"Nhưng một khi xảy ra chuyện vượt qua phạm vi xử lý, bọn họ sẽ rút đi lớp mặt nạ đó, khôi phục bản tính, cắn xé nhau giống như một con chó điên."
"Thấy dáng vẻ lúc này của bọn họ, cô còn hâm mộ không, Đường Nguyệt?" Lạc Văn Thư hỏi.
Hốc mắt Đường Ngọc Kỳ có chút sưng đỏ, chẳng qua đây là do lúc trước khóc nức nở tạo thành.
Sau khi trở về nhà họ Đường, cô ấy cũng không khóc nữa, bây giờ chỉ còn lại một khuôn mặt không cảm xúc, đôi tay nắm chặt thành quả đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
"Chẳng qua chỉ là như vậy." Đường Nguyệt nghe được giọng của mình, rất bình tĩnh, không có yêu, cũng không có đau và hận, giống như tình cảm biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng khinh thường.
Lạc Văn Thư cười một tiếng, "Tôi vẫn rất thích xem dáng vẻ lo lắng bất an mỗi khi chuyện xấu mình làm sắp bị bại lộ của người khác, nhìn bọn họ vắt hết óc suy nghĩ, dùng hết sức, tự cho là mình đã nghĩ được cách cứu chữa, vừa lo lắng vừa mong đợi đi thực hiện, sau đó chờ đợi kết quả."
"Giống như phạm nhân chém đầu sắp sửa đi lên pháp trường, chờ đợi thánh chí ân xá đến."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT