Chị Lý cười nói: "Vậy thì tốt!"

Đều cùng một thôn, ai mà không biết rõ về nhau chứ?

Nếu không phải thím Tôn kia lấy ông đội trưởng, lại sinh ra Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn và những người anh em thành đạt thì ai thèm quan tâm đến bà ấy chứ?

Còn phải nói thêm một câu, thím Tôn thân thiết với mẹ chồng của cô ấy lắm!

Hai người không ít lần tụ tập nói xấu con dâu.

Thím Tôn thì nói xấu vợ của Đại Hải và các chị em dâu của Đại Sơn, còn mẹ chồng chị ấy thì đương nhiên nói xấu chị ấy rồi!

Hai người nói đến đây thì thấy chị Đại Sơn đến.

"Ôi, hai người đang vui vẻ quá nhỉ?" Chị Đại Sơn cười nói.

"Mau lại đây ngồi. Mẹ chồng cô hào phóng lắm, còn định đưa trứng cho Minh Châu ăn đấy!" Chị Lý cười nói.

Chị Đại Sơn hừ một tiếng, nói với Bạch Minh Châu: "Em không nhận trứng của bà ấy là đúng rồi đấy. Nếu em dám nhận, bà ấy về nhà có thể làm hình nhân trù ẻo em đấy!"

Mặc dù chị ấy không kể chuyện nhà mình nhưng chắc chắn Chu Lâm cũng đã kể cho vợ nghe rồi, còn giấu làm gì?

Lời nói của chị Đại Sơn toát ra vẻ oán giận, khiến Bạch Minh Châu cũng phải cười. Xem kìa, ngay cả chị Đại Sơn thấu tình đạt lý như vậy, nhưng lúc nói đến mẹ chồng của mình thì cũng phải tức giận.

Chị Đại Sơn ngồi xuống nói: "Đừng nói là em, ngay cả con trai chị, con trai của chị em dâu chị, cháu ruột của bà ấy, ai dám ăn một quả trứng của bà ấy đều bị bà ấy mắng chửi cả năm trời, giống như trứng mà chúng ăn không phải là trứng gà, mà là trứng vàng vậy!"

Thím Tôn bất hòa với tất cả mấy người con dâu. Bởi vì trong mắt thím Tôn, chị Đại Sơn và những người con dâu khác đều bất hiếu!

Mỗi người đều không thèm mang nước hầu hạ bà ta rửa chân!

Lấy chồng về còn chia nhà ra ở, mà trứng gà của mỗi nhà, cũng không ai đưa cho bà ta để tỏ lòng hiếu thảo với bà ta!

Trong lòng thím Tôn chất chứa đầy một bụng tức giận và ý kiến với những người con dâu này!

Nhưng mấy chị em dâu của chị Đại Sơn thật sự không coi bà ta ra gì, ai cũng sống cuộc sống của mình, chẳng mấy ai thèm để ý đến bà ta.

Nếu gặp phải chuyện gây sự, họ sẽ giả vờ điếc, mặc cho bà ta chỉ tay mắng chửi trong sân, mắng mệt thì tự đi về nhà.

"Chỉ có con gái cưng của bà ta cùng với cháu ngoại, cháu gái mới được ăn trứng của bà ta thôi nhỉ?" Chị Lý nói.

"Còn không phải sao? Mới sáng sớm đã mang trứng qua rồi."

Bà ta còn có một cô con gái nữa, lấy chồng ở đại đội khác, cách đó không xa, đi bộ mất một tiếng rưỡi.

Cô con gái đó chính là con cưng của bà ta. Khi cô ta mang thai và sinh con, bà ta đã đòi trứng của các con dâu. Nếu họ không cho thì bà ta tự ngồi canh chuồng gà, gà đẻ quả trứng nào là bà ta lấy đi quả trứng đó. Các con dâu còn phải đi làm, đành để con của mình trông, nếu chúng dám ngăn cản thì sẽ bị bà ta đánh!

Không chỉ có trứng mà còn cả gà mái nữa, khi cô con gái quý giá của bà ta ở cữ, mỗi nhà đều phải cho bà ta một con gà!

Nếu cô em gái này biết cách làm người, là người tốt thì cũng thôi đi.

Nhưng cô em chồng này lại giống hệt mẹ của cô ta!

Trước đây khi chưa lấy chồng, cô ta là người nhìn thấy chai nước tương đổ cũng không thèm nhặt, đừng nói đến việc giúp đỡ các chị dâu, ở nhà chẳng làm gì cả, chỉ sai khiến người khác cứ như mình là thái hậu vậy.

