Trước đó ông ấy còn đưa mấy đứa cháu trai sang bên đó chơi nữa, chỉ là muốn để bọn nhỏ chọn được thứ gì tốt. Suy cho cùng trẻ con cũng có khí chất riêng và ánh mắt cũng tốt.

Ông ấy cũng đã gặp Ngô nhị gia, tuy nhiên cho đến tận bây giờ Ngô nhị gia chưa từng nói muốn nhận cháu trai ông làm con trai nuôi.

Không thể không nói, ông cụ Thẩm có chút hâm mộ.

Nếu như nhà mình là chỗ quen biết với Ngô nhị gia, ai còn dám nói con của ông ấy là hộ kinh doanh cá thể?

Bởi vì chuyện cha của "con lừa con", con trai của ông là Thẩm Gia Hưng mở cửa hàng bánh hấp mà có rất nhiều hàng xóm chê cười là hộ kinh doanh cá thể!

Chu Lâm với Bạch Minh Châu có cách nhìn không giống nhau về vấn đề này.

Không phải vì anh đã lắng nghe những gì mà ông Thẩm nói, mà bởi vì tâm lý và tầm nhìn của anh đã khác trước đây.

Khi đi về phương nam bên kia anh cũng đã tiếp xúc với sự tàn nhẫn ở bên ngoài.

Tất nhiên anh vẫn luôn đều biết thế giới bên ngoài chính là tàn nhẫn, cá lớn nuốt cá bé mới chính là cách sinh tồn.

Gia đình mới là nơi ấm áp nhất và là nơi anh có thể buông bỏ cảnh giác của mình.

Nói thẳng ra thế giới bên ngoài chính là người ăn thịt người. Tuy rằng nói như thế có chút tàn độc quá mức, nhưng đây mới chính là sự thật.

Ở cảng phương nam, quy luật sinh tồn này được thể hiện ra vô cùng chân thực.

Tiền và quyền là hai thứ anh đều phải có. Anh không có tiền thì phải có quyền, anh mà có quyền thì sẽ không sợ không có tiền.

Điều tệ nhất chính là không có tiền và không có cả quyền. Muốn kiếm một miếng cơm ăn ở bên đó cũng là điều không dễ dàng.

Giống như lúc đầu khi anh đi về phương nam.

Vì để có được những chiếc đồng hồ, phiếu TV và phiếu radio, anh đã phải tốn bao nhiêu công sức chứ?

Sau đó anh mở một của hàng ở bên đó và bắt đầu kinh doanh. Nhưng cứ như thế này là có thể kiếm được tiền sao?

Điều đó là không thể.

Sau khi anh mở cửa hàng thì có rất nhiều người đến làm phiền.

Đầu tiên là chủ nhà, thấy cửa hàng kinh doanh của anh làm ăn tốt, cảm thấy tiền thuê cửa hàng trước đó thấp nên lập tức tăng giá vô tội vạ!

Tiếp theo là những tên lưu manh, du thủ du thực muốn thu phí bảo kê!

Ngoài ra, còn mấy kênh mua hàng bên đó, anh cho rằng anh muốn lấy hàng thì lập tức lấy được hàng sao?

Người khác cũng muốn lấy hàng, không phải chỉ có mình anh. Người ta cung cấp nguồn hàng này cho bất cứ ai, nhưng tại sao họ phải đưa cho anh?

Anh phải mang lại lợi ích cho người ta và nói những lời tốt đẹp với họ.

Bên đó kiếm tiền rất dễ dàng, chỉ là mối quan hệ giữa các cá nhân cũng vô cùng phức tạp. Tất cả đều do Chu Lâm điều hành, nên cửa hàng mới được khai trương một cách suôn sẻ.

Ở đây họ không chỉ chi tiền, mà còn cả tâm tư nữa.

Lần này trước khi anh quay lại nơi này, có một mối quan hệ khác đã liên hệ với anh mà anh đã cố gắng đi lại vài lần nhưng chưa được.

Chính người lãnh đạo đã tự mình liên hệ với anh và muốn mời anh bữa cơm.

Chu Lâm mang theo rất nhiều đồ đạc đến đó như lá trà, thuốc lá, rượu và còn mang cả hai con cá chép vàng lớn nữa.

Nhưng người ta chỉ nhận lá trà, t.h.u.ố.c lá và rượu để nói rõ ý tứ. Và họ không nhận cá chép vàng của anh.

Vào ngày hôm ấy, trên bàn cơm ông ta đã nói chuyện với Chu Lâm vô cùng vui vẻ. Ông ta nói rằng từ nay sẽ không ai dám đến trước cửa hàng của anh để gây rối nữa. Nếu chủ nhà dám tăng giá, ông ta sẽ khiến cho chủ nhà không làm được ở đó nữa.

Về việc Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn được cấp bằng lái xe, cũng là do ông ta nhờ cậy, và thái độ muốn kết bạn với anh rất rõ ràng.

Chu Lâm cũng không hiểu được hành động này.

Nhưng sau khi cơm nước xong xuôi, người đó còn nói với anh một câu: “Tại sao cậu không nói sớm rằng cậu biết Quyền ngũ gia? Xem việc ồn ào này, lũ lụt vọt miếu Long Vương, người trong nhà còn không biết người trong nhà.”

Chu Lâm cũng biết Quyền ngũ gia là ai. Dù năm nay anh mới đến phương nam nhưng anh đều biết rõ tình hình bên này như thế nào.

Muốn kiếm miếng ăn ở bên này mà không biết rõ về tình hình nơi đây thì đúng là ngu ngốc.

Nếu nói người mà anh đưa cá chép vàng này là đại ca của khu vực, thì Quyền ngũ gia này chính là đứng giữa hai đầu bờ ruộng, móc nối.

Sao người như vậy lại muốn giúp đỡ anh?

Chu Lâm có chút không an tâm.

Nhưng đã đến địa bàn của người ta rồi nên anh đành liên hệ với Quyền ngũ gia. Rõ ràng Quyền ngũ gia cũng đã dặn dò xuống dưới, anh thuận lợi đến đây gặp mặt mà không gặp trở ngại gì.

Quyền ngũ gia đã gặp và nói chuyện với anh. Đại khái ông ta cảm thấy anh tốt bụng, cho nên đã mời anh ăn một bữa cơm, lúc sau vì ông ta quá bận nên không ở lại lâu với anh.

Tuy nhiên sau bữa cơm này, ai cũng biết anh và Quyền ngũ gia quen biết nhau.

Cho nên hiện tại ở đó, mọi việc của Chu Lâm đều thuận lợi.

Chính vì mối quan hệ cá nhân ở phương Nam phức tạp như vậy, nên năm nay Chu Lâm đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Khi vợ anh nói đến chuyện này, anh cũng suy nghĩ rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-259.html.]

Anh cảm thấy sợ là cái người Quyền ngũ gia mời anh ăn bữa cơm này có liên quan đến người tên Ngô nhị gia kia.

Bởi vì ngoài Ngô nhị gia ra, không có ai là có liên quan cả.

Khả năng cao là do Ngô nhị gia ra mặt, nên Quyền ngũ gia mới giúp đỡ anh một chút.

Tuy nhiên Chu Lâm không kể với Bạch Minh Châu những việc này.

Không phải vì vợ anh sẽ không chịu đựng được, mà bởi vì có rất nhiều điều liên quan đến nó và có một vài thứ tương đối bẩn thỉu.

Nó thật sự không cần thiết.

Thế nên Chu Lâm do dự nói với vợ anh về những gì anh ấy nghĩ: “Vợ à, anh biết em lo lắng bé ba sẽ bị anh ta bắt nạt. Nhưng anh cảm thấy mọi chuyện đều có mặt đúng sai của nó.”

Bạch Minh Châu nhìn anh một cái: “Anh không sợ mặt trái sẽ lớn hơn mặt phải sao?”

“Bé ba là con chúng ta, nó là người như thế nào chúng ta đều biết rõ. Con trai của chúng ta sẽ không là dạng người phóng hỏa g.i.ế.c người đâu.”

“Những cái khác ba đứa kia không thể làm nhưng bé ba có thể.” Bạch Minh Châu nhẹ nhàng nói. Trước kia khi đánh nhau với những đứa trẻ khác ở dưới quê, nó đã cầm cục đá trên đất và đánh vào đầu đứa bé kia.

Đánh vào đầu đứa kia xong, nó còn mỉm cười với đứa bé đó nữa.

Những đứa trẻ lớn hơn đều sợ nó.

Nếu không vì sao Bạch Minh Châu lại chú tâm đến việc xây dựng tính cách của bé ba như vậy?

“Em cũng biết rằng tính cách của bé ba từ khi sinh ra đã vậy. Nó là một con sói bẩm sinh, em muốn nuôi thằng bé thành một con cừu, bây giờ thằng bé còn nhỏ thì còn có thể. Chờ khi nó trưởng thành, bản tính thật sẽ lộ ra, đến lúc đó thằng bé sẽ có những ý tưởng lớn, nó muốn làm gì chúng ta còn quản được hay sao?”

“Em không muốn nuôi nó thành con cừu.” Bạch Minh Châu sửa đúng lời anh nói: “Hơn nữa bé ba rất hiếu thảo, nó sẽ nghe theo lời nói của em.”

Chu Lâm nghe vậy cười: “Trước kia anh cũng hiếu thảo với cha mẹ anh, nhưng cũng lén lút làm một số chuyện sau lưng họ. Khi anh lớn lên, trước mặt anh một kiểu sau lưng anh lại là một kiểu khác. Theo một người từng trải như anh, không cần biết bao nhiêu tuổi, qua hai ba năm, em có tin rằng bé ba chắc chắn sẽ đi nhận người cha nuôi này lén lút sau lưng chúng ta không?”

Bạch Minh Châu cảm thấy bất lực.

Cô biết Chu Lâm nói đúng, năm nay bé ba đã bốn tuổi, chủ ý nhiều hơn so với lúc ba tuổi không biết bao nhiêu lần.

Trong chuyện nhận cha nuôi này, tuy cậu bé nghe lời cô nhưng cô nhìn ra được, nó vẫn muốn nhận người cha nuôi này.

Hơn nữa, Ngô nhị gia cũng thực sự có thủ đoạn.

Bỏ qua chuyện bé ba tự do ra vào nhà anh ta, chỉ nói đến chuyện sau lần đó anh ta còn tặng cậu bé vài viên ngọc bích để chơi.

Bạch Minh Châu chỉ nhìn qua là biết loại ngọc bích này có giá trị không nhỏ, nhưng trong tay bé ba lại chẳng khác gì đá bình thường, bị cậu bé nhét vào trong tủ đồ sưu tầm của mình.

Hơn nữa, thỉnh thoảng anh ta còn đưa cậu bé đến nhà mình ăn cơm, cậu bé còn gọi cả đứa út đi cùng.

Bé ba miệng kín như bưng, không nói về những chuyện này, nhưng bé tư về nhà lại kể hôm nay chúng đến nhà chú Ngô ăn tôm hùm và cua to thế nào, mùi vị ngon ra sao.

Sau đó Bạch Minh Châu đã mời Ngô nhị gia ra quán trà uống trà, gặp qua anh ta thì thấy người ta nho nhã lịch sự cực kỳ khách sáo.

Mặc dù không ép buộc nhận cha nuôi nhưng cách vòng vo của người ta cũng tài giỏi vô cùng.

"Thực sự để bé ba nhận sao?" Bạch Minh Châu hỏi.

"Nhận đi, chúng ta cũng không thiệt thòi gì." Chu Lâm gật đầu.

Bạch Minh Châu thấy anh không có ý kiến gì, thêm vào đó rõ ràng là vị Ngô nhị gia này coi trọng con trai mình, tấn công dữ dội bằng “đạn bọc đường”.

Bây giờ không đồng ý, sau này bé ba lớn lên, chủ ý chín chắn, đoán chừng vẫn sẽ tự mình lén lút nhận người cha đỡ đầu này.

Nếu đã như vậy, chi bằng vui vẻ nhận mối quan hệ cha nuôi này.

Cũng nhân tiện lúc này Chu Lâm trở về, liền để bé ba dẫn anh đi gặp Ngô nhị gia.

Năm nay Ngô nhị gia ba mươi tám tuổi, lớn hơn Chu Lâm chín tuổi.

Nhưng bởi vì chưa kết hôn, cuộc sống cũng sung túc, bảo dưỡng khá tốt nên hai người nhìn có vẻ không chênh lệch nhiều.

Chu Lâm cũng đề cập đến chuyện Quyền ngũ gia ở phương Nam.

Ngô nhị gia biết cha của con nuôi là một người thông minh nên không nói nhiều, chỉ nói đến lúc đó sẽ mang quà cho Quyền ngũ gia rồi mời Chu Lâm uống trà.

Chỉ trong chốc lát uống trà, chuyện bé ba nhận cha nuôi đã được quyết định.

Ngày giờ để Ngô nhị gia xem, nhưng Ngô nhị gia đã chọn một ngày đẹp.

Chính là năm ngày sau.

Chu Lâm trở về kể chuyện này cho Bạch Minh Châu, còn có cậu út Cố và mợ út nghe.

Hai người già đều đã biết Ngô nhị gia, rốt cuộc là do "đạn bọc đường" của Ngô nhị gia quá mạnh, hai người già muốn không biết cũng khó.

Lúc đầu họ cảm thấy thôi bỏ đi, dù sao lai lịch quá lớn, nhưng sau đó lại cảm thấy Ngô nhị gia này thực ra cũng không tệ thì phải?

Cũng không có cách nào, bởi vì anh ta cho bé ba quá nhiều thứ.

Lễ nhận cha nuôi đương nhiên phải đãi khách.

Đổng Kiến và Sở Sương cũng được mời đến, rốt cuộc người thân của cô ở thủ đô không nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play