Những điều này làm sao hắn không biết, trước kia hắn là người không tin vào chuyện ma quỷ, đối với Vu cổ chi thuật lại càng khinh thường. Nhưng từ hai tháng trước, sau khi hắn đem Ninh Chiêu Nhi về Thượng Kinh, Ninh Chiêu Nhi liền hôn mê bất tỉnh, lúc đó ngay cả thuốc cũng không thể uống vào, chỉ có thể để hắn đút cho nàng, nhưng dù là như thế, một chén thuốc cũng có thể đổ ra mất nửa chén.
Úc Đình An hết cách, chỉ có thể dùng hộ mệnh đan để duy trì hơi thở cho Ninh Chiêu Nhi, nhưng thân thể nàng vốn dĩ đã yếu ớt, cứ như vậy cũng không phải là cách lâu dài.
Khi tin tức Lỗ Vương phủ bị cháy, Thẩm Hạo Trường bị thiêu c.h.ế.t truyền đến Thượng Kinh, Hoàng thượng không hề nổi trận lôi đình như trong tưởng tượng, chỉ trầm mặc một lúc, liền giao chuyện này cho người phía dưới xử lý.
Nhưng mà, sớm hơn cả khi người xử lý vụ án tiếp nhận, Lỗ Vương phủ từ trong ra ngoài đều bị ám vệ của Thẩm Hạo Hành kiểm tra một lượt.
Cũng chính từ trong miệng những người này, hắn mới biết được sau khi Ninh Chiêu Nhi cùng hắn chia tay thì đã trải qua những chuyện gì.
Đồng thời, còn có một người khác bị bắt đi, đó là vị Vu y trong miệng Thẩm Hạo Trường.
Vị Vu y này một mực muốn gặp hắn, lúc đầu Thẩm Hạo Hành không muốn gặp, thậm chí còn muốn trực tiếp hạ lệnh xử tử kẻ yêu ngôn hoặc chúng này, kết quả không biết Vu y này làm cách nào mà biết được, trước khi ám vệ ra tay liền không ngừng hô to, hắn có cách cứu người.
Thẩm Hạo Hành cũng không biết mình làm sao nữa, khi nghe được lời ám vệ truyền đến, lại thật sự tin tưởng.
"Cô nương này đã là người nửa sống nửa chết, tam hồn thất phách, vốn dĩ nàng ấy nên c.h.ế.t từ lâu rồi, có thể sống đến ngày hôm nay đã là kỳ tích..."
Vu y nói rất nhiều, có một số điều hắn nghe không hiểu, nhưng đại khái hắn đã hiểu rõ.
Ninh Chiêu Nhi có thể tỉnh lại, nhưng nàng không muốn tỉnh, nếu muốn hoàn toàn đánh thức nàng, nhất định phải dùng hắn để nối mạng.
Thường Kiến nghe xong thì hết sức ngăn cản, nói Vu y yêu ngôn hoặc chúng, không thể nghe được.
Nhưng nếu thật sự là giả, thì có gì đáng sợ chứ, chẳng qua chỉ là mỗi ngày rút một chút m.á.u thôi. Chỉ cần có một tia hy vọng để nàng tỉnh lại, chuyện này có đáng là gì đâu?
Thẩm Hạo Hành đồng ý.
Hắn làm theo lời Vu y nói, mỗi ngày đều nói chuyện với nàng, tự tay đút cho nàng uống thuốc có pha m.á.u của hắn làm dược dẫn...
Chỉ cần nàng có thể tỉnh lại.
Thường Kiến thấy khuyên can không được, chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Thẩm Hạo Hành trở về phòng, cầm lấy cuốn du ký chưa xem xong ở đầu giường, tiếp tục ôn nhu đọc: "Nam Phong quốc quanh năm ấm áp, bốn mùa như xuân..."
Đọc thật lâu, hắn thấy mắt khô khốc, liền khép sách lại rồi bắt đầu xoa bóp cơ bắp cho Ninh Chiêu Nhi.
Khi ngón tay nhẹ nhàng ấn lên làn da của nàng, trong mơ hồ, hắn nghe thấy một tiếng: "Vương gia, đừng ấn nữa, ngứa..."
Thẩm Hạo Hành đột nhiên ngẩng đầu, nhìn mỹ nhân như bình sứ nhưng dường như chỉ cần một cú va chạm liền vỡ vụn kia, vẫn im lặng nằm đó, hắn chậm rãi cụp mắt xuống, tiếp tục động tác trên tay.
…..
Từ ngày Thẩm Hạo Hành giao đồ cho Triệu Mậu Hành, hắn liền bắt đầu dựa theo những tư liệu này âm thầm điều tra chuyện tham ô ngân lượng xây đập ở Vĩnh Châu năm đó.
Khi sự thật dần dần được phơi bày, Triệu Mậu Hành rốt cuộc đã hiểu, vì sao ngày đó Thẩm Hạo Hành nói muốn giao quyền quyết định cho hắn.
Vào một ngày nọ, Triệu Thái Phồn tỉnh dậy, nhìn thấy trong hộp trang điểm của mình có một cây trâm cài tóc bằng ngọc bích hình cánh bướm vàng, nàng đột nhiên ngẩn người.
Cây trâm này là nàng tận mắt nhìn thấy mẫu thân cài lên búi tóc của Ninh Chiêu Nhi, chính là vào ngày Ninh Chiêu Nhi cập kê.
Dưới cây trâm có đặt một tờ giấy nhỏ cực kỳ kín đáo, trên đó viết một địa danh.
