Ninh Chiêu Nhi cả ngày hôm nay đều bận rộn chăm sóc Thẩm Hạo Hành. Tuy rằng việc nặng hầu hết đều do Thường Kiến làm, nàng chỉ cần ở bên cạnh phụ giúp một chút, nhưng dù sao cũng đã vất vả cả ngày, nên người cũng mệt mỏi rã rời.
Ban đầu nàng chỉ định dựa vào một bên nghỉ ngơi một chút, nhưng không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi. Lúc mơ màng mở mắt ra, thì trời bên ngoài đã tối, trong phòng chỉ còn ánh sáng xanh mờ ảo, có một cảm giác kỳ lạ khó tả.
Ninh Chiêu Nhi dụi dụi mắt, đứng dậy nhìn Thẩm Hạo Hành bên cạnh, lúc này mới phát hiện hắn đã tỉnh, đang mở mắt nhìn nàng với vẻ mặt vô cảm.
"Vương gia còn thấy khó chịu không?"
Giọng Ninh Chiêu Nhi hơi khàn, ngữ khí cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi. Nàng đưa tay nhỏ bé ra sờ thử trán hắn, cảm thấy đã không còn nóng như trước nữa, nàng thở phào nhẹ nhõm, cả người đều thả lỏng.
Chờ một lúc, thấy Thẩm Hạo Hành vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, nàng cho rằng hắn không thoải mái nên cũng không dám quấy rầy, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Có cần ta gọi Thường Kiến vào không?"
Thẩm Hạo Hành vẫn không nói, Ninh Chiêu Nhi cũng không hỏi hắn nữa, định đứng dậy rót cho hắn một cốc nước.
Thường Kiến biết chân nàng chưa khỏi hẳn, lúc rời đi đã đặt sẵn bình nước và chén trà lên chiếc ghế cao cạnh giường, để nàng có thể rót uống bất cứ lúc nào.
Ninh Chiêu Nhi vừa ngồi dậy, tay còn chưa kịp đưa ra khỏi giường, đã bị một bàn tay to lớn nắm chặt.
"Vương..."
Chữ "gia" còn chưa kịp thốt ra, nàng đã bị kéo lại giường, trong khoảnh khắc mất thăng bằng, cánh tay nàng vừa vặn rơi vào người Thẩm Hạo Hành. Nhớ tới những vết thương kinh hoàng kia, Ninh Chiêu Nhi vội vàng rụt tay lại, nhưng trong nháy mắt, lại bị Thẩm Hạo Hành đè trở về.
"Đừng động."
Đây là lần đầu tiên Ninh Chiêu Nhi nghe thấy giọng nói của Thẩm Hạo Hành khàn đến vậy, giống như trong cổ họng có một lớp cát sỏi, chỉ cần mở miệng sẽ làm đau rát cổ họng.
Ninh Chiêu Nhi không hiểu vì sao Thẩm Hạo Hành đột nhiên lại như vậy, nàng muốn đứng dậy, nhưng lại sợ chạm vào vết thương trên người hắn, nên đành phải kiên nhẫn nằm im không nhúc nhích: "Ta đè lên vết thương của Vương gia rồi sao?"
"Ừ." Thẩm Hạo Hành dường như không quan tâm lắm.
Ninh Chiêu Nhi nhìn hắn với vẻ mặt không tự nhiên: "Vương gia mau để ta dậy đi."
Thẩm Hạo Hành cúi đầu nhìn đôi mắt sáng long lanh trong lòng, nhẹ giọng nói: "Không cần."
Chỉ có đau đớn mới khiến mọi thứ trở nên chân thực.
Thẩm Hạo Hành không những không buông ra, mà cánh tay còn siết chặt hơn.
Ninh Chiêu Nhi biết nàng không thể cãi lại Thẩm Hạo Hành, đành phải từ bỏ, chỉ là cảm thấy Thẩm Hạo Hành hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ lại chắc là do bị đánh trong cung nên mới vậy.
Dù không hỏi, nàng cũng có thể đoán được vài phần. Thẩm Hạo Hành thân phận tôn quý, cả Thượng Kinh có thể đánh hắn thành ra bộ dạng này, thì còn có thể là ai?
Tính sơ sơ thì những người có địa vị cao hơn hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, bất kể là ai trong số họ, người này cũng nên là người thân thiết nhất với Thẩm Hạo Hành.
Ninh Chiêu Nhi thật sự không thể hiểu nổi tại sao người thân với nhau lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, nhưng trong lúc mơ hồ, nàng lại nhớ tới ngày mừng thọ Trương lão phu nhân ở Trương phủ tại Hành Châu, Thẩm Hạo Hành đã từng nói hắn tuy là con nhà Thiên gia, nhưng cũng đã từng bị đánh bằng gậy.
Lúc đó hắn nói rất nhẹ nhàng, nàng cũng chỉ cho rằng đó là hình phạt bình thường của trưởng bối trong nhà đối với con cháu, không hề nghĩ tới sẽ là tình cảnh thê thảm như vậy.
Ninh Chiêu Nhi thực sự không hiểu, cũng không muốn suy nghĩ sâu xa thêm nữa, cứ như vậy yên lặng nằm trong lòng hắn.
Rất lâu sau, nàng tưởng rằng Thẩm Hạo Hành lại ngủ thiếp đi, bèn từ từ nâng tay lên, định đứng dậy.
"Muốn đi xem đom đóm không?" Thấy nàng không nói lời nào, Thẩm Hạo Hành lại hỏi.
"Đom đóm?" Ninh Chiêu Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: "Là loại côn trùng biết phát sáng trong sách viết sao?"
Thẩm Hạo Hành nghe ra ngữ khí nàng có chút phấn khích, bèn mỉm cười gật đầu: "Phải, tối mai đi cùng bản vương xem nhé."
"A?" Chuyện này đã được quyết định rồi sao?
Nói đến việc đi xem đom đóm, Ninh Chiêu Nhi đương nhiên muốn đi, thậm chí trước kia nằm mơ còn mơ thấy, nhưng...
Nàng do dự nhìn Thẩm Hạo Hành: "Thân thể của ta, còn vết thương của Vương gia..."
"Không sao, muốn dẫn nàng đi, thì tự nhiên sẽ không để nàng xảy ra chuyện, còn bản vương," Thẩm Hạo Hành cong môi nói: "Không cần lo lắng."
Nói xong, Thẩm Hạo Hành khẽ ho hai tiếng, rồi nhắm mắt lại.
Ninh Chiêu Nhi vẫn còn hơi ngơ ngác, nghĩ rằng Thẩm Hạo Hành chắc là bị bệnh nên đầu óc không được tỉnh táo, nên cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Thẩm Hạo Hành đã dậy, không biết là hắn đã thực sự hồi phục hay là quá chịu đựng, cử chỉ lời nói không có chút vấn đề gì, cứ như người bị thương ngã bệnh hôm qua căn bản không phải là hắn.
Sau bữa trưa, Ninh Chiêu Nhi ngủ dậy, không biết Thẩm Hạo Hành từ đâu kiếm được một hộp trang sức quý giá, cùng với mấy bộ y phục màu sắc sặc sỡ kiểu dáng khác nhau, để nàng lựa chọn.
Lúc này Ninh Chiêu Nhi mới nhớ tới chuyện tối qua Thẩm Hạo Hành nói muốn dẫn nàng đi xem đom đóm, trong lòng có chút hưng phấn, nhưng suy cho cùng vẫn là nghi hoặc và bất an nhiều hơn.
"Thật sự... có thể ra ngoài sao?"
Thẩm Hạo Hành mỉm cười đỡ nàng dậy, tuy không nói gì, nhưng hành động lại nói cho Ninh Chiêu Nhi biết, chuyện này không thể từ chối.
Họ đến một cửa phụ của Ngụy Vương phủ, trên đường đi trừ Thường Kiến ra, không thấy một gia đinh nào của phủ.
Lúc hai người lên xe ngựa, xung quanh vẫn không có ai, nàng biết Thẩm Hạo Hành đang che giấu thân phận với bên ngoài, sự xuất hiện của nàng nhất định sẽ phá vỡ lớp ngụy trang này, nên rất ngoan ngoãn, suốt dọc đường không hề hé cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ước chừng nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng lại bên bờ hồ, mặt nước lấp lánh, liễu xanh rủ bóng.
Nỗi lo lắng dọc đường tan biến ngay lập tức khi nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, trong mắt nàng là sự kinh ngạc không thể che giấu.
Thẩm Hạo Hành nhặt một viên đá dưới đất, ném xuống mặt hồ, nhưng viên đá lại nhảy liên tục mười mấy cái trên mặt nước.
Đây là trò chơi ném đá trên mặt nước, Ninh Chiêu Nhi biết, nhưng chưa từng chơi bao giờ.
Thẩm Hạo Hành đưa cho nàng một viên đá, bảo nàng thử xem, Ninh Chiêu Nhi không biết cách dùng lực, viên đá không nhảy lên nổi một cái, đã chìm nghỉm xuống nước, nàng cũng không vội cũng không giận, ngược lại còn cong môi cười.
Thẩm Hạo Hành đỡ lấy tay nàng, kiên nhẫn dạy nàng bên cạnh, chỉ trong chốc lát, Ninh Chiêu Nhi cũng đã ném được một cú đẹp mắt.
Tiếng cười như chuông bạc, cùng với gợn sóng trên mặt hồ lan tỏa ra xung quanh, tràn ngập cả vùng trời xanh nước biếc này.
Sau đó, nàng hoàn toàn buông bỏ nỗi bất an và nghi hoặc, lúc thì bảo Thẩm Hạo Hành dẫn nàng đi dạo chỗ này, lúc lại muốn đi chỗ kia ngắm cảnh.
Thẩm Hạo Hành hôm nay rất kiên nhẫn, hơn nữa còn ôn hòa hơn mọi khi, cứ như người thất thường mấy ngày trước căn bản chưa từng tồn tại.
Hắn cùng nàng dạo chơi trong vườn hoa, đan vòng hoa dưới hàng liễu, chèo thuyền trên mặt hồ xanh biếc...
Mãi cho đến khi trời dần tối, gió nhẹ ven hồ không còn ấm áp như buổi trưa nữa, Ninh Chiêu Nhi mới chợt nhận ra hôm nay nàng ra ngoài, vậy mà lại quên cả đội nón che mặt.
Nàng lập tức quay người muốn Thẩm Hạo Hành đỡ nàng tránh gió, nhưng Thẩm Hạo Hành không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác nào, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, đứng yên tại chỗ.
Cơn gió nhẹ mát mẻ thổi bay những sợi tóc mai của hai người.
Đây là lần đầu tiên Ninh Chiêu Nhi không cần trốn sau nón che mặt khi trời nổi gió, cũng không quay lưng tránh gió, càng không có ai bên cạnh hoảng hốt che chắn cho nàng.
Ngẩn người một lát, dưới làn gió nhẹ, khóe môi Ninh Chiêu Nhi dần dần nở nụ cười.
Nàng thích như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT