Nếu hai người này thật sự có ân oán gì, Ngạn Sơ kẹt ở giữa cũng không biết phải làm sao.
Tất nhiên, nếu phải chọn một cậu nhất định sẽ chọn ba mình.
Nếu ba cậu không muốn cậu tiếp xúc với chú Mạnh, chắc chắn ba có lý do riêng, ba sẽ không hại cậu. Chỉ là nếu thật sự đến lúc đó, trong lòng Ngạn Sơ sẽ thấy tiếc nuối, bởi nền tảng mà chú Mạnh sở hữu chính là thứ cậu cần, triết lý quảng bá nghệ thuật của công ty đối phương cũng là điều cậu tán thành và đề cao. Ở một mức độ nào đó, cậu và chú Mạnh có sự đồng điệu.
Giờ nhận được câu trả lời của ba, Ngạn Sơ cuối cùng cũng không cần phải xoắn xuýt về mâu thuẫn giữa hai người nữa.
Ngạn Sơ thành thật kể lại những suy nghĩ này cho ba nghe, đồng thời kể cả việc chú Mạnh đã nhờ trợ lý giúp đỡ cậu.
Trong lòng Ngạn Cẩn thầm nghĩ: Kẻ này vẫn khéo lấy lòng người khác như vậy.
Nhưng ông cũng thừa nhận, Mạnh Phó Thanh lúc ông không ở bên Sơ Nhi quả thật đã quan tâm chăm sóc con trai ông rất nhiều.
Ngạn Cẩn: “Ba biết rồi, đến lúc đó ba sẽ thay con cảm ơn ông ấy.”
Ngạn Sơ: “Đến lúc đó?”
Ngạn Cẩn: “Ông ấy vẫn luôn ở tại homestay nhà mình, ba cứ tưởng con biết.”
Ngạn Sơ: “Hả? Chú Mạnh thật sự đã đến đó sao? Ông ấy không nói với con! Mà homestay nhà mình là do con giới thiệu cho ông ấy, ông ấy còn nói sẽ giúp quảng bá với bạn bè nữa.”
Ngạn Cẩn: “…” Con đúng là con trai ngoan của ba.
Nếu không phải lần này cả nhà họ đều đi vắng, không biết tên Mạnh Phó Thanh đó còn định tiếp tục ở lỳ tại homestay nhà ông đến bao giờ.
Nhưng nhìn tình hình hôm nay… có vẻ ông đã nghĩ sai rồi.
Tết Nguyên Đán là ngày lễ quan trọng như vậy của người Hoa, sao Mạnh Phó Thanh có thể không về nhà sum họp cùng gia đình chứ.
Trong thoáng chốc, Ngạn Cẩn tỉnh táo lại.
Thời gian trôi qua, họ đều đã có cuộc sống mới của riêng mình, không còn là những thiếu niên ngây thơ, non nớt năm nào nữa.
Như vậy cũng tốt.
Hai ba con tâm sự đến tận nửa đêm, cho đến khi mệt quá mới cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tất cả mọi người đều tỉnh táo, chỉ riêng hai ba con này ngáp ngắn ngáp dài.
Vệ Đình Tiêu sợ họ không được nghỉ ngơi đầy đủ, liền nói: “Hay là chúng ta xuất phát muộn một chút?”
“Không cần đâu, bây giờ đi thôi, ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút là tỉnh táo ngay.” Ngạn Sơ không muốn làm lỡ lịch trình đã định sẵn.
Ngạn Cẩn cũng nói: “Xuất phát thôi.”
Vệ Đình Tiêu thấy hai người đều nói vậy, liền gật đầu: “Được, để anh đi lấy xe.”
…
Vài ngày tiếp theo, Vệ Đình Tiêu hoàn thành xuất sắc vai trò hướng dẫn viên du lịch.
Du lịch trong dịp Tết Nguyên Đán mang một hương vị rất riêng, là một diện mạo khác của Bắc Kinh mà ngày thường không thể thấy được.
Kết thúc chuyến đi, mọi người đều bày tỏ rất vui vẻ, cảm ơn sự tiếp đón nồng hậu của Vệ Đình Tiêu.
“Xin lỗi cháu nhé, Tiểu Vệ, tuy chúng ta còn muốn ở lại thêm vài ngày nhưng việc kinh doanh ở nhà thật sự cần có người trông coi.” Trước khi rời đi, Chu Lan khoác vai Vệ Đình Tiêu, cười nói.
“Không sao đâu, sau này có thời gian mọi người cứ đến chơi, cháu và Ngạn Ngạn lúc nào cũng sẵn sàng đón tiếp mọi người.” Vệ Đình Tiêu tỏ vẻ thông cảm.
Chuyến đi này đối với Chu Lan và những người khác đã rất đáng giá rồi.
Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ đã kết hôn, sau này họ là bậc hậu bối cũng sẽ biết cách dung hòa và cân bằng mối quan hệ giữa hai bên gia đình.
Trước khi lên máy bay, Ngạn Sơ ôm ba mình: “Ba, một thời gian tới con có thể sẽ rất bận, không có thời gian về nhà, ba phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Ngạn Cẩn biết những sự nghiệp mà Ngạn Sơ muốn làm, xoa đầu con trai, mỉm cười: “Con cũng vậy, đừng chỉ lo làm việc mà quên mất sức khỏe của mình. Con không cần lúc nào cũng phải bận tâm chuyện về nhà, cứ làm những gì con muốn làm, ba luôn ủng hộ con.”
“Cảm ơn ba.”
Sau khi ba và mọi người rời đi, Ngạn Sơ lại trở về với nhịp độ và công việc như trước.
Trước đó, cậu đã chọn được địa điểm cho studio của mình, nằm trên một con phố yên tĩnh cách bảo tàng văn hóa không xa.
Ngạn Sơ tự mình vẽ thiết kế bố cục cơ bản trên giấy, sau đó giao cho nhà thiết kế chuyên nghiệp tối ưu hóa, sau Tết sẽ bắt đầu trang trí.
Mấy ngày nay Ngạn Sơ livestream thêu thùa tại nhà, Vệ Đình Tiêu sau vài tháng nghỉ ngơi cũng đã quay trở lại với công việc, La Huy nhận cho hắn một bộ phim, hôm nay chính thức vào đoàn.
May mắn là địa điểm quay phim nằm ngay tại phim trường trong thành phố nên muốn tranh thủ về nhà giữa chừng cũng tiện, nhưng giai đoạn đầu các diễn viên cần tập trung lại để tập diễn, nghe đạo diễn phân bổ, sẽ hơi bận rộn một chút.
Trước khi vào đoàn, Vệ Đình Tiêu ôm vợ mình hôn lấy hôn để.
“Anh sẽ tranh thủ về thăm em, bảo bối, ở nhà một mình cũng phải nhớ anh đấy nhé.”
Ngạn Sơ bị con chó to xác này làm cho nóng bừng cả người, đẩy mặt hắn ra: “Em biết rồi, anh cứ yên tâm làm việc đi, bận quá thì đừng chạy qua chạy lại, đừng để mệt mỏi, em ở nhà một mình không sao đâu.”
“Ngoan, em cũng vậy, phải ăn uống đầy đủ đấy.” Vệ Đình Tiêu lại ghé sát hôn thêm một cái.
Ngạn Sơ sờ sờ mặt mình: “Anh không thấy em béo lên rồi sao?”
Vệ Đình Tiêu đưa tay ôm eo Ngạn Sơ, cảm nhận một chút, hình như đúng là có thêm chút thịt.
“Thế này rất tốt mà, ôm thoải mái.” Vệ Đình Tiêu véo véo má Ngạn Sơ, mềm mại như kẹo bông gòn, vừa dai vừa mềm vừa đáng yêu.
Ngạn Sơ nghĩ chắc là do dạo này cậu không có phiền não gì, sống quá an nhàn, sau khi kết hôn, Vệ Đình Tiêu chăm sóc cậu rất chu đáo, ngoài công việc của mình ra, hắn không cho cậu làm bất kỳ việc nhà nào khác, ăn ngon ngủ yên, lâu dần thì hơi phát tướng.
Nhưng hiện tại cậu cũng không cần dựa vào vóc dáng và khuôn mặt để kiếm sống, sau khi rút lui khỏi giới giải trí, không còn áp lực lớn như vậy nữa, nên trong việc ăn uống cũng không cần phải quá kiêng kị.
Ngạn Sơ cũng chẳng hề lo lắng về body của mình, cậu có thể phân biệt được lời Vệ Đình Tiêu nói là thật hay giả.
“Vậy sau này em biến thành heo con rồi, anh cũng đừng chê nhé.” Ngạn Sơ bĩu môi.
“Không chê không chê, nâng niu trong lòng bàn tay còn sợ tan chảy mất, em là vợ của anh, anh yêu em còn không hết.” Vệ Đình Tiêu giờ nói những lời ngọt ngào này cứ như cơm bữa.
Ngạn Sơ nghe mà nổi cả da gà, quá sến súa.
“Thôi đi, anh Huy và mọi người không phải đang đợi ở dưới sao? Mau đi đi, đừng để họ chờ sốt ruột.” Ngạn Sơ véo má Vệ Đình Tiêu.
“Được rồi, vậy anh đi nhé.” Vệ Đình Tiêu đầy vẻ lưu luyến, từ trong phòng đi ra cửa, lề mề mãi, cuối cùng bị Ngạn Sơ đẩy ra ngoài.
Đóng cửa lại, trong nhà bỗng chốc yên tĩnh hẳn.
Ngạn Sơ dọn dẹp phòng ngủ một chút, vừa định đến phòng làm việc thì nhận được điện thoại của Mạnh Phó Thanh.
“A lô, chú Mạnh!”
“Tiểu Ngạn, chú mới nhận được tin, Hiệp hội Nghệ thuật Thủ công Toàn quốc sẽ tổ chức một cuộc thi thêu. Chú nghĩ con có thể tham gia, hiện tại kênh đăng ký đã mở, trên website có chủ đề và yêu cầu về kích thước tác phẩm, sau khi hoàn thành tác phẩm sẽ được tập trung chấm điểm vào cuối tháng ba, còn hơn một tháng nữa, không biết bên con có bận không?”
Ngạn Sơ nghe xong tin này thì mắt sáng lên: “Con có thể, con muốn tham gia, chú Mạnh, chú vẫn còn ở Bắc Kinh ạ?”
“Ừ, chú vẫn còn ở đây.”
“Trước đây con vẫn luôn muốn tìm cơ hội mời chú ăn cơm, hôm nay chú rảnh không?”
Mạnh Phó Thanh ở đầu dây bên kia cười: “Rảnh, vậy thì hôm nay nhé.”
“Vâng, con sẽ gửi địa điểm cho chú, lát nữa gặp.”
“Ừ, lát nữa gặp.”
Cúp máy, Ngạn Sơ bắt đầu đặt bàn trên mạng.
Vệ Đình Tiêu đã dẫn cậu đi ăn hết những món ngon xung quanh, giờ Ngạn Sơ cũng rất quen thuộc với khu vực này, thành thạo chọn một nhà hàng cậu thấy khá ổn, sau đó gửi địa chỉ đến wechat của Mạnh Phó Thanh.
Ngạn Sơ mặc một chiếc áo len kẻ ô đen trắng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo phao trắng.
Vừa qua Tết Nguyên Đán, Bắc Kinh đã có mấy trận tuyết rơi dày, bên ngoài trời đang rét đậm rét hại.
Cậu nghe lời Vệ Đình Tiêu, ra ngoài nhất định phải giữ ấm, giai đoạn này không thể bị cảm lạnh, sẽ ảnh hưởng đến công việc.
Hai người đến nhà hàng lúc khoảng mười một rưỡi.
Mạnh Phó Thanh đã lâu không gặp Ngạn Sơ, lần gặp này chỉ thấy khí chất trên người cậu càng thêm ôn hòa, trưởng thành.
“Chú nghe Thanh Thanh nói con đã kết hôn rồi sao?” Trong lúc chờ món, Mạnh Phó Thanh chủ động hỏi thăm tình hình gần đây.
“Vâng, chồng con chú cũng đã gặp rồi.” Ngạn Sơ nghĩ đến lần đầu Vệ Đình Tiêu gặp Mạnh Phó Thanh bắt chuyện với mình mà ghen tuông ra mặt, không khỏi mỉm cười.
“Chú nhớ, trước đây không quen biết, sau này mới biết cậu ấy là nghệ sĩ, chú không quan tâm mấy đến chuyện giới giải trí, nghe nói cậu ấy khá nổi tiếng.” Mạnh Phó Thanh nói vậy, kỳ thực đã sớm điều tra rõ lai lịch của đối phương.
Vệ Đình Tiêu là con nhà họ Vệ ở Bắc Kinh, Mạnh Phó Thanh ít khi giao thiệp với nhà họ Vệ, nhưng Vệ Thừa Lễ thì ông có quen biết, người đó từng ghé qua “Lãng Ngọc Lâu” của ông, là người thích đồ cổ.
“Vâng, anh ấy là diễn viên.” Ngạn Sơ hơi khoe khoang một chút, chỉ vào tấm biển quảng cáo bên ngoài cửa sổ nhà hàng: “Còn là Ảnh đế nữa, người trên tấm biển đó chính là anh ấy.”
Mạnh Phó Thanh bị vẻ mặt đáng yêu của Ngạn Sơ làm cho phì cười, ông mỉm cười hiền từ: “Nhìn ra rồi, rất xuất sắc.”
Còn rất đáng ghen tị nữa…
Mạnh Phó Thanh không muốn thừa nhận, trong lòng có chút chua xót.
Trong lúc ăn cơm, hai người lại trò chuyện một chút về chi tiết của cuộc thi thêu.
Ngạn Sơ bày tỏ rất hứng thú với cuộc thi này, mặc dù thời gian hơi gấp nhưng cậu vẫn muốn thử sức.
“Giải đặc biệt lần này có 10 vạn tiền thưởng, giải nhất 5 vạn, giải nhì 3 vạn, giải ba 5000 tệ, đối với những thí sinh bình thường mà nói thì đó là một khoản tiền khổng lồ. Hiện tại con không thiếu tiền nhưng thiếu độ nổi tiếng, tham gia nhiều cuộc thi như vậy sẽ tốt cho con.” Mạnh Phó Thanh phân tích.
“Vâng, studio của con còn phải mất một thời gian nữa mới trang trí xong, chưa thể đưa vào sử dụng. Khoảng thời gian này tham gia cuộc thi như vậy cũng tốt, cảm ơn chú, chú Mạnh.” Ngạn Sơ đồng tình.
“Đều là chuyện nhỏ, sau này có cơ hội thi đấu nào chú sẽ chia sẻ kịp thời cho con.” Mạnh Phó Thanh nhìn chàng trai trước mặt tràn đầy ánh sáng trong mắt, thoáng chốc như nhìn thấy Ngạn Cẩn năm xưa.
Đây là điều mà thiếu niên thật sự yêu thích, khi nói về điều này, họ tràn đầy nhiệt huyết, năng lượng vô tận.
Nói chuyện đến cuối cùng, Mạnh Phó Thanh hơi chuyển chủ đề.
Ông hỏi: “Ba con có thích thứ gì không?”
“Ba con?” Ngạn Sơ chợt nhận ra, chú Mạnh và ba cậu từng quen biết, hình như còn có chút chuyện gì đó khiến giờ hai người gặp nhau hơi ngại ngùng. Nhìn thái độ chú Mạnh, dường như vẫn muốn qua lại với ba cậu.
“Con chỉ biết ba con thích làm mộc, ngoài ra con không thấy ba còn thích gì khác, chú Mạnh muốn tặng quà cho ba con sao?” Ngạn Sơ tò mò hỏi.
Mạnh Phó Thanh gật đầu: “Phải…”
“Thật ra ba con rất dễ nói chuyện, chỉ cần người tặng quà mang theo thành ý, quà gì cũng được.”
“Được, chú biết rồi.” Mạnh Phó Thanh ho nhẹ một tiếng.
Ngày 14 tháng 2 là Lễ Tình nhân, ngay ngày kia.
Mạnh Phó Thanh không biết đã bao nhiêu năm rồi không đón ngày lễ này, những nghi thức này đối với một người độc thân như ông chẳng có tác dụng gì.
Nhưng bây giờ khác rồi, ông có mong đợi với người đó, cũng rất rõ ràng mình muốn gì.
“Tiểu Ngạn, ba con những năm nay có tìm người khác làm bạn đời không? Ý chú là… ông ấy còn muốn xây dựng lại một gia đình không?” Mạnh Phó Thanh nhìn vào mắt Ngạn Sơ hỏi.
Ngạn Sơ lắc đầu: “Ba vẫn chưa có ý định tìm mẹ kế cho con, nhưng thật ra cá nhân con không phản đối ba theo đuổi hạnh phúc. Nếu sau này ba thật sự có người mình thích, mà người đó cũng tốt với ba, con sẽ ủng hộ họ ở bên nhau.”
Mạnh Phó Thanh nuốt nước bọt, vô thức lẩm bẩm: “Không tìm mẹ kế, vậy ba kế thì được chứ?”
Mạnh Phó Thanh xua tay: “Không có gì, chú nói… ba con là người rất tốt, xứng đáng có được một tình yêu.”
Ngạn Sơ gật đầu: “Con cũng thấy vậy, bây giờ con đã có gia đình riêng, không thể ở bên ba mỗi ngày, con rất mong bên cạnh ba có một người hiểu và yêu thương ba.”
Mạnh Phó Thanh chỉ vào mình: “Thật ra, chú và ba con là người quen cũ.”
“Con biết mà, ba đã nói với con rồi, nghe nói chú đã ở homestay nhà con rất lâu. Chú Mạnh, sao chú không nói với con, chú đã đóng tiền nửa năm rồi đó, chú thật sự rất ủng hộ việc kinh doanh homestay nhà con. Thật ra homestay nhà con làm ăn cũng được, chú không cần phải như vậy, nếu thời gian còn lại chú không ở nữa, con có thể bảo chú Lan trả lại tiền cho chú.” Ngạn Sơ nhân tiện nhắc đến chuyện này.
“Ba con nói với con sao? Ông ấy còn nói gì nữa?” Mạnh Phó Thanh bỗng có chút vui vẻ.
Đây là chủ động nhắc đến ông trước mặt con trai sao?
“Ba còn nói…” Ngạn Sơ do dự một chút, không biết có nên nói ra hay không, bây giờ cậu không rõ chú Mạnh và ba mình trước kia đã xảy ra chuyện gì, nói ra lời ba cậu liệu có ổn không?
Nhưng trong lòng Ngạn Sơ lại rất mong ba cậu và chú Mạnh trở thành bạn bè, đã từng quen biết nhau, bây giờ nhiều giao lưu liên lạc, cũng có thể thân thiết lại, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Mọi người đều vui vẻ.
Nghĩ đến việc Ngạn Cẩn nói mình không ghét Mạnh Phó Thanh.
Ngạn Sơ vô thức nói giúp vài câu: “Chú Mạnh, ba con cũng rất thích chú.”
Tách trà trên bàn vô tình bị hất đổ, nước bắn ướt quần áo Mạnh Phó Thanh.
Ông kìm nén sự xúc động trong lòng, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.
“Vừa hay, chú cũng rất thích ba con.” Mạnh Phó Thanh tiếp lời Ngạn Sơ, “Vì vậy, homestay chú không định trả lại phòng đâu, chỗ các con không khí tốt, thích hợp nghỉ ngơi thư giãn, ngày mai chú sẽ qua đó.”
Ngạn Sơ thầm nghĩ, vậy thì tốt quá, chú Mạnh có thể có thêm nhiều thời gian và cơ hội để làm quen lại với ba.
“Việc tặng quà con đừng nói với ba con nhé.”
“Con hiểu rồi, bất ngờ phải không ạ?” Ngạn Sơ nháy mắt.
Mạnh Phó Thanh không nói thêm gì, trong lòng vẫn đang hồi tưởng lại câu nói vừa rồi của Ngạn Sơ.
Lần này, dù thế nào ông cũng sẽ không từ bỏ.
Hai người ăn cơm xong liền tạm biệt nhau.
Trên đường về, Ngạn Sơ vui vẻ nhắn tin cho ba mình.
[YS]: Ba, hôm nay con mời chú Mạnh ăn cơm, cảm ơn chú ấy đã quan tâm chăm sóc con, tiện thể chú ấy còn giới thiệu cho con cơ hội đăng ký tham gia cuộc thi thêu chính thức, con nghĩ con có thể thử sức.
【Mộc Cẩn】: Ừ, được.
[YS]: Cuối cùng chúng con còn nói đến ba nữa. [Lén nhìn]
【Mộc Cẩn】: Nói đến ba? Nói gì về ba?
Với tư cách là người xây dựng cầu nối hữu nghị, Ngạn Sơ cẩn thận soạn tin nhắn.
[YS]: Chú Mạnh nói với con, chú ấy rất thích ba.
[YS]: [Mặt cười toe toét]
【Mộc Cẩn】:@#~:、=*;……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT