Thẩm Hạo Trường trở về phòng, lấy chìa khóa mang theo bên mình ra, mở tủ, lấy ra một chiếc hộp sứ trắng từ bên trong, hắn mở nắp, múc một thìa bột bên trong, cho vào chén trà, vừa rót nước đợi bột tan ra, vừa lẩm bẩm cười nói: "Mẫu thân à, vài ngày nữa con sẽ thành hôn, đến lúc đó con sẽ để nàng ấy nói chuyện với người, người nhất định cũng sẽ thích nàng ấy."
"Nàng ấy giống người, tính tình ôn hòa, ngay cả giọng nói cũng giống, lần đầu tiên con gặp nàng ấy, còn tưởng rằng đã nhìn thấy người."
"Đợi con thành hôn xong, chuyện người dặn dò cũng chỉ còn lại việc sinh con, thân thể nàng ấy yếu ớt quá, lỡ như lúc sinh nở xảy ra chuyện gì, người cứ bảo vệ con cháu chúng con là được, nếu nàng ấy có mệnh hệ gì, thì cứ đến bầu bạn với người."
Thẩm Hạo Trường uống cạn chén trà đã tan hết bột, rồi lại đặt chiếc hộp sứ trắng đã đậy nắp vào tủ.
Doanh Châu mấy ngày liền tuyết rơi lớn, trời đất lạnh lẽo, đường núi khó đi.
Nếu lúc đó Thẩm Hạo Hành không kịp phản ứng thì một kiếm đ.â.m vào n.g.ự.c hắn có thể sẽ khiến hắn mất mạng tại chỗ, nhưng dù vậy, một kiếm đó cũng khiến hắn bị thương không nhẹ, người thường hôn mê lâu như vậy, tỉnh lại còn không xuống đất được, vậy mà hắn còn phải cưỡi ngựa trong trời băng giá này, cũng khó trách Tần Vương ngăn cản hắn.
Thường Kiến biết Tần Vương cũng không ngăn được, hắn càng không thể khuyên can, chỉ có thể cưỡi ngựa nhanh chóng theo sau, bảo vệ Vương gia chu toàn.
Từ Bình Châu đến Doanh Châu, cộng thêm đường núi bị tuyết chặn, thế nào cũng phải mất hai ba ngày mới đến được, Thẩm Hạo Hành chỉ dùng một ngày rưỡi đã đến chân núi Song Thạch Đỉnh.
Sắc mặt Thẩm Hạo Hành càng lúc càng tái nhợt, thỉnh thoảng lại ho ra máu, mỗi lần Thường Kiến khuyên hắn uống bảo mệnh đan, hắn đều xua tay từ chối, bảo mệnh đan Hữu An đưa cho chỉ có ba viên, lúc hắn bị đ.â.m đã uống một viên, sau đó đến doanh trại, Thường Kiến thấy hắn mất m.á.u quá nhiều, lại cho hắn uống một viên, bây giờ trong lọ thuốc chỉ còn lại một viên.
Trước khi tận mắt nhìn thấy Ninh Chiêu Nhi bình an vô sự đứng trước mặt hắn, hắn sẽ không động đến viên bảo mệnh đan cuối cùng này.
Thường Kiến biết hắn đã hao tổn bao nhiêu nội lực mới có thể chống đỡ đến bây giờ, cũng biết Vương gia nhà bọn hắn có thể nhẫn nhịn đến mức nào, nhưng hắn có thể nhẫn nhịn đến đâu cũng chỉ là người phàm.
"Vương gia!" Thường Kiến dùng giọng điệu tha thiết lần nữa khuyên can, "Chân núi bên kia có một quán trọ, Vương gia không bằng ở đó đợi, còn đỉnh núi này, để thuộc hạ dẫn người đi tìm?"
Thẩm Hạo Hành không nói gì, lại một trận ho dữ dội, lần này hắn thậm chí không lấy khăn tay ra lau m.á.u ở khóe môi, mà trực tiếp dùng tay áo lau qua, ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó kéo dây cương phi ngựa lên núi.
Nàng ấy sợ bóng tối, hắn không thể trì hoãn thêm nữa.
Vương phủ Bình Châu, khắp nơi đều treo lụa đỏ, cửa sổ dán câu đối đỏ, trên bàn ở gian chính thắp một đôi nến hỷ đỏ to bằng cánh tay.
Đúng như đã nói trước đó, hôm nay không chỉ là ngày Thẩm Hạo Trường thành thân, mà còn là ngày giỗ của mẫu thân hắn, lúc còn sống mẫu thân hắn cũng chỉ là một mỹ nhân, sau khi qua đời, Hoàng thượng niệm tình bà đã sinh hạ hoàng tử, mới truy phong lên Quý nhân.
Lưu Quý nhân thích yên tĩnh, cho nên hôm nay Thẩm Hạo Trường không tổ chức tiệc cưới, hơn nữa cha mẹ đều không còn, lúc bái đường chỉ bái thiên địa và phu thê giao bái, ngay cả nghi thức quỳ lạy cha mẹ cũng bỏ qua.
Khi trở về phòng tân hôn, trời vẫn chưa tối hẳn.
Thẩm Hạo Trường hôm nay rõ ràng hưng phấn hơn ngày thường, ngay cả khi bị khăn hỷ che khuất, Ninh Chiêu Nhi vẫn có thể cảm nhận được niềm vui sướng sắp không kìm nén nổi của hắn, nhưng nàng không cho rằng, niềm vui sướng này hoàn toàn là do việc thành thân với nàng.
Thẩm Hạo Trường vén khăn hỷ lên, nhìn thấy Ninh Chiêu Nhi, sắc mặt hắn hơi sững lại, sau đó nụ cười nở rộ trên gương mặt.
Ninh Chiêu Nhi có ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp, dưới lớp trang điểm đỏ lại càng toát lên vẻ đẹp diễm lệ, vừa thuần khiết vừa kiều mỵ cùng hiện diện trên một gương mặt, ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng nhìn đến ngẩn người.
Thẩm Hạo Trường phất tay ra hiệu, mọi người trong phòng lui ra ngoài.
Hắn đưa tay khẽ vuốt ve má Ninh Chiêu Nhi, cong môi nói: "Nương tử, ta dẫn nàng đi gặp một người."
Trong lòng Ninh Chiêu Nhi bắt đầu hoảng loạn không rõ lý do, nhưng đối diện với ánh mắt của Thẩm Hạo Trường, nàng vẫn cố nén không để lộ ra điều gì khác thường, mà vô cùng phối hợp gật đầu.
Thẩm Hạo Trường mỉm cười buông tay, xoay người đi đến tủ, rất nhanh đã lấy ra một chiếc hộp sứ trắng đặt lên bàn phủ khăn đỏ.
Hắn vẫy tay với nàng.
Trong tay áo rộng của hỷ phục, ngón tay Ninh Chiêu Nhi nắm chặt một chiếc lọ nhỏ, nàng đứng dậy đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạo Trường.
Thấy nàng hôm nay ngoan ngoãn phối hợp như vậy, tâm trạng Thẩm Hạo Trường càng thêm vui vẻ.
Hắn rót cho mỗi người một chén rượu, sau đó mở nắp hộp sứ trắng, bên trong có một chiếc thìa nhỏ dài, hắn múc một thìa bột cho vào chén rượu trước mặt Ninh Chiêu Nhi, rồi cũng múc một thìa cho mình.
Sau đó dùng ánh mắt mong đợi nhìn Ninh Chiêu Nhi.
Ninh Chiêu Nhi không biết đây là đang làm gì, nhưng tim lại đập càng lúc càng nhanh.
Thấy nàng vẻ mặt hoang mang, Thẩm Hạo Trường không khỏi nhíu mày thúc giục: "Gọi người đi."
Ninh Chiêu Nhi lại ngẩn ra, vừa định hỏi phải gọi ai thì Thẩm Hạo Trường đã vỗ nhẹ vào đùi mình: "Nàng xem ta, chỉ lo vui mừng mà quên nói với nàng, đây là mẫu thân của ta."
