Về đến nhà, Ngạn Sơ nhận được tin nhắn trả lời của Mạnh Phó Thanh, đối phương nói “Không có gì”, đồng thời nói rõ mình vẫn chưa về thành phố, hẹn sau này có dịp sẽ cùng nhau ăn cơm.

Dường như đối với ông, chuyện này thật sự chỉ là một việc nhỏ.

Ngạn Sơ vẫn rất biết ơn, ghi nhớ ân tình của chú Mạnh trong lòng.

Sau đó, cậu lại nhận được điện thoại của các đồng đội trong SAP.

Đợt trước họ tham gia một chương trình ghi hình khép kín, phải nộp điện thoại, hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài. Đến khi được thả ra, nhìn thấy đủ loại tin tức, họ chỉ cảm thấy như trời sập.

“Tiểu Ngạn, em… em và tiền bối Vệ thật sự ở bên nhau rồi sao?” Dụ Thần Chu cảm thấy sốc, nhưng cũng không quá bất ngờ.

Nghĩ đến hai người đã quen biết nhau từ trước, bây giờ phát triển thành quan hệ yêu đương cũng là điều dễ hiểu.

“Đúng vậy, đội trưởng Dụ, bọn em ở bên nhau rồi. Xin lỗi, lúc trước em định nói với mọi người nhưng bỏ lỡ vài lần, rồi em lại quên mất. Mọi người quay xong chương trình rồi sao?” Ngạn Sơ nói.

“Quay xong rồi, mấy ngày nay được nghỉ ngơi một chút.” Dụ Thần Chu đáp.

“Nếu mọi người rảnh thì đến chỗ em chơi một lát đi, cũng lâu rồi chúng ta không gặp nhau, em gửi địa chỉ cho mọi người.” Có vài chuyện, Ngạn Sơ cảm thấy vẫn nên nói trực tiếp thì hơn.

“Được, lát nữa bọn anh qua đó, sẽ… làm phiền tiền bối Vệ sao?” Dụ Thần Chu dè dặt hỏi.

“Không đâu, anh ấy nói hoan nghênh mọi người đến.” Ngạn Sơ mỉm cười.

Mười lăm phút sau.

Chuông cửa vang lên.

“Đến rồi!” Ngạn Sơ mang dép hình con thỏ chạy ra mở cửa.

Bốn người đứng ngay ngắn ở cửa, trên tay còn xách theo đồ.

“Sao mọi người lại mua quà nữa chứ, đã nói rồi chỉ là bạn bè gặp mặt thôi mà, mau vào đi, dép ở đây.” Ngạn Sơ mời mọi người vào nhà.

Dụ Thần Chu, Tống Thức An và Vưu Kỳ vào trước, Quan Sóc đi sau cùng, cậu ấy chậm rãi thay dép, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Ngạn Sơ vài lần, vẻ mặt rất kỳ lạ, muốn nói lại thôi, tỏ vẻ khó nói nên lời.

“Sao vậy, anh Quan Sóc?” Ngạn Sơ hơi chột dạ, nhớ đến hai lần “lập flag” trước đây của Quan Sóc, không biết anh ấy có giận không.

“…” Quan Sóc im lặng bước vào nhà.

Bốn người nhìn thấy Vệ Đình Tiêu đều cúi chào.

“Tiền bối Vệ, chào anh.”

“Mời ngồi, tôi đi rót trà cho mọi người.”

Bốn người rất câu nệ, lần đầu tiên được tiền bối phục vụ, hơn nữa thân phận hiện tại của đối phương lại là người yêu của bạn mình…

Đột nhiên mối quan hệ xa cách bỗng trở nên gần gũi.

Mà sự xuất hiện của họ hôm nay giống như người nhà, bạn bè thân thiết của Ngạn Sơ vậy.

Vệ Đình Tiêu vừa rời đi, bốn người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu buôn chuyện.

Vưu Kỳ: “Tiểu Ngạn Tử! Mau khai báo, em và tiền bối Vệ rốt cuộc là chuyện gì vậy? Em có biết tâm trạng của anh khi xem hot search sau khi quay xong chương trình không?”

Hơn nữa, hot search này đã là của nửa tháng trước rồi.

Họ là bạn bè thân thiết vậy mà hóng hớt cũng không ở tuyến đầu, đúng là thất bại.

“Em  với anh ấy… thật ra là đã xác định quan hệ từ khi quay chương trình tạp kỹ, lúc đó em có tiết lộ một chút thông tin cho anh Quan Sóc…” Nói rồi, Ngạn Sơ nhìn Quan Sóc bên cạnh.

Chỉ là lúc đó anh ấy không tin.

Quan Sóc cau mày, nhớ lại những lời ngớ ngẩn của mình trước đây, hơi muốn bỏ chạy.

Vậy là lần đó môi Tiểu Ngạn sưng đỏ không phải do ăn cay mà thật sự là bị tiền bối Vệ hôn sao—

A a a a!

“Tôi  không biết gì hết, đừng nhìn tôi!” Quan Sóc không muốn để đồng đội biết những lời ngốc nghếch của mình.

“Thật ra anh đã thấy manh mối rồi.” Tống Thức An vẫn luôn im lặng lên tiếng.

Anh ấy là người bình tĩnh và sáng suốt nhất trong nhóm, nếu nói có ai có thể đoán trước được kết quả này, thì chỉ có thể là Tống Thức An.

“Em tưởng em thể hiện khá rõ ràng rồi mà.” Ngạn Sơ sờ đầu.

Chẳng lẽ họ không phát hiện ra mỗi lần đến thành phố cậu đều gặp gỡ Vệ Đình Tiêu sao? Đáng lẽ phải vượt qua cả mối quan hệ tiền bối – hậu bối hoặc bạn bè rồi mới đúng, nhất là lần tiệc sinh nhật đó, rõ ràng nhất.

Còn vì đối phương mà bị thương trong tình huống đó, nếu nói không có tình cảm gì thì không thể nào.

“Có nghĩ đến nhưng lại sợ nhầm, như vậy sẽ không tôn trọng em và tiền bối Vệ.” Dụ Thần Chu nói.

Vưu Kỳ: “Đúng vậy, như anh với Quan Sóc thì hoàn toàn không nghĩ theo hướng đó haha, chứng tỏ não anh ta cũng giống anh haha!”

Quan Sóc: “Ai giống cậu?!”

Hai người cãi nhau chí chóe vài câu.

Dụ Thần Chu: “Thôi thôi, đừng cãi nữa, tóm lại, bọn anh vẫn rất vui khi em và tiền bối Vệ ở bên nhau, chúc phúc cho hai người.”

Không lâu sau, Vệ Đình Tiêu bưng trà từ trong bếp ra, tự tay pha trà, còn cắt sẵn đủ loại trái cây.

Ngoài ra còn có đĩa đậu phộng, hạt dưa, kẹo, vân vân.

Giống như mâm bánh kẹo ngày Tết…

“Đây là mang từ nhà anh đến, là đồ ăn vặt do công ty của nhà anh sản xuất, mọi người nếm thử xem.” Vệ Đình Tiêu nói, lại cố ý đẩy đĩa kẹo có bao bì in chữ Hỷ đến trước mặt mọi người.

Bốn người: “…”

Chuyện này là sao?

Tiền bối Vệ coi trọng chuyện yêu đương thế à?

Mới yêu đương thôi mà đã chuẩn bị kẹo cưới rồi?

Họ còn đang hoang mang, Ngạn Sơ hắng giọng.

“Gọi mọi người đến đây, còn muốn nói với mọi người một chuyện. Quan hệ giữa em và anh Đình Tiêu bây giờ không chỉ đơn giản là yêu đương nữa…”

Quan Sóc ngây người, tốc độ nói của rapper nhanh hơn tốc độ suy nghĩ, “Còn có thể là quan hệ gì nữa chứ?”

Quan Sóc hoàn toàn không có khái niệm gì về việc lập gia đình nên căn bản không nghĩ đến sâu xa hơn.

Ngạn Sơ đỏ mặt nói: “Bọn em đã đăng ký kết hôn rồi, cho nên… bây giờ là quan hệ vợ chồng.”

Bốn người đồng thanh: “!!!”

Không biết từ lúc nào Vệ Đình Tiêu đã lấy hai quyển sổ đỏ từ phía sau ra, “Xem đi, không lừa mọi người đâu.”

Bốn người: “…”

Hôm nay hình như họ không nên đến đây, bị phát cẩu lương ngập mặt rồi!!

Tiền bối Vệ lại còn có mặt này sao?

Bốn chàng trai trẻ lại lần nữa bị tấn công bởi cẩu lương.

Im lặng vài giây, mọi người cùng lấy một viên kẹo cưới trong đĩa, bóc ra bỏ vào miệng.

Vưu Kỳ: “Ngọt quá ngọt quá!”

Tống Thức An: “Kẹo này ngon đấy.”

Dụ Thần Chu: “Vị rất ngon.”

Quan Sóc: “…” Sao thấy ngọt đến phát ngấy thế này.

Cứ tưởng bây giờ Ngạn Sơ và Vệ Đình Tiêu đang sống thử với tư cách người yêu, ai ngờ người ta đã là vợ chồng chính thức rồi.

Ở cùng nhau, ngủ chung giường, hợp pháp và hợp lý.

Mọi người trò chuyện đôi chút về tình hình gần đây của nhau, sau đó chào tạm biệt.

Ở lại thêm nữa chắc chắn sẽ bị cẩu lương nhồi no căng bụng.

Bốn chàng trai độc thân lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác “ánh mắt nhìn nhau say đắm” là như thế nào.

Trong lúc tiếp đãi họ dường như mỗi lần hai người này nhìn nhau đều có thể thấy bong bóng màu hồng và trái tim bay ra.

Làm sao họ có thể ngờ được cậu em trai ngày xưa ngây thơ, ít nói, sống nội tâm nhất trong nhóm khi yêu đương lại như vậy chứ? Còn cả tiền bối Vệ nữa, ở nhà không còn là người đàn ông cứng rắn nữa mà là người đàn ông dịu dàng, tình cảm.

Tình yêu thật là thứ đáng sợ, họ vẫn nên làm idol cả đời thì hơn.

Tiễn bạn bè về xong, Ngạn Sơ quay lại thấy Vệ Đình Tiêu đang dọn dẹp cốc chén và đồ ăn vặt trên bàn trà.

“Sao anh lại mang giấy đăng ký kết hôn theo người thế?”

Nhỡ đâu bị mất thì sao?

Ngạn Sơ không nghi ngờ gì Vệ Đình Tiêu cố ý khoe khoang trước mặt bạn bè.

“Không có, lúc mọi người đang nói chuyện, anh lén lấy từ trong phòng ra, bây giờ anh cất lại ngay đây, khoá vào tủ.” Vệ Đình Tiêu cẩn thận nâng niu quyển sổ đỏ của mình, cười nói.

Ngạn Sơ nhìn thấy vẻ mặt vênh váo của Vệ Đình Tiêu, không nhịn được cũng cười theo.

Sau khi kết hôn hình như cậu càng yêu người này hơn.

Tết Dương lịch là ngày nghỉ lễ theo quy định, vì vậy Ngạn Sơ cũng cho mình nghỉ hai ngày, hôm nay và ngày mai không livestream, ngày kia mới livestream lại.

Nghĩ đến ngày mai được nghỉ cả ngày, Ngạn Sơ nảy ra ý nghĩ, dạo này cậu bận rộn công việc đúng là hơi lơ là tình cảm của Vệ Đình Tiêu.

Sau khi Vệ Đình Tiêu cất giấy đăng ký kết hôn xong, Ngạn Sơ đột nhiên ôm lấy người đàn ông từ phía sau.

Vệ Đình Tiêu khựng lại, hơi nghiêng đầu: “Ngạn Ngạn? Sao vậy?”

Ngạn Sơ vùi mặt vào lưng hắn, cọ cọ, “Không có gì, chỉ là muốn ôm anh thôi.”

Tim Vệ Đình Tiêu rung động, lập tức xoay người ôm chặt thiếu niên, nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, thì thầm: “Vợ yêu, hôm nay được không?”

Ngạn Sơ biết ý của hắn là gì, hàng mi dày khẽ chớp, “Ừm.”

