Trên gác Đình Lan Viện, Thẩm Hạo Hành vốn đã an giấc từ lâu, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên tỉnh dậy.
Hắn đứng dậy, đưa tay về phía bóng tối búng ngón tay, một bóng người vững vàng đáp xuống trước mặt hắn.
“Cát An Viện bên kia có động tĩnh gì không?”
“Bẩm Vương gia, nửa canh giờ trước, Cát An Viện báo rằng, Ninh Chiêu Nhi đã hạ sốt.”
Trong bóng tối, Thẩm Hạo Hành khẽ nhắm mắt. “Đã tỉnh chưa?”
“Chưa nhận được tin tức.”
“Đi xem.” Giọng hắn mang theo vài phần khàn khàn. “Xem xong lập tức trở về bẩm báo.”
Bóng đen thoắt cái biến mất, trong phòng lập tức chỉ còn lại một mình hắn.
Một lúc lâu sau, bóng đen kia lại xuất hiện.
“Ninh Chiêu Nhi đã tỉnh.”
Thẩm Hạo Hành phất tay, do nãy giờ vẫn giữ nguyên một tư thế nên lúc này khi giơ tay lên, cánh tay rõ ràng có chút tê cứng. Sau khi bóng đen rời đi, hắn dứt khoát đứng dậy khỏi giường, vừa vận động gân cốt vừa đi về phía cửa sổ.
Hắn đẩy cửa sổ ra, thần sắc khó hiểu nhìn về phương hướng Cát An Viện.
Khi Ninh Chiêu Nhi sốt cao không dứt, cả phủ Triệu gia như bị bao trùm bởi một tầng mây đen u ám. Đến khi nàng khỏe lại, bầu không khí vui vẻ, thoải mái ngày xưa liền trở lại ngay lập tức.
Triệu Mậu Hành rũ bỏ vẻ mệt mỏi mấy ngày nay, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều. Hắn lấy ra một bức danh họa mà mình đã cất giữ từ lâu, nâng niu ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng, cẩn thận cuộn bức tranh lại, mang ra khỏi thư phòng.
Trong một thủy tạ ở Nam Viện phủ Triệu gia, Thẩm Hạo Hành khẽ vuốt ve cây cổ cầm, âm thanh du dương, êm dịu, khiến người ta say mê.
Triệu Mậu Hành nghe đến ngẩn người, không để ý rằng ánh mắt Thẩm Hạo Hành căn bản không hề dừng lại trên bức tranh cuộn mà hắn nâng niu.
Thẩm Hạo Hành khép hờ mắt, đắm chìm trong tiếng đàn của chính mình, một lúc lâu sau mới thản nhiên lên tiếng: “Bản vương xưa nay không hiểu thưởng tranh, đã là tác phẩm hiếm có, sao phải tặng cho bản vương, tự mình giữ lại là được rồi.”
Triệu Mậu Hành luôn cảm thấy Thẩm Hạo Hành hôm nay có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được là gì. Dù sao khi hắn nói chuyện, vẫn mang vẻ mặt ôn hòa, mỉm cười hiền lành như trước.
Triệu Mậu Hành đứng dậy, cung kính chắp tay tạ ơn: “Vương gia nhân từ, hôm trước đã dùng dược liệu quý giá cứu chữa người nhà của Triệu phủ, cả nhà trên dưới đều vô cùng cảm kích. Kẻ hèn mọn này muốn mượn bức tranh này để bày tỏ lòng biết ơn đối với Vương gia.”
Người nhà…
Thẩm Hạo Hành không nói gì, từ từ mở mắt ra, nhịp điệu của tiếng đàn cũng lặng lẽ thay đổi.
Triệu Mậu Hành không nhận ra, tiếp tục nói: “Ninh biểu muội vốn định cùng đến tạ ơn, nhưng thân thể nàng vừa mới hồi phục, đại phu dặn không nên ra ngoài đi lại nhiều, mong Vương gia thứ lỗi.”
“Ồ?” Thẩm Hạo Hành khẽ nhướng mày. “Đây là nguyên văn lời nàng nói?”
Triệu Mậu Hành gật đầu.
Thẩm Hạo Hành lại cười, tên tiểu bệnh nhân kia bị dọa thành ra như vậy, cho dù thân thể hoàn toàn khỏe mạnh, e rằng cũng không dám đến gặp hắn, liền dùng lời nói dối này để lừa gạt.
“Dược liệu vốn là để cứu người, đã là vật được sử dụng đúng chỗ, vậy là đáng giá rồi.”