Chị dâu nào mới về thì cô ta sai chị dâu đó, cháu gái lớn rồi thì cô ta sai khiến cháu gái, nhà có gì ngon thì phải cung cấp cho cô ta!

Có thể ăn ngon, lười biếng và sai khiến người khác, điều đó không sao. Quan trọng là, cho dù chưa kết hôn ở nhà mẹ đẻ hay đã lấy chồng về nhà chồng, cô em chồng này cũng đã không ít lần gây bất hòa!

Chị Đại Sơn đã từng nếm trải nỗi khổ đó.

Lúc đó chị mới về chưa lâu, còn tưởng cô ta là một người tốt, kết quả là bị ngã một vố đau.

Khi đó, chị ấy còn nghe cô ta nói với mẹ mình rằng anh hai lấy vợ đã quên mẹ, chắc chắn do người ngoài là chị ấy thổi gió bên gối hay gì đó.

Nói chung, kể từ đó, chị Đại Sơn đã chán ghét cô em chồng này từ tận đáy lòng.

"Trong mắt mẹ chồng chị, cháu ngoại đều quý hơn cháu nội. Cháu trai cháu gái do con trai sinh ra đều là cỏ, cháu trai cháu gái do con gái sinh ra đều là châu báu!"

Lúc chị Đại Sơn nói về những chuyện này thì trong lòng tràn đầy oán giận và than vãn.

"Sau này nếu có chuyện gì xảy ra, chắc chắn tôi sẽ không đi hầu hạ, để con gái bà ấy quay về mà hầu hạ. Tôi sẽ xem lúc đó con gái cưng của bà ấy có thể làm gì!" Chị ấy cười lạnh, nói.

Chị Lý gật đầu: "Giống như mẹ chồng nhà tôi vậy, sau này đừng mong tôi đi hầu hạ. Đừng tưởng tôi không biết bà ta đang nghĩ gì. Bà ta thấy tôi dễ bắt nạt, sau này muốn đến nhà tôi dưỡng lão!"

"Đừng có nhận lời, nếu không sau này cô sẽ hối hận đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-86.html.]

"Tôi chắc chắn sẽ không nhận lời, chỉ là thấy bà ta mơ cũng đẹp lắm!"

Bạch Minh Châu không thể xen vào chuyện này được, chỉ nghe bọn họ nói.

Lúc đầu, chị Lý cũng chỉ có ý định như vậy nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như thế. Vào cuối tháng sáu lúc trời mưa, mẹ của Lý Phong Thu đi ra ngoài thì trượt chân và bị té gãy chân!

Chuyện này không thể lường trước được. Ăn uống và đi vệ sinh đều phải nằm trên giường.

"Ông trời ơi, đây không phải là muốn lấy mạng tôi sao? Bắt tôi nằm im không động đậy, trời ơi là trời!" Mẹ của Lý Phong Thu đang kêu la trên giường.

Cha của Lý Phong Thu không muốn chăm sóc, công việc này tất nhiên thuộc về vợ của Lý Phong Mậu.

Vợ Phong Mậu không muốn làm, chuyện tốt thì cô ta có thể lấy hết, nhưng chuyện xấu thì phải tìm chị dâu cả để chia sẻ!

Lý Phong Mậu đến gặp Lý Phong Thu và nói với anh ấy rằng anh ấy nên bảo chị dâu đến giúp đỡ.

"Chăm sóc cái gì, không phải có vợ của em sao? Còn cần chị dâu của em đi nữa à?"

Lần trước vụ thịt lợn rừng đã khiến Lý Phong Thu hoàn toàn nguội lòng với cha mẹ anh ấy. Thế mà họ lại đổ thẳng thau nước bẩn đó lên đầu anh ấy!

Còn mắng anh ấy đoạn tử tuyệt tôn, đây là cha mẹ sao? Kẻ thù cũng chỉ đến thế mà thôi!

"Đều là con dâu của mẹ, sao có thể đứng nhìn như vậy? Nói như thế mà nghe được sao?" Lý Phong Mậu không khỏi nói.

"Ngày thường mẹ có gì tốt đều dành cho vợ em, bây giờ đương nhiên phải do vợ em chăm sóc rồi!" Lý Phong Thu cũng có lý do rất đầy đủ.

"Em biết anh vẫn còn oán giận chuyện lần trước nhưng dù sao mẹ cũng là người sinh ra anh, anh còn muốn bà ấy làm gì nữa? Anh thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ sao? Anh còn muốn tiếp tục sống ở thôn nữa không?"