Triệu Thái Phồn cho rằng, đây là Ninh Chiêu Nhi đã dùng cách nào đó, muốn hẹn nàng gặp mặt, sau khi do dự rất nhiều lần, Triệu Thái Phồn không lộ diện.
Nhưng mà, không lâu sau, vào một ngày nọ, khi nàng dẫn theo Diệp ca nhi đi dạo chơi ở vườn mai, Diệp ca nhi luôn được nhũ mẫu đi theo, không biết vì sao bỗng nhiên không thấy bóng dáng đâu nữa, mọi người tìm kiếm khắp nơi, thì một bóng người xuất hiện trước mặt Triệu Thái Phồn.
Cho dù người này có che giấu dung mạo kỹ đến đâu, nàng cũng có thể nhận ra.
Triệu Thái Phồn lập tức sợ đến mức hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên đất.
Diệp ca nhi đã được tìm thấy, nhưng Triệu Thái Phồn lại giống như mất hồn mất vía, mấy ngày liền ăn ngủ không yên, cuối cùng, nàng vẫn một mình đi đến nơi ghi trên tờ giấy.
"Ta cứ tưởng, lần này vẫn sẽ không đợi được ngươi." Trong một ngôi chùa đổ nát, Triệu Mậu Hành lạnh lùng nói.
Triệu Thái Phồn trong lòng hiểu rõ, hắn đã biết hết mọi chuyện, nàng khóc không thành tiếng, quỳ gối trước tượng Phật.
Triệu Mậu Hành chậm rãi bước đến, đứng sau lưng nàng nói: "Thân thể mẫu thân đã suy sụp rồi, phụ thân sẽ bị hành hình sau năm ngày nữa."
Hắn tháo mặt nạ xuống, đi đến bên cạnh nàng, run giọng gọi: "Trưởng tỷ..."
Triệu Thái Phồn chậm rãi ngẩng đôi mắt đỏ hoe vì khóc lên, khi nhìn thấy khuôn mặt bị bỏng nặng của Triệu Mậu Hành, nàng hít hỏng một hơi, thật lâu sau mới thở ra một hơi đầy suy sụp.
"Là ta có lỗi với Triệu gia, có lỗi với các ngươi..."
Triệu Mậu Hành lạnh lùng nói: "Ngươi làm sao có thể vừa cười vừa chúc mừng ta, vừa đặt những chứng cứ kia vào phòng mẫu thân?"
"Ngươi làm sao có thể thản nhiên hưởng thụ sự giàu sang phú quý trước mắt, khi cả nhà họ Triệu bị bắt đi?"
Triệu Thái Phồn không giải thích gì cả, chỉ không ngừng khóc lóc, khóc đến khi giọng khàn đặc, không còn khóc được nữa, chỉ còn thân thể run rẩy, nàng mới ngẩng đầu lên, khàn giọng nói: "Ta có thể dùng mạng của mình để đền bù tất cả, nhưng Diệp ca nhi..."
Nếu nàng không sinh ra Trương Diệp, nàng sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy với Triệu gia, dù có bị ngũ mã phanh thây, nàng cũng sẽ không.
Nhưng nàng đã sinh ra Trương Diệp, từ giây phút Trương Diệp chào đời, nàng đã không còn là Triệu Thái Phồn nữa, nàng là mẫu thân của Diệp ca nhi, nàng phải bảo vệ nó chu toàn, nàng phải nhìn hắn trưởng thành, hắn thậm chí có thể không cần thành tài, thậm chí có thể xấu xí, nhưng dù thế nào nó cũng phải bình an lớn lên...
Nàng có thể không quan tâm Trương gia, không quan tâm Trương Ấn, nhưng nàng không thể không quan tâm Trương Diệp.
Nếu như ngày đó nàng không làm như vậy, thì bây giờ những người bị giam trong nhà lao Đại Lý Tự, sẽ có cả Diệp ca nhi đáng thương của nàng...
Diệp ca nhi của nàng còn nhỏ như vậy, bị giam ở nơi đó sẽ sợ hãi biết bao, khi bị c.h.é.m đầu sẽ đau đớn biết nhường nào...
Bất kỳ người mẹ nào, cũng sẽ không để con mình chịu đựng khổ sở như vậy.
Triệu Thái Phồn bò đến trước mặt Triệu Mậu Hành, túm lấy vạt áo hắn nói: "Ta cầu xin ngươi, Diệp ca nhi vô tội, nó cái gì cũng không biết... Hãy lấy mạng ta để trả đi... Nếu kiếp này không đủ, thì kiếp sau..."
Triệu Mậu Hành cúi đầu nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, hắn im lặng không nói.
Lâu sau, hắn chậm rãi giơ tay lên, vén những sợi tóc rối bời của nàng ra, lộ ra vầng trán trơn bóng, nhẹ nhàng búng lên đó một cái.
"Chúng ta là người một nhà, ta còn có thể so đo với ngươi sao?"
Câu nói này của Triệu Mậu Hành, đã kéo suy nghĩ của hai người về rất lâu rất lâu về trước, ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không biết, nhưng có một điều bọn họ có thể khẳng định.
Câu nói này là do Triệu Thái Phồn nói ra, cái búng trán đó, cũng là do nàng làm với Triệu Mậu Hành lúc nhỏ...
Đây là câu nói cuối cùng mà Triệu Mậu Hành nói với Triệu Thái Phồn khi hai người gặp mặt hôm đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT