Bạch Minh Châu nghe được trợn mắt há hốc mồm, “Lợi hại như vậy sao?”

“Còn không lợi hại sao, cô ta đã kết hôn hai lần rồi, đến anh Đoạn là lần thứ ba.” Chị Đại Sơn nói: “Cả gia đình ông bà Đoạn đều bị quả phụ kia bắt nạt. Cô ta không đi làm, chỉ ở nhà, hiện giờ cuộc sống của anh Đoạn vô cùng căng thẳng, nhưng mà cũng đáng đời. Người vợ trước kia làm việc mệt như trâu mà có ai coi ra gì đâu, còn bị anh ấy lục lấy hết tiền đem đi trợ cấp cho cha mẹ, giờ bị thế này chính là báo ứng!”

“Chị cũng đã nói với Phong Thu rồi, nếu anh ấy muốn giống như anh Đoạn thì cứ việc lén lấy tiền đi, anh ấy sợ đến mức run lên.” Chị Lý khịt mũi.

“Chỉ có điều ba đứa trẻ thật đáng thương.” Chị Đại Sơn nói: “Bị quả phụ kia hết đánh lại mắng, thật là tội nghiệp. Hôm kia tuyết rơi trời lạnh như vậy mà em còn thấy bọn chúng ăn mặc mỏng manh bị đuổi ra ngoài quét tuyết, đói như dân tị nạn, nghe nói là vẫn chưa được ăn gì.”

“Làm thế nào được chứ, mẹ kế nào chẳng vậy.”

Chủ đề nhanh chóng thay đổi, từ chuyện nhà này nhà kia chuyển sang chuyện mùa đông năm nay thật là lạnh.

“Cũng may năm nay chị đã mượn được xe nhà em để chở thêm một ít củi, nếu không chắc chắn là không đủ dùng.” Chị Lý nói với Bạch Minh Châu.

Chị ấy và Lý Phong Thu đều dựa vào sức người để đi nhặt củi rồi vác củi về, còn Bạch Minh Châu và Chu Lâm thì dùng xe kéo, chỉ cần mấy xe kéo là đủ dùng.

Làm xong việc nhà mình, Bạch Minh Châu liền qua hỏi chị Lý có muốn mượn xe kéo hay không.

Chị Lý là người chăm chỉ, làm gì có chuyện không cần, cho nên vợ chồng chị liền chở thêm một xe đầy về nhà, bây giờ thấy tuyết lớn như vậy, thật sự cảm thấy quá may mắn.

Chị Đại Sơn hỏi: “Nhà em không còn đủ diêm, nhà các chị em có còn không? Nếu còn thì đưa cho em một ít?”

“Chỗ em có.” Bạch Minh Châu liền đi lấy cho chị ấy nửa gói.

Bình thường mỗi lần mọi người sẽ mua một gói diêm, trong đó có mười sáu hộp, một gói là ba đồng hai, Chu Lâm mua hai gói về.

Một gói còn chưa bóc tem, gói này thì mới bóc không lâu, “Chị lấy nửa gói nhé?”

“Được!” Chị Đại Sơn gật đầu.

Bạch Minh Châu liền đưa cho chị Đại Sơn nửa gói.

Chị Đại Sơn không cầm tiền theo bên người, vừa mới nhớ ra là ở nhà không còn diêm, nói: “Lần sau khi đến lấy quần áo thì chị sẽ trả lại em.”

Bạch Minh Châu tỏ vẻ không thành vấn đề, hỏi vì sao Trương Hiểu Mai lại không đến cùng.

Chị Lý ở ngay cách vách nhà cô ấy, biết tình hình, “Vừa rồi lúc đi bọn chị cũng qua gọi cô ấy, nhưng chú Trương bị đau khớp, cô ấy đang xao ngải cứu để chú ấy chườm nóng.”

Bạch Minh Châu nói: “Không có vấn đề gì lớn chứ?”

“Không, đều là bệnh cũ.” Chị Lý nói rồi lại cười, “Nhưng mà chị thấy gần dây trông Hiểu Mai có vẻ rất là nhẹ nhõm.”

“Em vừa nhìn chồng cô ấy là biết anh ấy là một người làm việc rất tốt. Trước kia mọi việc đều do một mình Hiểu Mai lo liệu, hiện giờ đã có một người đàn ông chia sẻ phần lớn gánh nặng giúp cô ấy, không nhẹ nhõm sao được. Nói ra thì Chu Lâm đã làm mối cuộc hôn nhân này thật là rất tốt.” Chị Đại Sơn cũng nói.

