Chủ nhật này, anh cả Đâu Đâu mang theo cặp sách nhỏ của mình đi đến thư viện Đại học Bắc Kinh. Cha nuôi của cậu bé đến đây đưa nó đi.

Có Đổng Kiến đi theo, kiến thức của anh cả thật sự được mở rộng rất nhiều.

Dù chỉ mới học lớp 3, nhưng cậu bé có thể tự hiểu được 98% từ ngữ trong sách, chỉ có một ít từ mới không biết và việc đọc gần như không thành vấn đề.

Tất nhiên cũng sẽ có khá nhiều vấn đề, nhưng Đổng Kiến vô cùng chú trọng đến việc bồi dưỡng đứa con nuôi này. Chủ nhật này anh ấy đưa thằng bé đến thư viện đọc sách chủ yếu là để trả lời các vấn đề của cậu.

Hai người họ đi đến thư viện của Đại học Bắc Kinh.

Thư viện có rất nhiều người, nhưng cũng không quan trọng vì Sở Sương đã giữ được vị trí tốt để cho hai người họ. Thấy hai người họ đến, cô ấy lập tức vẫy tay.

Ba người ngồi cùng nhau, tìm sách và đọc sách.

Bởi vì phong cách của anh cả vô cùng giống với Đổng Kiến nên thậm chí có bạn học nữ còn hỏi Sở Sương rằng đây có phải là con trai của hai người không?

Khiến cho Sở Sương vô cùng vui mừng nói rằng đúng vậy, đây là con trai của họ.

Cô ấy với Đổng Kiến cũng dự định sinh con, đặc biệt là nếu như có được một đứa bé giống như con nuôi thì Sở Sương thật sự vô cùng thích. Hơn nữa, cô ấy cũng có thể nhìn thấy ở Đổng Kiến có sự điềm tĩnh và rộng lượng của một người cha nên cũng khiến cô ấy chờ mong.

Nhưng mà hiện tại thật sự không phải lúc, cho nên cô ấy tạm thời chưa tính đến chuyện này.

Sau khi anh cả đến, thằng bé còn mang theo một chiếc túi đưa cho mẹ nuôi Sở Sương.

Là một đôi giày rất đẹp, chất lượng cũng vô cùng tốt. Trên thị trường cũng đang bán loại giày này nhưng giá rất đắt, nhưng mà kiểu dáng không đẹp bằng đôi này.

“Sao con lại đưa giày cho mẹ nuôi?” Sở Sương nhỏ giọng nói.

Thư viện cấm ồn ào.

“Mẹ con bảo con mang nó đến cho mẹ nuôi.”

“Để cho mẹ con đi nó đi. Đôi giày này tốt như vậy.”

“Mẹ con mang mấy đôi giày từ bên ngoài về, đi không hết.”

Đôi giày này do Lý Tiêu Hằng mang đến, kiểu dáng được làm theo bản thiết kế, đã bắt đầu đưa ra thị trường bán buôn. Đôi này được mang đến đây cho Bạch Minh Châu đi.

Không chỉ có giày, mà cả quần áo lúc trước cũng vậy. Lý Tiêu Hằng đều sẽ mang bản sao của tất cả các mẫu đã may sẵn sang cho cô.

Nếu không làm sao Bạch Minh Châu lại rất hài lòng với người đối tác này chứ.

Anh ta chưa bao giờ quấy rầy cô nhiều vì những chuyện ở bên ngoài, đưa tiền thì lại đúng giờ, và cũng vô cùng tinh tế về những việc như thế này.

Lần này anh ta mang tất cả mấy đôi đến đây, đều là theo cỡ chân của Bạch Minh Châu. Nhưng thật ra Bạch Minh Châu đã có ba bốn đôi để đi thay đổi rồi, nếu thêm mấy đôi nữa thì thật sự quá nhiều.

Cô muốn đưa cho Kim Tiểu Linh với Trương Hiểu Mai mỗi người một đôi, nhưng chân của họ to nên không đi vừa. Hơn nữa, họ phải làm kinh doanh buôn bán nên không thể đi những đôi giày kiểu như vậy.

Nhưng mà cỡ chân của Sở Sương giống với cỡ chân của cô. Lúc trước khi ở trong thôn, cô ấy với Hứa Nhã làm đồ chơi cho Đâu Đâu và Đô Đô, trong đó có tất nhỏ và giày nhỏ. Lúc đó, họ còn nói về chuyện này nên Bạch Minh Châu còn nhớ rõ.

Cho nên khi có giày thừa ra, cô bảo anh cả lấy một đôi mang đến đây cho mẹ nuôi của thằng bé.

Sở Sương cười nhận lấy: “Con thay mẹ nuôi nói lời cảm ơn đến người mẹ xinh đẹp của con nhé. Mẹ rất thích đôi giày này.”

Anh cả khẽ gật đầu.

“Bắt đầu đọc sách thôi.” Đổng Kiến khẽ gõ bàn.

Sở Sương và anh cả cũng lập tức bắt đầu học bài hôm nay.

Và hôm nay không chỉ có riêng mình anh cả có sắp xếp riêng.

Còn cả anh hai, anh ba và cậu út nữa.

Ví dụ như anh hai. Buổi sáng cậu bé phải đi học võ với huấn luyện viên bộ đội đặc chủng, 8 giờ rưỡi đi học, khoảng 11 giờ về nhà.

Tắm rửa và ăn cơm trưa xong thì lập tức phải đi ngủ trưa. Sau khi ngủ trưa thì sẽ có bạn học cùng lớp đến nhà tìm cậu bé. Cậu sẽ mang theo bóng bàn và đi đánh bóng bàn cùng với bạn học.

Cậu cũng chơi bóng rổ. Mỗi ngày sau khi tan học, cậu đều đi chơi cùng với bạn cùng lớp. Ngoài ra, cậu còn chơi cả cầu lông và nhiều môn thể thao khác. Trong nhà người vận động và tập thể dục nhiều nhất chính là cậu.

Còn bé ba với bé út, sáng sớm thức dậy sớm ăn cơm xong thì được xe của Ngô nhị gia đến đón.

Đi làm gì ư? Cũng không biết nữa nhưng dù sao bé út cũng rất thích thú.

Không đứa nào trong bốn đứa trẻ ở nhà. Chúng còn bận rộn hơn cả hai vợ chồng anh.

Đúng vậy. Buổi sáng lúc hơn 8 giờ Bạch Minh Châu thức dậy đã không thấy một bóng người nào.

Chu Lâm cười tủm tỉm đỡ vợ dậy ăn sáng, hơn nữa anh cũng lên kế hoạch hành trình của hai vợ chồng họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-290.html.]

Bọn nhỏ đều đã bay ra ngoài, nên tất nhiên hai vợ chồng họ sẽ đi hưởng thụ thế giới của hai người.

Chân của Bạch Minh Châu có chút yếu ớt, eo đau nhức. Cô trừng mắt liếc nhìn tên sói này một cái.

Thật sự cũng có chút không hiểu. Rõ ràng họ đã là hai vợ chồng già rồi, cũng đã có bốn đứa con trai rồi vậy tại sao anh vẫn rất hứng thú đối với loại chuyện này như vậy nhỉ?

Trước đây, cô cũng từng được nghe qua từ những người phụ nữ đã kết hôn một chút.

Ví dụ như họ nói rằng sau khi sinh con xong thì sẽ không bao giờ ở chung phòng với chồng. Họ còn nói mối quan hệ thuần khiết nhất trên thế giới này chính là mối quan hệ của vợ chồng trung niên. Khi mà một nụ hôn cũng có thể trở thành cơn ác mộng trong mấy ngày liền.

Một điểm nữa là trong một tháng có thể có một hoặc hai lần sinh hoạt vợ chồng đã là khá tốt rồi, có khi đến cả nửa năm còn không có đến một hai lần ấy chứ.

Họ còn nói khi còn trẻ mua một lần mười chiếc nhưng không đến mấy ngày lại phải mua, còn bây giờ đầu năm mua một hộp cuối năm vẫn còn có thể dư lại vài cái.

Dù hiện tại còn lâu anh mới đến tuổi trung niên, nhưng cũng không còn trẻ nữa, quan trọng là cũng đã có mấy đứa con nhưng về phương diện này anh vẫn không hề thay đổi giống như những năm đó.

Nó thật sự khiến cô bị mệt mỏi nhưng…… Cũng vui sướng…

Được rồi. Gặp một người đàn ông như vậy thì cô cũng không trở thành một người phụ nữ vô ích.

Chu Lâm cũng không biết suy nghĩ trong lòng vợ, bị vợ nũng nịu trừng mắt nhìn anh thì anh cũng không xấu hổ, mỉm cười rồi tiến đến hôn cô một cái.

Cô ở nhà được người đàn ông thô lỗ giúp đỡ ăn cơm sáng, Bạch Minh Châu lập tức sửa soạn một chút.

Bởi vì cô cũng muốn hưởng thụ thế giới của hai người một chút.

Sau khi hai vợ chồng thu dọn đồ đạc xong xuôi thì giao nhà cho Lý Đại Ni trông coi, còn họ thì đi ra bên ngoài ăn uống, vui chơi và cùng nhau đi xem phim hay gì khác.

Thế giới của hai người cũng chỉ có thể thoải mái, sung sướng đến như vậy.

“Vợ à. Anh thấy rằng chúng ta chưa bao giờ được trải qua những ngày như vậy.” Chu Lâm nói.

Bạch Minh Châu cười khẽ: “Làm sao, anh còn cảm thấy bị thiệt ư?”

Hôm nay, họ giống như cặp đôi trai gái hẹn hò với nhau khi đang yêu, chỉ là thứ tự của họ thì ngược lại, là cưới trước yêu sau.

Đầu tiên là kết hôn, sinh con, nuôi con, rồi sau đó mới đến cùng nhau tay trong tay đi dạo phố như hiện tại.

“Anh chỉ cảm thấy vợ phải chịu thiệt.” Chu Lâm nói. Anh đã nhìn thấy rất nhiều người trẻ tuổi đều làm như vậy.

Nhưng mà trước đó vợ anh vẫn luôn sống ở nông thôn, cũng chưa bao giờ hưởng thụ những điều này.

Nhưng Bạch Minh Châu chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình thiếu thốn cái gì. Những gì cần có cô đều có, tất nhiên chắc chắn cũng có một vài thứ không có, nhưng con người làm sao có thể có hết được tất cả mọi thứ chứ?

Từ trước đến giờ Bạch Minh Châu không bao giờ được voi đòi tiên. Nếu có được thì cô sẽ trân trọng, nếu không có được thì cô cũng sẽ không quá coi trọng.

Chu Lâm nhìn ra được vợ mình rất thích kiểu hẹn hò này, anh cũng rất thích.

Cho nên anh quyết định sau này mỗi lần trở về, anh đều phải trải qua thế giới của hai người cùng với vợ. Bởi vì hẹn hò với vợ thật sự quá thoải mái, vui sướng vô cùng.

Buổi sáng hai vợ chồng ra ngoài đến khi chiều muộn mới trở về.

Lúc này bọn nhỏ đều đã ở nhà. Một ngày không gặp, dù bọn nhỏ làm ầm ĩ một chút nhưng họ cũng vô cùng bao dung.

Họ nghe bé út nói hôm nay bọn chúng đã đi những nơi nào cùng với bác Ngô, gặp những người nào, và ăn những món ngon gì cùng bác ấy.

Cái miệng nhỏ thật biết nói chuyện.

Đến giữa tháng 5, Chu Lâm sẽ xuất phát xuống miền nam.

Nhưng Bạch Minh Châu với bọn nhỏ cũng không có ảnh hưởng gì.

Bởi vì hiện tại Chu Lâm vừa trở về thì lập tức có thể ở nhà từ mười ngày đến nửa tháng. Đến khi ra ngoài thì cũng đã khoảng hai mươi ngày, và không đến một tháng thì anh sẽ quay trở lại.

Giờ đã tốt hơn nhiều so với năm trước lúc anh vừa mới đi ra ngoài gây dựng sự nghiệp. Anh vừa đi ngoài thì sẽ kéo hơn hai tháng gần ba tháng, bọn nhỏ gần như quên mất hình dáng của anh. Lúc quay trở lại thì anh cũng chỉ có thể ở được mấy ngày.

Hiện tại những ngày chia ly đã không còn khó khăn nữa, chỉ cần ngồi chờ lần sau anh trở về là được.

Cuộc sống hàng ngày của mọi người ở thủ đô vẫn diễn ra như bình thường.

Chỉ là mẹ Thái Sơn cũng tạo dựng lên sự nghiệp của riêng mình.

Cũng không biết bà ấy lấy cảm hứng từ đâu mà bà ấy lại rang đậu phộng mang đến bán trước cửa rạp chiếu phim. Bà ấy mang theo Tiểu Ngư cùng đi và vác theo một cái rổ. Mỗi ngày bà ấy đều bán hết một rổ đậu phộng, thậm chí còn không đủ bán.

Xung quanh cũng có một vài người bán rong bán mặt hàng này và những mặt hàng khác. Nhưng đậu phộng của họ ít hơn của bà ấy, vừa nhìn là có thể biết được con đường lấy hàng không nhiều lắm.

Điều này khiến cho mẹ Thái Sơn phát hiện ra việc kinh doanh này, nên dứt khoát tự mình đi đến con đường kia để nhập đậu phộng.

Con đường này là do Trương Hiểu Mai giới thiệu. Trương Hiểu Mai được Chu Lâm đưa đến trước đây, vô cùng có ích.

Không giống như trứng gà là mặt hàng thiết yếu, các loại cây công nghiệp như đậu phộng đều có rất nhiều con đường cung cấp, giống như đậu nành vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play