"Lời em nói không sai, bà ấy sinh ra anh, anh sẽ đi chăm sóc!"

Vậy là Lý Phong Thu đã mở ra một tiền lệ ở thôn, anh ấy đi đổ phân và nước tiểu cho mẹ mình. Nhưng từ đầu đến cuối, chị Lý lại không đến hầu hạ lấy một lần!

Điều này cũng gây ra không ít xôn xao trong thôn, vì trước đây chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy. Ngay cả khi con dâu bị hành hạ đến c.h.ế.t thì vẫn phải hầu hạ mẹ chồng mà!

Có thể tưởng tượng được kết quả của việc Lý Phong Thu đi hầu hạ, còn chị Lý không đi.

Chị Lý trực tiếp bị những những bà già trong thôn chỉ trích.

"Ngày thường nhìn cũng ngoan đấy, không ngờ đến lúc quan trọng lại lộ ra bộ mặt. Đúng là một đứa bất hiếu!"

"Không phải sao, cãi nhau thì cãi nhau chứ. Nhưng bây giờ mẹ Phong Thu đã thành thế này rồi, dù sao cũng phải đến hầu hạ chứ. Vậy mà lại để Phong Thu đi, tuy là con trai ruột nhưng cũng không tiện lắm!"

"Ai nói không phải chứ!"

"..."

Thậm chí mẹ Lý Phong Thu còn nằm trên giường mắng chửi không ngừng: "Ly dị đi, con hãy ly dị loại đàn bà độc ác này cho mẹ. Nhà họ Lý chúng ta không có loại con dâu như cô ta!"

Bà ta đã rất thảm hại rồi nhưng con dâu cả vẫn không đến hầu hạ. Thậm chí bà ta đã lên kế hoạch để trút hết oán giận và tức giận của mình lên con dâu cả!

Muốn nhân cơ hội đó mà hành hạ chị ấy một trận.

Kết quả thế mà chị ấy lại không đến?

Tuy nhiên, Lý Phong Thu cũng không quan tâm, chỉ thờ ơ hầu hạ xong rồi đi thẳng.

Thái độ này khiến vợ Phong Mậu nhìn thấy mà tim đập chân run. Đêm đó cô ta không nhịn được nói với Lý Phong Mậu: "Anh nói xem ý của hai người họ thế nào, chẳng lẽ sau này ông bà già sẽ ở bên này thật sao?"

Lý Phong Mậu cũng không muốn sau này cha mẹ anh ta ở đây: "Có cách gì chứ? Đây là nhà cũ, vốn dĩ là chỗ ở của ông bà."

"Em nhìn chị dâu như vậy, sau này nếu cha mẹ già rồi, chắc chắn chị ấy sẽ không chăm sóc đâu, không phải tất cả đều sẽ đổ lên đầu em sao? Em nói cho anh biết, nếu chị ấy không chăm sóc thì em cũng sẽ không chăm sóc!"

Chỉ trong mấy ngày cô ta hầu hạ, cô ta thật sự đã nôn ọe không biết bao nhiêu lần. Người của bà ta hôi không chịu được, mùi hôi nồng nặc!

Sau này nếu già rồi không đi lại được. Ôi, vợ Phong Mậu nghĩ đến cũng thấy cuộc sống như vậy thật đáng sợ!

"Vậy phải làm sao? Lần này em cũng thấy rồi. Sau này chị dâu nhất định sẽ không chăm sóc đâu, cùng lắm thì chỉ có anh cả qua đây thôi."

Vợ Phong Mậu không chút do dự nói: "Vậy thì anh đi mà chăm sóc!"

"Anh?" Lý Phong Mậu trực tiếp tức giận: "Cô có ý gì vậy? Cô còn muốn tôi đi chăm sóc sao?"

"Anh là con trai ruột. Anh đi chăm sóc không phải là chuyện thường à?"

Vì nói đến chuyện này, hai vợ chồng cãi nhau to vào ban đêm, suýt nữa còn đánh nhau. Nhưng ngày hôm sau vợ Phong Mậu vẫn phải vác khuôn mặt buồn rười rượi mà đi hầu hạ.

Cô ta còn hơi tức giận, mắng mẹ chồng một trận: "Sao bà lại ghê tởm thế, ỉa chảy hôi như vậy? Vào nhà này chỉ ngửi thấy toàn là mùi phân và nước tiểu của bà. Bà còn có thể ghê tởm hơn nữa không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play