Lý Ngọc Phân nghe vậy sợ hết hồn, đây chính là hồ nước, là con nhà ai xảy ta chuyện sao?
Chị vội vàng tiến lên, nhìn theo hướng Bằng Bằng chỉ, không nhìn thấy cái gì cả.
"Không có nha, Bằng Bằng, con chỉ rõ cho mẹ đi." Lý Ngọc Phân hơi lo lắng nói.
"Là chỗ đó, mặc váy..." Bằng Bằng vừa nói xong, vừa quay đầu nhìn xung quanh, trong mắt cũng xuất hiện sự nghi ngờ, "A, không nhìn thấy nữa..."
Trên con đường bên bờ hồ, mặc dù có lắp đèn đường, nhưng độ sáng rất thấp, cũng chỉ có thể để cho người đi đường nhìn rõ đường, nếu là nhìn ra ngoài lan can bảo vệ, tầm mắt sẽ rất mơ hồ.
"Lúc ấy chị cũng không nghĩ nhiều, chỉ có rằng thằng bé nhìn nhầm thôi, có thể là túi nilon nổi lên trên mặt nước gì đó, không nghĩ đến..." Nhắc đến chuyện này thật sự không trách Lý Ngọc Phân được, nhưng lúc nhắc lại, trong giọng nói của chị cũng có chút tự trách.
"Có lẽ khi đó, Bằng Bằng đã bị để mắt đến." Lạc Văn Thư nói, "Tình huống cụ thể phải đợi đến lúc đó hỏi một chút đã."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play