Bạch Minh Châu cười cười, “Chủ yếu là hai người bọn họ cũng vừa mắt nhau.”

Chị Lý và chị Đại Sơn ở lại gần hai tiếng mới về, Bạch Minh Châu đã đói bụng, đi múc một chén cháo Laba ăn, một lát sau Chu Lâm cũng trở về.

“Anh đã đi đâu thế?” Bạch Minh Châu hỏi.

“Anh đến nhà chú Trương một lát, cũng đến nhà chú Đào ngồi một lát.” Chu Lâm nói.

Bạch Minh Châu nhìn anh, “Làm sao vậy, tâm trạng không tốt à?”

Chu Lâm lắc đầu, “Không phải là tâm trạng anh không tốt, chỉ là anh không hiểu rõ lắm. Vợ ơi, em nói xem sao bây giờ chúng ta nghèo như vậy mà còn không cho người dân nuôi vài con gia súc chứ?”

Chu Lâm thực sự rất thèm thuồng khi nhìn thấy con lừa đen to lớn của nhà chú Đào.

Anh cũng muốn nuôi, nhưng mà không được, con lừa mà chú Đào nuôi là do đã đặc biệt xin với tổ chức, bởi vì tình hình đặc biệt nên chú ấy có thể dùng con lừa này để kiếm công điểm hỗ trợ gia đình.

Lúc rảnh rỗi thì chú ấy có thể cho thuê để kiếm thêm ít tiền.

Nhưng nhà khác thì không được phép nuôi, đương nhiên điều kiện của đại đội Ngưu Mông bọn họ cũng đã khá tốt rồi, họ còn có một một con bò đực và năm nay họ cũng nuôi được vài con lợn quốc doanh.

Thực ra thì như vậy đã là tốt hơn nhiều so với bên ngoài rồi, nhưng cho dù là vậy thì vẫn cứ rất nghèo nàn.

Chu Lâm nghĩ, tại sao lại không để cho dân tự nuôi gia súc chứ.

Bạch Minh Châu không ngờ lúc này mà anh đã có suy nghĩ tiến bộ như vậy, không hổ là người đàn ông giàu có số một số hai sau này.

“Có phải anh cảm thấy mình có sức mà chẳng thể làm được gì hay không?” Bạch Minh Châu nhìn anh, hỏi.

“Ừ.” Chu Lâm gật đầu, “Cho dù có nuôi một ít gia súc thì cũng đâu có ảnh hưởng đến việc đồng áng, tại sao lại không cho nuôi chứ?”

Bạch Minh Châu sẽ không tùy tiện bình luận những việc này, chỉ nói: “Sau này sẽ ổn thôi.”

Cũng may Chu Lâm cũng chỉ phàn nàn chứ không quá rối rắm.

Trong nháy mắt đã đến cuối năm, Cố Quảng Thu cầm chiếc lưới đánh cá mà anh mới sửa mấy ngày nay đến gặp Chu Lâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-44.html.]

“Lưới đánh cá này từ đâu mà có thế?” Chu Lâm cười nói.

Cố Quảng Thu khoa tay múa chân ra hiệu, tỏ ý đây là đồ cũ của bố vợ anh ấy, đã quá cũ nát, nhưng anh đã sửa lại rồi, có thể dùng để bắt cá.

Chu Lâm cũng là người không chịu ngồi yên, đương nhiên đồng ý đi thả lưới với anh ấy.

Nhưng mặt sông đã đóng băng rồi nên họ phải đục băng để thả lưới bắt cá.

Hai anh em liền đục băng, trời lạnh thế mà bọn họ toát cả mồ hôi, nhưng cũng may kết quả khiến người ta rất là hài lòng, không hề uổng công, bắt được bảy tám con cá béo mập.

Chẳng phải bữa cơm tất niên nên có cá béo hay sao?

Cố Quảng Thu còn đem hai con cá về cho cha mẹ anh ấy, gặp được chị dâu ở cổng, kết quả là chị dâu anh lườm anh một cái rồi quay người bỏ về phòng, không hề có phản ứng gì với anh.

Cố Quảng Hạ còn tưởng rằng cô ta bị làm sao, nhìn thấy em trai mình thì mới biết, thế là anh nói với Cố Quảng Thu: “Chú đừng có để ý đến chị dâu. Ít khi về, hôm nay hãy ở lại ăn cơm.”

Cố Quảng Thu lắc đầu, anh ấy chỉ trở về để đưa cá cho cha mẹ mà thôi.

Bà mợ đến nhà người ta nói chuyện, ông cậu thì cũng không ở nhà, cũng đi tụ tập hút thuốc nói chuyện với những người lớn tuổi khác rồi.

Cho nên Cố Quảng Thu để hai con cá lại rồi trở về.

Ông bà Cố về thì mới biết là anh đã tới.

Hai con cá đều là của con trai thứ biếu mình, hai người muốn giữ lại hết chứ không định đưa cho nhà con trai trưởng.

Chủ yếu là bà mợ không muốn cô con dâu trưởng được hời!

Hôm con trai thứ kết hôn, nếu không muốn gây chuyện quá khó coi rồi trở thành trò cười cho mọi người thì bà mợ đã tát cho cô con dâu này một cái rồi!

Mãi anh con trai thứ mới lấy được vợ, cũng chẳng lấy một xu nào của cô ta, thế mà cô ta cứ xưng mặt lên cho ai xem chứ?

Sau khi xong việc, cô ta không thể chịu đựng được nữa mà chạy vào nhà khóc lóc, ngày hôm sau lại ra ngoài nói bóng nói gió về việc sau này ai sẽ chăm sóc cha mẹ đây.

Đã đến nước này thì làm gì còn ai không hiểu được ý của cô ta kia chứ?

Lúc chiếm công điểm của con trai thứ thì nói thật là dễ nghe!

“Hai con cá to như vậy, sao có thể giữ lại cả chứ, cũng chẳng ăn hết được!” Vợ Quảng Hạ bực tức nói.

Cô ta tưởng là mẹ chồng sẽ cho nhà mình một con, không ngờ lại không có!

Cố Quảng Hạ cũng không muốn để ý đến cô ta, ăn no rồi bất bình cái gì kia chứ. Anh dọn dẹp một chút để chuẩn bị đón Tết.

Không chỉ có Cố Quảng Hạ chuẩn bị ăn tết, mà hương vị tết cũng lan tràn toàn bộ đại đội Ngưu Mông, khiến cho sắc mặt mọi người ai cũng rất vui mừng.

Ở quê nhà có một bài đồng dao.

23, làm kẹo mạch nha. 24, quét dọn cửa nhà.

25, rán đậu hũ. 26, nướng thịt tết.

27, g.i.ế.c gà trống. 28, đi cắt tóc.

29, hấp bánh bao. 30 thức cả đêm.

Tuy rằng thực tế không phải làm mọi thứ dựa theo lời trên, nhưng Bạch Minh Châu và Chu Lâm cũng hào hứng chuẩn bị mọi thứ cho năm mới đầu tiên của họ.

Quét dọn nhà cửa là điều cần thiết, từ trong ra ngoài đều dọn dẹp một lượt, không dám nói là không nhiễm một hạt bụi, nhưng cũng phải cực kỳ sạch sẽ và gọn gàng.

Đậu hũ rán thì không có bởi vì trong nhà anh không có nhiều mỡ.

Nhưng trong nhà có mẻ đậu hũ mới.

Chỗ đậu hũ này được làm từ đậu do Chu Lâm mang đến, làm cùng nhà chú Trương, ba cân đậu nành làm được bảy cân đậu hũ.

Ngoài ra còn có thịt nướng ngày Tết. Chu Lâm cũng làm thêm món thịt bò hầm củ cải.

Chu Lâm còn chạy một chuyến đến cửa hàng quốc doanh của xã muốn xem có thịt lợn hay không, nhưng không mua được.

Nhưng Chu Lâm cũng không đi về tay không. Anh gặp được một cụ bà xách một con gà mái già đi đổi, cụ bà muốn đổi lấy chút tiền mua diêm, vì trong nhà không có diêm.

Nhưng mà ở cửa hàng quốc doanh của xã vừa bán hết diêm, và vừa hay Chu Lâm lại có. Anh bảo bà cụ chờ, anh lập tức về nhà lấy cho bà ấy nửa gói diêm, đương nhiên còn cả tiền nữa.

Nếu mà đổi cho nhau thì cũng không khác gì cả, đương nhiên việc mua bán được thực hiện và cả hai bên đều rất hài lòng.

Cho nên tết năm nay, trong nhà còn có một con gà mái già đã bị Chu Lâm vặt lông hầm nhừ rồi mang ra thả vào trong chậu.

Sau đó hai vợ chồng cùng nhau làm bột để làm bánh hấp, ngụ ý là phát đạt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play