Đầu ngón tay hắn hơi dùng sức gảy mạnh lên dây đàn, dòng sông uốn lượn như bị người ta bẻ gãy ngang lưng. Hắn hơi nhíu mày, khóe môi vẫn giữ nụ cười ôn hòa. “Chỉ là ta có một chuyện không hiểu?”
Âm thanh đột ngột ấy khiến Triệu Mậu Hành hơi sững sờ. “Vương gia cứ nói.”
Thẩm Hạo Hành ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Hôm đó ngươi đi lấy ô, sao lại chậm trễ lâu như vậy?”
Triệu Mậu Hành thành thật đáp: “Có một lão nhân gia trên đường trượt ngã, kẻ hèn mọn lo lắng…”
“Ồ?” Thẩm Hạo Hành không đợi hắn nói xong, mày nhíu lại, đầu ngón tay lại gảy mạnh lên dây đàn, như dòng sông yên ả bỗng cuộn lên xoáy nước. “Vì cứu lão nhân gia, liền để vị hôn thê của mình chịu khổ trong mưa gió?”
“A…” Triệu Mậu Hành nhất thời cứng họng, ngập ngừng một lát mới giải thích: “Vương gia không biết, lần này biểu muội đổ bệnh, không phải do nhiễm phong hàn. Đại phu nói, là do bị kinh hãi.”
Thẩm Hạo Hành buông hai tay xuống dây đàn, bỗng dưng ngừng tiếng đàn, nụ cười ôn hòa trên mặt cũng hoàn toàn biến mất. Hắn lại ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt. “Hôm đó trong đình chỉ có bản vương và Ninh cô nương, theo lời ngươi nói, là bản vương đã dọa nàng sợ?”
Trong khoảng thời gian ở chung với Ngụy Vương, đây là lần đầu tiên Triệu Mậu Hành nhìn thấy hắn biểu lộ thần sắc như vậy, không biết vì sao, lòng bàn tay bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Không không không, ý ta là, có lẽ vì biểu muội lo lắng mưa gió quá lớn, sẽ khiến bệnh tim nàng tái phát, cho nên mới bị kinh hãi…”
“Ừm.” Lời giải thích này xem như cũng ổn.
Thẩm Hạo Hành bỗng nhiên giãn mặt ra, lại cong môi cười. “Một lão nhân xa lạ, một cô gái đối xử chân thành, Mậu Hành, ngươi vì sao lại chọn người trước?”
“Này này này, lão nhân gia kia tuổi cao sức yếu, thân thể…”
“Theo như bản vương được biết, thân thể Ninh cô nương cũng chẳng khá hơn là bao.”
Thẩm Hạo Hành dường như đang trò chuyện với hắn, nhưng câu nào câu nấy đều khiến hắn khó lòng phản bác. Lúc này, trên trán Triệu Mậu Hành cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Thẩm Hạo Hành ung dung cầm cây quạt xếp lên, chậm rãi đứng dậy nói: “Vậy nên cái gọi là đối xử chân thành trong miệng ngươi, rốt cuộc là mấy phần thật, mấy phần giả?”
Triệu Mậu Hành hoàn toàn không thể cãi lại, chỉ lắp bắp nói: “Không không phải như vậy, ta ta ta đối xử với biểu muội là thật lòng…”
“Ừm, bản vương biết, Mậu Hành ngươi rất quan tâm biểu muội của mình.” Giọng điệu Thẩm Hạo Hành như đang an ủi, nhưng lời này vào lúc này lại đặc biệt châm biếm.
Triệu Mậu Hành hoàn toàn câm nín.
Thẩm Hạo Hành không nhìn hắn nữa, mà quay người nhìn về phía đầm sen giữa hồ.
Hoa sen vào lúc này đã không còn rực rỡ như mùa hè, nhưng dù vậy, trong tiết trời ngày càng lạnh lẽo, chúng vẫn vươn thẳng những cành hoa, không chịu khuất phục, không cam lòng, nhưng vẫn sẽ dần dần lụi tàn.
Thẩm Hạo Hành nheo mắt, một lúc lâu sau mới thản nhiên lên tiếng: “Nghe nói hội đèn Trung thu ở Hành Châu rất náo nhiệt?”
“Hửm?” Triệu Mậu Hành vẫn đang chìm đắm trong sự tự trách và rối rắm, hiển nhiên là không để ý đến những gì Thẩm Hạo Hành vừa nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT