Cố Quảng Hạ bối rối, nhịn không được nói: “Em đang nói cái quái gì vậy? Tiểu Hi và Tiểu Bắc không phải con của em sao? Điều kiện giáo dục ở thủ đô nhất định tốt hơn ở đây, ngoài ra, em trai và bố mẹ anh đều ở đó. Tại sao bọn trẻ không thể đi đến đó chứ? Chúng ta sẽ cung cấp chi phí sinh hoạt, và sẽ không để Tiểu Tây và Tiểu Bắc đến đó sống dựa dẫm đâu!

Nhưng vợ của Quảng Hạ nói: “Em nghĩ hai anh em học ở huyện là đã đủ tốt rồi, không cần phải đi đến thủ đô xa xôi như vậy làm gì!”

Đang nói đùa với cô ta à? Nếu để con trai và con gái đến thủ đô, sau này bọn trẻ ở lại đó thì cô ta sẽ phải làm sao đây?

Người đàn ông nhẫn tâm này chỉ cho cô ta một ít chi phí sinh hoạt trong một tháng, cô ta phải tiết kiệm từng đồng một. Cô ta đang trông mong con trai và con gái vào đại học và quay trở về chăm sóc cô ta đây này.

Đi đến thủ đô à? Hãy quên chuyện đó đi!

Cố Quảng Hạ không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì: “Anh không quan tâm em có đồng ý hay không, anh chỉ đi hỏi thử thôi, nếu em họ của anh có thể thu xếp được thì để bọn trẻ cùng đi học ở đó.”

Vợ Quảng Hạ nói: “Em chỉ có hai đứa con trai và con gái này thôi, mà anh lại muốn gửi chúng đi học ở một nơi xa xôi như vậy, anh đang có ý g.i.ế.c em đấy à!”

Cố Quảng Hạ hừ lạnh một tiếng: “Dù em có âm mưu gì đi chăng nữa, nếu em dám ngăn cản, anh sẽ không bỏ qua cho em đâu!”

Ngày hôm sau anh ta lên xã gọi điện thoại.

Cậu út Cố đã trả lời điện thoại, nhưng hiện tại Chu Lâm không có ở thủ đô, Bạch Minh Châu đã đi làm, chuyện này chúng ta sẽ nói sau.

Và vì hiện tại cũng đã bắt đầu năm học, vậy thì hãy bắt đầu học trước đi đã.

Khi Cố Quảng Hạ đi gọi điện thoại để đặt cám gạo cho lợn ăn, vợ Quảng Hạ tranh thủ thời gian trở về nhà bố mẹ đẻ.

Đương nhiên cô ta vẫn còn liên lạc với nhà mẹ đẻ. Thậm chí mẹ cô ta còn quỳ xuống thừa nhận lỗi lầm của mình, làm sao cô ta có thể không tha thứ được chứ?

Nhưng cô ta thực sự không yên tâm về việc con trai và con gái mình sẽ đến thủ đô học tập, nên không phải là nên quay về nhà mẹ đẻ để bàn bạc một chút hay sao.

“Con không được phép để hai đứa trẻ đi thủ đô. Nếu bọn trẻ đi rồi sao có thể mong bọn trẻ quay trở lại chứ? Cứ nghe lời mẹ, hãy để bọn trẻ chăm chỉ học tập ở huyện. Nếu thi đỗ, bọn trẻ sẽ vào đại học, cũng có thể học ở thành phố. Sau khi học xong đại học sẽ quay về làm việc ở huyện. Khi cần thiết chúng ta cũng dễ chăm sóc hơn. Đi đến thủ đô sao? Ha ha, việc nuôi dưỡng con trai và con gái này sẽ trở nên vô ích mất, chắc chắn bọn trẻ sẽ không quay trở lại đâu. Đặc biệt là Tiểu Tây, hiện vẫn đang đi học, nếu không con bé đã lấy chồng từ lâu rồi!” Mẹ cô ta nói.

Những lời nói này chắc chắn đã làm tổn thương trái tim vợ Quảng Hạ, và cô ta cũng nghĩ như vậy.

Đến một nơi như thủ đô, liệu con gái cô ta có còn thích một chàng trai ở quê nhà không? Không tránh khỏi việc sẽ muốn lấy chồng ở trên đó. Ngay cả cô con gái trong thôn làm giúp việc cho em rể họ cũng đã lấy chồng ở đó rồi đấy thôi.

Những đứa con gái lấy chồng xa thật sự là đành phí công nuôi dưỡng, thậm chí còn khó mơ về việc bọn chúng sẽ quay về thăm bố mẹ đẻ, đừng nói đến việc chờ mong bọn chúng chăm sóc khi về già.

Còn cả đứa con trai nữa, nếu đến đó, chắc chắn nó sẽ lấy vợ là một cô gái thủ đô, còn phải bị con bé đó coi thường.

Cô ta chỉ đợi bản thân trở thành mẹ chồng, có thể thể hiện quyền lực của một người mẹ chồng, không muốn làm tôi tớ trước mặt con dâu tương lai!

“Nhưng con nghĩ Quảng Hạ đã quyết đoán đến mức kiên định rồi đấy, con sợ không thể ngăn được anh ấy đâu.” Cô ta nói thêm.

“Điều này không đơn giản hay sao? Con chỉ cần nói chuyện với Tiểu Tây và Tiểu Bắc. Hai chị em nó đã lớn hết cả rồi, cũng đủ hiểu biết rồi. Làm sao bọn trẻ có thể bằng lòng rời bỏ mẹ chúng như vậy được?”

Nhưng điều này rõ ràng là dự tính sai lầm, bọn trẻ thực sự làm được.

Cố Quảng Hạ lái xe mô tô ba bánh vào trấn làm một số việc vặt, sau đó dừng lại trước trường học, gọi hai anh em Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc đang học nội trú trong trường ra ngoài ăn trưa.

“Cha, chúng ta ăn ở trường cũng được, ở ngoài đắt lắm ạ.” Cố Tiểu Tây nói.

Cố Tiểu Tây học trễ, hiện tại cô bé đã hai mươi tuổi, nhưng năm nay cũng đã là học sinh cuối cấp, năm sau sẽ thi đại học.

Nhưng Cố Tiểu Tây không quan tâm đến tuổi tác của mình, cô bé vui mừng vì đã có cơ hội học hành, và cô bé nghĩ rằng dù có lớn tuổi hơn một chút thì có sao cơ chứ?

Thỉnh thoảng cô bé sẽ trao đổi thư từ với em họ của mình, và em họ của cô bé bảo cô bé đừng lo lắng về điều đó và chỉ cần học tập chăm chỉ là được.

Năm nay Cố Tiểu Bắc là học sinh năm hai trung học và đang học tập rất chăm chỉ.

Cả hai chị em đều là những cô gái trưởng thành và chàng trai trẻ.

Nhìn hai chị em, Cố Quảng Hạ rất tự hào, cười nói: “Thỉnh thoảng cha vẫn có thể mời các con một bữa, cha vẫn có thể trả được”

Anh ta đưa hai chị em đi ăn và nói với chúng rằng anh ta muốn gửi chúng đến Bắc Kinh để học.

Ánh mắt hai chị em đều sáng ngời, nhưng Cố Tiểu Tây lại nhanh chóng lắc đầu.

“Nếu muốn gửi đi thì chỉ cần gửi em trai con là đủ rồi. Con đã học năm cuối cấp ba rồi, bây giờ không thích hợp để qua đó nữa.”

“Tại sao lại không thích hợp? Không phải đều giống nhau sao?” Cố Quảng Hạ ngơ ngác nói.

“Làm sao có thể giống nhau được? Em họ đã gửi cho con sách giáo khoa ở đó, cũng như bài kiểm tra và bài tập, khó hơn ở đây rất nhiều.” Cố Tiểu Tây lắc đầu: “Nếu đi sớm hơn sẽ tốt hơn, nhưng hiện tại con e là không thể theo kịp tiến độ ở đó. Năm sau con phải thi đại học nữa, muốn đi thì để em con đi đi ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-323.html.]

Bạch Minh Châu nghe được chuyện này khi tan sở về nhà.

Câu này không phải do cậu út Cố và mợ út nói ra, sau khi bàn bạc hai người đã không muốn nói gì cả. Bởi vì trước đó Tam Đản đã nhờ quan hệ để được vào học, nhưng ai ngờ chuyện nhờ vả lại khó khăn đến vậy?

Đều là ân tình rất lớn.

Nếu nói sớm hơn thì còn tốt, có thể đưa vào cùng một lúc, nhưng hiện giờ Tam Đản đã được gửi đi rồi, giờ lại đến hai anh em Tiểu Tây và Tiểu Bắc, chẳng phải lại phải đi thêm một lần nữa hay sao?

Trường học cũng không phải do cháu trai mở, đâu có dễ dàng như vậy.

Hai ông bà muốn cho cháu trai và cháu gái học ở thị trấn, trước đây cũng vẫn luôn cho chúng học ở đó.

Người nói chuyện này với Bạch Minh Châu là mẹ Đại Ni, mẹ Đại Ni cho rằng chuyện này vẫn nên nói với cô, có thể sắp xếp được hay không thì nói sau, đừng để hai ông bà cứ trì hoãn như vậy, sau này có thể con trai và cháu gái cháu trai sẽ trách hai ông bà.

Bạch Minh Châu mới nói với cậu út và mợ út: “Chuyện này cũng là do Chu Lâm không suy nghĩ kỹ, không nghĩ đến Tiểu Tây và Tiểu Bắc, đáng lẽ trước khi đưa Tam Đản đi nên gọi điện về hỏi thăm trước.”

“Tiểu Lâm bận rộn như vậy, để tìm Tam Đan mà ở lại miền Nam lâu như vậy, làm sao có thể chu toàn mọi việc, cậu mợ cũng không có ai nghĩ đến chuyện này.” Mợ út nói.

Sau khi đưa Tam Đản đi học thêm ở trung tâm luyện thi, ngày hôm sau, cháu trai phải lên đường đến Tây Bắc. Anh rất bận rộn, không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

Suy cho cùng, học ở quê vẫn tốt.

Cậu út cũng nói: “Quảng Hạ chỉ cảm thấy mặt trăng ở thủ đô tròn hơn ở quê. Học trung học ở huyện, lại học ở trường trung học số 1, toàn giáo viên lớn tuổi dạy, không có gì không tốt, không cần phải đến đây.”

Không phải là hai ông bà không nhớ con cháu, mỗi năm họ đều về quê thăm hỏi. Nhưng vẫn là câu nói kia, trường học không phải do cháu trai mở, nhờ vả người khác đâu có dễ dàng.

Bạch Minh Châu biết hai ông bà hiểu được khó khăn của Chu Lâm, nên cô đã nói về việc Ngô nhị gia đi quyên góp tiền xây trường trung học.

Bởi vì năm sau, bé ba và bé tư sẽ lên cấp hai.

Nhưng trường hợp của bé ba là trường hợp đặc biệt, nên Ngô nhị gia dự định sẽ tiếp tục quyên góp tiền xây một tòa nhà cho trường. Trường học của cậu con trai cả và cậu con trai thứ hai có cả cấp hai và cấp ba, là một trường học rất lớn.

Còn việc quyên góp tiền xây trường là do cậu con trai thứ ba nói, cậu con trai thứ tư hỏi sau này lên cấp hai thì phải làm sao? Cậu con trai thứ ba nói rằng cha đỡ đầu của mình đã có kế hoạch rồi, sẽ tiếp tục quyên góp tiền xây trường.

Đối với người khác thì không dễ dàng, nhưng đối với Ngô nhị gia thì không có gì to tát.

Giống như câu: “Vấn đề có thể giải quyết được bằng tiền thì không phải là vấn đề.”

Vì vậy, nếu Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc muốn đến đây cũng được, chỉ cần nhờ Ngô nhị gia ra mặt giúp đỡ.

Bạch Minh Châu nói: “Cháu thường xuyên trao đổi thư từ với Tiểu Tây, năm nay nó học lớp 12 rồi. Nếu đến đây thì học tập có thể sẽ không theo kịp, nhưng nếu nó không ngại vất vả, cháu sẽ dạy kèm bài tập cho nó vào buổi tối.”

Việc đi cửa sau là chuyện rất bình thường, ở bất kỳ thời đại nào, bất kỳ nơi nào cũng sẽ có chuyện như vậy.

Lý do bị khinh bỉ, coi thường là vì bản thân không phải là người được hưởng lợi mà thôi.

Tất nhiên, điều này không có nghĩa là việc đi cửa sau là việc đúng đắn, nhưng nó có lợi cho sự phát triển của những thế hệ sau này trong gia đình, vậy thì việc đi cửa sau, có gì mà không được?

Mợ út nói: “Ngày mai gọi điện thoại về hỏi xem sao?”

Bạch Minh Châu quyết định gọi điện thoại cho Ngô nhị gia trước.

Hỏi trực tiếp Ngô nhị gia là rất bất lịch sự, bởi vì anh ta hiến tặng tiền xây nhà cho trường là vì bé ba, trong mắt anh ta thì những người khác đều không quan trọng, làm như vậy có phần ép mua ép bán.

Nhưng mà Bạch Minh Châu muốn chia sẻ một phần chi phí, cô sẽ chi trả một nửa chi phí xây dựng.

Ngô nhị gia nghe vậy liền cười, hỏi: “Có phải họ hàng ở quê biết chuyện cháu của Chu Lâm được sắp xếp đến đây nên cũng muốn nhờ vả không?”

Bạch Minh Châu bất ngờ, Ngô nhị gia nói: “Tiểu Viên qua đây chơi có kể với tôi chuyện anh họ nó đến.”

Anh ta là người thế nào chứ, nên chỉ cần nghe là biết ngay.

Bạch Minh Châu cười, bảo: “Cái gì cũng không giấu được anh. Việc này cũng do Chu Lâm không chu đáo, không hỏi trước, mới dẫn đến chuyện rắc rối này.”

“Phía Tây Bắc xảy ra chuyện không nhỏ. Hiện giờ cậu ấy đang bận rộn, đương nhiên không thể quan tâm nhiều đến chuyện này. Nhưng mà đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, tôi có thể giải quyết được.” Ngô nhị gia nói.

“Mợ tôi hỏi lúc nào anh rảnh thì qua nhà để bà ấy mời anh ăn một bữa?” Bạch Minh Châu nhìn mợ út đang ngồi đối diện, cười nói.

Nhưng mợ út và cậu út Cố đều có vẻ mặt căng thẳng.

“Được thôi, đợi Chu Lâm về, lúc đó tôi sẽ đến ăn một bữa với mọi người.” Ngô nhị gia cười, đáp.

Sau một vài câu hỏi han xã giao, họ cúp máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play