Gần như ngay khi vừa đồng ý, môi người đàn ông đã phủ xuống, mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của thiếu niên.

Chiếc lưỡi dễ dàng đẩy cửa răng, tiến sâu vào bên trong.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước ái muội.

Trên sàn nhà, vài bộ quần áo nhàu nhĩ bị vứt chỏng chơ, trông thật tội nghiệp.

“Tắm… tắm trước đã.” Ngạn Sơ thở hổn hển, đuôi mắt hơi đỏ lên.

Người đàn ông trực tiếp bế thiếu niên lên, đi về phía phòng tắm. 

Lần này, trong ngăn tủ dưới bồn rửa mặt hắn đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cần thiết, tổng cộng mười hộp xếp chồng lên nhau.

Không muốn làm cậu đau, kỹ thuật của Vệ Đình Tiêu lại càng điêu luyện và thành thục hơn, từng bước dẫn dắt, khai phá.

Lúc từ phòng tắm ra, Ngạn Sơ được bọc trong chiếc khăn tắm rộng thùng thình như con tôm luộc, khuôn mặt ửng đỏ, mắt long lanh ngấn lệ, vô cùng quyến rũ.

Tiếp theo, chiếc giường lớn trong phòng ngủ lại đảm nhận một vai trò quan trọng, run rẩy lắc lư nhưng vẫn vững vàng đứng thẳng, mặc cho bất kỳ sự tàn phá nào cũng có thể giữ được sự kiên cố tuyệt đối, chất lượng quả thực rất đảm bảo.

Lờ mờ, Ngạn Sơ cảm thấy hơi đau ở sau tai.

Vệ Đình Tiêu đặc biệt thích hôn vào chỗ đó. Trước đây cậu không rõ lý do, nhưng tối nay hắn lại nói: “Bảo bối, nốt ruồi son của em cũng đẹp như em vậy, anh rất thích.”

Nốt ruồi son…

Kiếp này sau tai cậu cũng có nốt ruồi đỏ đó sao?

Một bộ phận ca nhi ở Đại Quân có nốt ruồi đỏ tương tự như vậy, chỉ khác là ý nghĩa của nó khác với nốt ruồi son của người hiện đại.

Đối với ca nhi, đó là nốt ruồi thai.

Màu sắc nốt ruồi thai càng tươi, đại diện cho khả năng thụ thai của ca nhi càng mạnh.

Bị hôn đến choáng váng, những khái niệm này vừa lướt qua trong đầu Ngạn Sơ cậu đã nhanh chóng bị người đàn ông cuốn vào một cơn sóng tình cuồng nhiệt khác, hoàn toàn không còn tâm trí nghĩ đến chuyện gì khác.

Vệ Đình Tiêu nhìn chằm chằm vào điểm đỏ như máu, ánh mắt dần trở nên u ám, trong mắt như đang ủ một cơn bão.

Nơi bí mật như thế này chỉ một mình hắn biết, hắn muốn chiếm hữu nó, yêu thương nó, vuốt ve nó.

Đèn ngủ nhỏ trong phòng ngủ gần sáng mới tắt, hơi ấm còn sót lại bao bọc lấy hai người đang ôm nhau trên giường.

Vệ Đình Tiêu kéo chăn lên, cúi xuống hôn lên trán cậu thiếu niên, “Ngủ ngon, vất vả rồi, bảo bối.”

Người trong lòng đã ngủ say từ lâu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, vẻ mặt say ngủ ngọt ngào.

Quen tay hay việc, lần này thời gian lâu hơn một chút, Ngạn Sơ cũng mệt mỏi hơn một chút.

Lại tỉnh dậy đã là chiều hôm sau, cậu nằm trên giường, cả người uể oải, lật người một cái là xương cốt kêu răng rắc.

Vệ Đình Tiêu là tên côn đồ nào vậy? Chuyên môn bẻ xương người ta, ăn tươi nuốt sống người ta.

Ngạn Sơ thử ngồi dậy bất thành, đành mặc kệ bản thân ngã trở xuống giường, tiếp tục nằm ì.

Đàn ông quả thật không thể quá chiều, Ngạn Sơ ngộ ra nhưng đã quá muộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play