Sự kinh ngạc thoáng qua trên gương mặt, sau đó nhanh chóng bị thay thế bằng sự kinh hãi và sợ hãi tột độ, môi Ninh Chiêu Nhi run lên rõ rệt, sắc mặt trắng bệch ngay cả phấn son cũng không che nổi.
Thẩm Hạo Trường nhíu mày khó chịu: "Nàng là đang bày ra vẻ mặt gì vậy? Cười lên cho ta."
Ninh Chiêu Nhi run rẩy, lập tức dời mắt khỏi hộp sứ trắng, cố gắng nở một nụ cười.
Thẩm Hạo Trường hoàn toàn sa sầm mặt, lạnh lùng nói: "Nàng như vậy... mẫu thân ta sẽ không thích đâu."
Ninh Chiêu Nhi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khi mở mắt ra lần nữa, đã thay bằng một nụ cười ngọt ngào, chỉ là nụ cười này có vẻ hơi gượng gạo.
Phải nói rằng, lúc này không một chỗ nào trên người nàng là không cứng đờ.
Nụ cười này Thẩm Hạo Trường vẫn không hài lòng lắm, nhưng cũng chỉ hơi nhíu mày, không truy cứu nữa, hắn đậy nắp hộp sứ trắng lại, đặt ở giữa bàn: "Nàng đừng sợ, mẫu thân ta ôn nhu, hiền lành, sẽ không làm hại nàng đâu."
Ninh Chiêu Nhi cắn chặt hàm răng đang run lên, gật đầu.
Thẩm Hạo Trường bưng chén rượu trước mặt lên, lắc nhẹ, nói: "Nàng đã từng nghe nói đến Vu Cổ chi thuật chưa?"
Ninh Chiêu Nhi lại gật đầu.
Vu Cổ chi thuật ban đầu là từ Giang Nam truyền ra, Ninh Chiêu Nhi xuất thân Giang Nam, sao có thể không biết, chỉ là Tiên đế không tin những thứ này, nói đó là trò lừa bịp, mê hoặc lòng người, gây rối loạn triều cương, nên đã hạ lệnh cấm.
"Ta quen biết một vị vu y rất giỏi về thuật Vu Cổ." Thẩm Hạo Trường vừa nói vừa đặt chén rượu xuống, lại cầm lấy chén của Ninh Chiêu Nhi lắc nhẹ, "Trong hộp sứ trắng này không chỉ có tro cốt của mẫu thân ta, còn có Linh phấn do vị vu y đó tự tay điều chế cho ta, hai thứ này hòa làm một, không chỉ có thể gặp lại mẫu thân khi nhớ người da diết, mà còn có tác dụng bồi bổ cơ thể."
Hắn đưa chén rượu đến trước mặt Ninh Chiêu Nhi, trái tim Ninh Chiêu Nhi như treo lơ lửng trên cổ họng, cánh tay căn bản không nhấc lên nổi, nàng vốn tưởng Thẩm Hạo Hành đã đủ đáng sợ, nào ngờ Thẩm Hạo Trường lại có thể điên cuồng đến mức này.
Thấy nàng không động đậy, Thẩm Hạo Trường "chậc" một tiếng, "Bây giờ nàng là Vương phi của ta, ta còn có thể hại nàng hay sao, chúng ta đều mắc tâm tật, nàng xem thân thể ta này, rồi lại nhìn nàng xem, mau cầm lấy!"
Ninh Chiêu Nhi chậm rãi nâng cánh tay đang run rẩy lên, ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào chén rượu, dạ dày nàng lập tức cuồn cuộn.
Thấy sắc mặt nàng không ổn, chén rượu run rẩy trong tay, Thẩm Hạo Trường vội vàng nắm lấy tay nàng, giữ chặt chén rượu, không khỏi tức giận nói: "Cầm chắc vào!"
Nước mắt Ninh Chiêu Nhi không ngừng tuôn rơi, sau khi cố gắng điều hòa hơi thở, đôi tay kia cuối cùng cũng không còn run dữ dội nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT