“Được rồi, không ép em uống nữa, anh làm sao nỡ ép em chứ, em thế mà là nam chính sắp nổi đình đám trong giới giải trí đấy!”
Giả Sùng sau khi uống rượu thì nói nhiều hơn, toàn những lời nổ tung trời.
Nhưng phải thừa nhận hắn ta thực sự có thực lực và mối quan hệ để khiến Ngạn Sơ nổi tiếng.
Vương Thế Cương quan sát không khí trên bàn, biết “thương vụ” đã thành công, chuyện dùng “mỹ nam kế” để đổi lấy lợi ích cũng không phải lần đầu hắn ta làm.
Vương Thế Cương lấy cớ rồi “biết điều” rời đi trước.
Thấy Vương Thế Cương rời khỏi phòng, Ngạn Sơ cũng định đứng dậy theo, nhưng bị Giả Sùng ấn ngồi xuống.
“Này! Em nhìn quản lý của em mãi thế? Anh ta đi vệ sinh em cũng đi theo à?”
“Nói cho em biết, nhóc con, em đúng là không biết điều, ngồi ăn cùng anh thì lại lơ đễnh, cơ hội đã đặt sát bên cạnh rồi, đừng có “ăn no rửng mỡ” đấy.”
Giả Sùng rất thích trêu chọc “con mồi” vào lúc này, sau vài ly rượu thì lời nói cũng trở nên thô bỉ.
Hắn ta gắp thức ăn đưa lên miệng Ngạn Sơ: “Ngoan nào bé cưng, há miệng ra nào, đến anh cho em ăn nè~ anh biết giờ này em đang choáng đầu, không cầm đũa được đúng không, không sao, để anh đút em ăn~”
Tay phải cho ăn, tay trái lén luồn xuống dưới bàn, vuốt ve dọc theo bắp đùi Ngạn Sơ.
Ngay từ lúc chưa đến, Ngạn Sơ đã lờ mờ đoán được đây chính là “Hồng môn yến” nên sáng nay lúc ra ngoài cậu đã mua thuốc giải rượu.
Nếu không uống thuốc trước, chắc lúc này đã “nằm gon” trên thớt cho người ta xử lý rồi.
Phụ thân từng nói, tính cách Ngạn Sơ ôn hòa, không thích xung đột hay kết thù với ai.
Nhưng một khi ai đó khiến cậu bị tổn thương, lúc đó cũng không cần phải nhẫn nhịn.
Lúc nhìn thấy Vương Thế Cương bỏ đi không thương tiếc, chút hy vọng cuối cùng trong lòng Ngạn Sơ cũng tan biến.
Cũng phải thôi, sao cậu lại có thể đặt niềm tin vào một kẻ ích kỷ như vậy chứ?
Bản thân giống như một miếng mồi ngon bị Vương Thế Cương ném vào đàn sói đói, nên phải chuẩn bị tinh thần cho việc không có cái kết tốt đẹp gì mới đúng.
Bàn tay lạnh lẽo của Giả Sùng trên đùi khiến Ngạn Sơ cảm thấy buồn nôn, có thể là do rượu vào cho có dũng khí, hoặc cũng có thể là do phản xạ tự nhiên…
Giả Sùng đang đắc ý toan tấn công thêm một bước thì Ngạn Sơ bất ngờ đứng phắt dậy, tung một cước trúng tim hắn ta.
Cậu phải cảm ơn quãng thời gian tập luyện vũ đạo vừa qua đã khiến sức mạnh đôi chân tăng lên đáng kể, cước này không nương tay, đá trúng ngay điểm yếu.
Giả Sùng vốn đã uống say khướt, phản ứng và nhận thức đều chậm hơn bình thường, bị đánh bất ngờ nên không kịp trở tay, cả người ngã ngửa.
Cả người cùng chiếc ghế đổ ầm xuống, phần háng không may va phải góc ghế.
“A —!!!!!” Tiếng hét thảm thiết vang lên từ trong phòng bao.
Không ai ngờ tới chuyện này sẽ xảy ra.
Một nghệ sĩ nhỏ bé lại dám động tay động chân với “kim chủ”, thế này là không muốn sống nữa sao?
Ngạn Sơ cố kìm nén cơn buồn nôn, bước qua người Giả Sùng đang nằm lăn lộn trên sàn, chạy thẳng ra cửa.
“Chặn… chặn nó lại cho tao!” Cơn đau khiến Giả Sùng tỉnh rượu ngay lập tức.
Hắn ta toát mồ hôi lạnh, ôm háng, run rẩy lăn lộn trên sàn, một bên thì giúp hắn ta, một bên thì lao đến chặn Ngạn Sơ, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.
Nhanh như chớp, Ngạn Sơ túm lấy một chai rượu đập vỡ trên bàn, những mảnh vỡ nhọn hoắt chĩa thẳng vào bọn chúng.
Cậu toát ra khí chất điên loạn như kiểu “ai dám chặn tôi, tôi thọc chết.”
Mấy tên kia lập tức lùi lại, sợ bị thương, vô tình nhường cho Ngạn Sơ một con đường thoát.
“Ngạn Sơ! Mày… Mày mà dám bước ra khỏi đây, cứ chờ bị phong sát đi! Hự!” Giả Sùng vừa chịu đau vừa gầm lên giận dữ.
Đau đến mặt mũi trắng bệch nhưng vẫn không quên chửi rủa Ngạn Sơ.
“Tao định lăng xê cho mày! Thế mà mày lại dám “được voi đòi tiên”, đến cái loại bữa tiệc này còn giả vờ thanh cao? Làm đĩ mà còn đòi lập đền thờ trinh tiết, giỏi lắm!”
Giả Sùng phun một bãi nước bọt, nhưng Ngạn Sơ không hề do dự, nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài ngay khi những người kia vừa lùi lại.
Tiếng cửa “ầm” một tiếng khép lại, cách ly cậu với những lời lăng mạ phía sau.
Ngoài cửa có hai nhân viên phục vụ, giật mình khi bị người con trai lao ra, chưa kịp hét lên thì chàng trai kia đã biến mất.
Trong khách sạn xa hoa lộng lẫy này, một “chú thỏ trắng” ngây ngô đang hoảng loạn chạy thục mạng tìm lối thoát.
Khoảnh khắc thoát khỏi “chiếc lồng son”, không khí lạnh buốt tràn vào phổi khiến Ngạn Sơ ho liên tục, cả người run rẩy.
Lúc chiều trời còn trong xanh, bây giờ đã bắt đầu mưa phùn.
Mưa gió lạnh lẽo, chỉ một lúc sau đã khiến mái tóc được tạo kiểu cẩn thận của Ngạn Sơ bị rối tung.
Để trở thành “món hàng” đẹp mắt cho công ty quản lý, hôm nay cậu mặc rất mỏng, vừa ra ngoài được một lúc thì tay chân đã lạnh cóng.
Tối hôm qua ăn lẩu cay, đến tận khuya đã bị đau bụng chưa khỏi hẳn mà lại phải uống rượu mạnh, cơm nước chưa ăn được bao nhiêu, bây giờ bụng còn đau âm ỉ.
Trước khi ra ngoài, Vương Thế Cương đã giữ điện thoại của cậu.
Cậu biết tên quản lý kia sợ mình sẽ liên lạc với mọi người trong nhóm lúc ở bữa tiệc, cũng lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó nên giám sát cậu rất nghiêm ngặt.
Nhưng Ngạn Sơ cũng có “bài riêng”, trong túi áo khoác của cậu có giấu một xấp tiền mặt.
Trong xã hội hiện đại “không thể sống thiếu điện thoại” này, khi ra ngoài ít nhất phải có tiền.
Cậu sẽ không lặp lại sai lầm như trước nữa, đến bát bún chua cay cũng không có tiền trả.
Sau khi nhận lương tháng này, cậu đã đổi một ít tiền mặt, cầm tiền trong tay vẫn thực tế hơn, hơn nữa cậu cũng rất tiết kiệm.
Lúc này chắc hắn ta cũng biết mình đã chạy trốn, Ngạn Sơ không định trở về công ty.
Nghĩ đến việc bây giờ hắn ta không thể liên lạc được với mình, Ngạn Sơ thở phào nhẹ nhõm. May mà tên quản lý “thông minh quá hóa ngu ngốc”, tự tay “cắt đuôi” mất rồi.
Lúc nãy chạy quá vội, ra ngoài mới phát hiện trong tay vẫn còn cầm mảnh chai rượu.
Cậu tìm một chiếc túi ở bên cạnh thùng rác, bọc kĩ mảnh chai lại rồi mới ném vào. Vật này nguy hiểm quá, hy vọng sẽ không ai bị thương.
Sờ trán đang bắt đầu nóng ran, Ngạn Sơ nghĩ đến bệnh viện tư nhân mà Dụ Thần Chu đã đưa cậu đến…
Cậu vẫn nhớ địa chỉ, trước khi cơ thể trở nên tồi tệ hơn, Ngạn Sơ vội vã gọi taxi.
“Bác tài, cho tôi đến bệnh viện Cẩm Hòa, làm ơn.”
…
Bên trong xe riêng.
Tiểu Lâm run rẩy cầm khăn trắng sạch sẽ, nói lắp bắp: “Anh Tiêu, bây giờ còn đau không ạ, hình như… hình như vẫn còn chảy máu kìa.”
Nói xong câu này, Tiểu Lâm hận không thể tát vào mồm mình một cái.
Anh Tiêu quay cảnh hành động bị ngã từ tầng hai xuống, khuỷu tay trái bị trầy xước một mảng lớn, máu chảy không ngừng, làm sao mà không đau được?
Vết thương hở đã được xử lý đơn giản ngay tại phim trường, sau đó đạo diễn cho Vệ Đình Tiêu nghỉ ngơi, nhắc nhở hắn nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra, không được lơ là.
Thế mà Vệ Đình Tiêu vẫn thản nhiên như không, tay trái bị thương thì tay phải vẫn còn nguyên, từ lúc lên xe đến giờ vẫn không ngừng lướt điện thoại.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của trợ lý, Vệ Đình Tiêu liếc mắt: “Không cần dùng khăn đâu, không phải đã băng lại rồi sao? Chỉ chảy chút máu thôi, không chết người được, vào đến bệnh viện còn lâu, hay là cậu ngủ một lúc đi?”
Diễn cảnh hành động bị thương là chuyện bình thường. Vết thương nhỏ này đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Xưa nay cũng chỉ cần đến cho bác sĩ khâu vài mũi rồi uống thuốc kháng viêm, vài hôm lại khỏe ngay.
Vệ Đình Tiêu còn trẻ, da thô thịt dày nên khi diễn đều không kiêng dè gì, đến đạo diễn cũng phải mắng hắn là kẻ diên cuồng.
Ban đầu, đạo diễn còn muốn tìm người đóng thế nhưng bị Vệ Đình Tiêu cự tuyệt ngay.
Có lẽ là do “thần kinh cảm giác đau” có vấn đề, trước đây gãy xương hắn cũng không thấy đau lắm, tất cả đều nằm trong giới hạn có thể chịu đựng, chỉ là dễ khiến người xung quanh sợ hãi thôi.
Tiểu Lâm đi theo hắn bao lâu nay vẫn luôn cuống cuồng khi gặp phải tình huống này, may mà cậu trợ lý này rất nghe lời Vệ Đình Tiêu.
Anh Tiêu bảo im lặng, cậu ta liền ngoan ngoãn im thật, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi cánh tay anh.
【Nhóm fan chính thức của Vệ Đình Tiêu 1】 ——
【Thức trắng đêm nay】:Làm việc xong mới online, lướt lại tin nhắn, ai có thể giải thích cho mình chuyện gì đã xảy ra vào sáng nay không? Tại sao “đậu hủ non” ít nổi kia lại điên cuồng nhấn thích bài đăng trong siêu thoại của anh nhà thế?
【Yêu Tiêu không giới nghiêm】: Chị em hóng chuyện muộn quá rồi, phải biết là 6 rưỡi sáng cậu ta đã nhấn thích bài của mình rồi đấy, làm mình từ người suýt chết bật dậy được luôn.
【Ăn mặc như anh Tiêu】: Dọa tui chết khiếp, đang đi “nặng” thì nhận được thông báo, ngồi trong WC mà hét lên “biến! biến! Biến!”
【Vút bay cùng Tiêu】: Mọi người nghĩ có phải là lỡ tay không?
【Lông mi anh Tiêu】: Lỡ tay mà nhấn thích hết một lượt luôn?
【Thức trắng đêm nay】:…………
【Yêu Tiêu không giới nghiêm】: Chắc chắn là cố ý đến ké fame rồi, giả vờ làm fan, đi like bài của mọi người rồi “mua” hotsearch đấy.
【Ăn mặc như anh Tiêu】: Hứ, may mà bọn mình thông minh, xóa bài ngay, không để cậu ta “ké” fame đâu!
【Yêu Tiêu không giới nghiêm】: Đúng vậy, may mà những người bị like đều là những bạn thường xuyên hoạt động trong nhóm, chuyện này giữ bí mật trong nhóm mình thôi, đừng truyền ra ngoài, gần “người nổi tiếng” có tiếng xấu chẳng hay ho gì.
【Vút bay cùng Tiêu】: Ok hiểu rồi! Tuyệt đối không phát tán, càng không cho anh Tiêu biết! Anh nhà thiếu gì fan, không cần “đậu hủ non” này đâu!
Chính chủ đã biết tất cả: “…………”
Chuyện Vệ Đình Tiêu dùng nick phụ “ẩn núp” trong nhóm fan, đến quản lý của anh còn không biết.
Hoặc cũng có thể nói, hắn rất hay không biết xấu hổ tự tìm kiếm tên mình, dùng nick phụ để “tiếp xúc” trực tiếp với fan, trở thành một phần của “Dạ Tiêu”.
Cơ bản fan hiểu “hint” gì, hắn đều hiểu.
Nhưng trong mắt fan, hắn vẫn luôn là “người tối cổ” chỉ thích diễn xuất, không quan tâm đến thị phi bên ngoài.
Ai ngờ đâu, người nào đó lại không biết xấu hổ trốn trong nhóm, ngày ngày nghe những lời “có cánh” dành cho bản thân.
Đối diện với những lời nói “gợi xxx” của fan mà vẫn thản nhiên đọc hết.
Nhưng chuyện hôm nay thực sự là lần đầu hắn gặp phải, quay phim cả ngày, bây giờ mới biết có một nam idol đến siêu thoại của hắn nhấn thích một lượt bài đăng của fan.
Vệ Đình Tiêu không tin đây là chiêu trò của công ty quản lý, dù sao thì bây giờ có công ty nào dám “ké” danh tiếng của hắn để PR chứ?
Lại còn dùng cách ngớ ngẩn như vậy nữa chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT