợp lý, khôi phục lại nhịp sống lành mạnh.

Sau khi hoạt động, cậu lấy tác phẩm dự thi của mình ra tiếp tục thêu, chỉ còn một chút nữa là hoàn thành.

Ngạn Cẩn yêu cầu cậu thêu bốn mươi phút thì phải nghỉ ngơi hai mươi phút, không được duy trì một tư thế quá lâu.

Ngạn Sơ gật đầu đồng ý, kể từ hôm qua bị hạ đường huyết ngất đi câu sợ rồi, cảm giác đó rất khó chịu, cơ thể không thể kiểm soát được, còn như cảm giác cận kề cái chết, cho dù Ngạn Cẩn không nhắc nhở, cậu cũng sẽ chăm sóc cơ thể của mình.

Vì bản thân cậu và những đứa con…

Ngạn Sơ nhìn bụng mình, tươi cười rạng rỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play