Lý Đại Sơn còn nói: "Cậu chỉ lấy bảy công điểm, sao nhìn còn mệt hơn cả những người lấy đủ công điểm như chúng tôi vậy? Có đến mức như vậy không?"

Lý Thái Sơn nói: "Đến quá đi chứ, tôi mệt mỏi trong lòng!"

Ngay lúc đó, con trai anh ta là Lý Dư chạy đến, kêu lớn: "Cha ơi, chú hai Chu về rồi!"

Lý Phong Thu và những người khác nhất thời chưa kịp phản ứng.

Nhưng Lý Thái Sơn thì khác, anh ta đã nghe tiếng con trai kêu, lập tức bò lên bờ và chạy một đoạn, vừa chạy vừa mặc quần đùi và áo ba lỗ.

Ngay cả Cố Quảng Thu cũng nhanh chóng lên bờ và đang mặc quần áo.

Lý Đại Sơn bừng tỉnh, vội hỏi: "Có phải Chu Lâm về rồi không?"

Mọi người nghe vậy đều rất hào hứng, vội vàng bò ra khỏi nước.

Khi mặc quần áo xong nhìn lại Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu, hai người này chỉ còn là một bóng lưng nhỏ bé.

Lúc này, Chu Lâm đang ở nhà.

Trước khi đi, anh đã giao nhà cho nhà chú Trương trông coi.

Mảnh đất sở hữu riêng trước và sau nhà đều được trồng rau quả, nhưng chỉ trồng những thứ này, còn lại không nuôi gia súc gia cầm gì cả.

Căn nhà được dọn dẹp rất gọn gàng, cho thấy thỉnh thoảng vẫn có người quét dọn.

Ngay khi trở về, Chu Lâm đã trực tiếp dọn vào ở.

Hiện giờ là tháng năm rồi, không cần gì thêm, chỉ cần trải chiếu là có thể nằm xuống.

Khi Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu chạy về, trong ngoài nhà đã chật kín người. Thím Trương, mẹ Thái Sơn, thím Đào, chị Lý, cùng những người hàng xóm láng giềng khác, vây quanh Chu Lâm hỏi han về tình hình ở thủ đô.

"Anh Lâm!" Lý Thái Sơn gọi lớn.

"Ở đây, vào đi." Chu Lâm cười nói.

Lý Thái Sơn cố gắng chen lấn vào, vô tình giẫm vào chân Triệu Mỹ Hương, khiến cô ta mắng: "Cậu có mù không vậy? Giẫm vào chân tôi rồi!"

"Chị dâu xin lỗi nhé, lâu rồi không gặp anh Lâm nên tôi vui mừng quá, không để ý." Lý Thái Sơn xin lỗi.

Lúc này Triệu Mỹ Hương mới không tính toán với anh ta.

"Anh Lâm, cuối cùng anh cũng đã trở về!" Đến trước mặt anh Lâm, Lý Thái Sơn rưng rưng nước mắt.

"Cậu đừng dọa Chu Lâm được không? Cậu làm như mình là phụ nữ bị Chu Lâm bỏ rơi vậy!" Chị Đại Sơn ở một bên không nhịn được mà nói.

Kim Tiểu Linh cũng thấy bộ dạng của chồng mình thật khó coi.

Chị Lý, vợ Ngõa Phiến và những người khác đều cười ra tiếng.

Những người khác cũng nhịn không được trêu chọc: "Chu Lâm à, anh không biết Thái Sơn nhớ anh đến mức nào đâu. Sau khi anh đi, cậu ấy ăn không ngon, ngủ không yên, làm việc trên đồng cũng lười biếng. Trước đây thỉnh thoảng còn được điểm đầy đủ, bây giờ chỉ được sáu bảy điểm, bị đội trưởng phê bình mấy lần."

"Bọn họ là bạn thân từ nhỏ, lớn lên cùng nhau, đột nhiên xa nhau lâu như vậy, nhớ nhung là điều đương nhiên." Mẹ Thái Sơn cười nói.

Chu Lâm cười vỗ vai Lý Thái Sơn: "Tôi cũng rất nhớ các cậu."

Lý Thái Sơn mỉm cười.

Chu Lâm nhìn Cố Quảng Thu, nói: "Quảng Thu năm nay trông rắn rỏi hơn năm ngoái nhiều nhỉ, ăn uống tốt lên rồi à?"

Cố Quảng Thu cười nhẹ với em họ của mình.

Chị Lý cười nói: "Đương nhiên là tốt hơn rồi. Hiểu Mai thương anh ấy còn không hết, thường nấu những món ngon cho anh ấy đến mức Phong Thu và mọi người đều ghen tị. Về nhà, Phong Thu còn không ít lần trách móc tôi không cho anh ấy ăn ngon, muốn ngựa chạy mà không cho ngựa ăn cỏ!"

Chị Đại Sơn cũng nói: "Đâu chỉ Phong Thu, Đại Sơn cũng vậy. Lúc về nhà cứ nói anh ấy là con bò già, ăn cỏ vắt sữa, chê tôi keo kiệt!"

Trương Hiểu Mai bị trêu chọc cũng không ngại, cười nói: "Em học theo Minh Châu thôi, nhưng còn lâu mới bằng được một phần của cô ấy."

Mọi người nghe vậy đều bật cười.

Ai ở nông thôn mà không biết Bạch Minh Châu thương chồng như thế nào, chỉ tính riêng thức ăn của Chu Lâm trước đây ở đội, đừng nói là đội, chỉ e cả huyện cũng không tìm ra được người thứ hai.

Nghe tiếng cười của mọi người trong xóm, trên mặt Chu Lâm cũng nở nụ cười.

Bởi vì đã gần đến giờ cơm, anh bảo các chị dâu về nấu cơm trước. Anh không vội đi đâu, đợi nấu xong bê bát sang vừa ăn vừa nghe anh nói cũng không muộn.

Chị Lý và mọi người muốn anh đến nhà mình ăn cơm nhưng Trương Hiểu Mai đã ngăn lại.

"Mẹ tôi đã nấu cơm rồi. Mọi người không cần tranh nhau bữa cơm này với nhà tôi đâu!"

Đã đến giờ ăn tối, sau một ngày lao động vất vả, ai cũng đói bụng.

Phụ nữ đi nấu cơm, đàn ông tụ tập lại, muốn nghe Chu Lâm kể về những điều đã trải qua ở bên ngoài.

"Chu Lâm, kể cho chúng tôi nghe xem, thủ đô như thế nào?" Lý Phong Thu và mọi người đều rất tò mò.

Chu Lâm không ngại chia sẻ, anh mô tả thủ đô cho mọi người nghe, cũng kể về những chuyện xảy ra sau khi cả nhà anh đến Bắc Kinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-253.html.]

Chuyện thay đổi tâm trạng không cần nói nhiều, mọi người cũng không muốn nghe, nói ra chỉ tốn nước bọt.

Anh tập trung kể về việc vợ mình vẫn miệt mài viết sách trong lúc đi học đại học, giúp gia đình vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.

Bản thân anh thì tranh thủ thời gian rảnh rỗi ở nhà để học lái xe và thi lấy bằng lái, sau đó may mắn gặp được công ty lớn cần tài xế xe tải tạm thời, anh đã ứng tuyển vào làm tài xế.

"Chi phí ở Bắc Kinh có cao không? Mẹ của Viễn Phương trở về nói rằng ở khu vực nội thành cái gì cũng cần tiền, tiêu tiền đến đau cả tim." Mẹ Thái Sơn hỏi.

Kim Tiểu Linh đang nấu cơm nhưng cũng dừng lại để nghe.

Chu Lâm đáp: "Cao chứ, sao lại không cao? Chi phí sinh hoạt của cả nhà chúng tôi mỗi tháng gần năm sáu chục đồng."

"Năm sáu chục đồng?" Mọi người há hốc mồm kinh ngạc.

Chu Lâm nói: "Đúng vậy, không tin à?"

Mẹ Thái Sơn nói: "Sao lại cần nhiều tiền thế? Thím nghe mẹ Viễn Phương nói một tháng hai mươi lăm đồng là đủ rồi."

Chu Lâm nói: "Hoàn cảnh của chúng cháu khác nhau. Lương của Đại Ni là mười đồng. Học phí mẫu giáo của Đâu Đâu và Đô Đô mỗi tháng là sáu đồng. Tiền nhà và tiền điện của chúng cháu cộng lại mỗi tháng cũng phải mất sáu bảy đồng. Chưa tính tiền ăn uống cho cả nhà."

Mọi người nghe xong đều há hốc mồm không dám tin.

Nhưng thực ra từ lâu con số này đã không chỉ có vậy. Bởi vì thỉnh thoảng họ cũng sẽ đưa các con đi ăn ngoài, đi chơi, v.v., những thứ này đều tốn tiền.

Tính ra mỗi tháng chi phí cho gia đình anh đều gần một trăm đồng.

Sáu mươi đồng là số tiền anh nói với mợ và cậu nhưng hai người già còn cho rằng số tiền đó không ít. Nếu chi tiêu một tháng một trăm đồng thì chắc chắn hai người già không thể chấp nhận được.

Ngay cả khi biết cháu dâu mình kiếm được nhiều tiền, họ cũng sẽ nói ra nói vào.

Bởi vì cho đến nay, gia đình vẫn chưa mua được nhà.

Tuy nhiên, Chu Lâm dự định năm nay sẽ thông báo cho mợ và cậu rằng ngôi nhà đã được mua.

Vì lần này anh về nông thôn dẫn theo Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu ra ngoài. Chuyện này chắc chắn sẽ bị mợ và cậu biết, bởi vì hai nơi đều có thư từ qua lại.

Sớm muộn gì cũng biết, đến lúc đó anh sẽ nói rõ ràng với họ.

Che giấu quá nhiều ngược lại sẽ khiến họ lo lắng, nếu có thể biết được thì cứ để họ biết.

Mọi người trong thôn nghe được số tiền chi tiêu hàng tháng của nhà Chu Lâm cũng đều kinh ngạc.

Lý Đại Sơn nói: "Tính ra năm mươi đồng một tháng, một năm là sáu trăm đồng à? Các người một năm phải tiêu sáu trăm đồng? Núi vàng núi bạc cũng không đủ tiêu đúng chứ?"

Những người khác cũng không dám tin.

Ban đầu còn tưởng rằng ba trăm đồng tiền thưởng của Bạch Minh Châu năm ngoái có thể tiêu được một hai năm, ai ngờ lên thủ đô còn chưa đến nửa năm đã tiêu hết rồi?

Điều này thật khủng khiếp.

"Chuyện là thế này.” Chu Lâm nói: “Thủ đô không giống như ở nông thôn. Ở đây có thể đi làm kiếm công điểm, có lương thực nhưng ra bên ngoài thì mọi thứ đều phải trả tiền, chỉ có không khí là miễn phí. Khi đi mua rau, bảo người ta cho thêm một cọng hành, người ta cũng không cho, phải trả tiền. Ở nông thôn mình, rau đều là của nhà trồng, còn không phải muốn ăn gì thì ăn sao?"

Mọi người đều gật đầu tán thành. Lời nói này đúng là không sai. Năm ngoái, bà Niên đi lên thành phố chăm sóc con cho Niên Viễn Phương cũng than vãn như vậy.

Ở đó sống không quen. Cái gì cũng phải trả tiền.

"Tiền hai vợ chồng cậu kiếm đủ tiêu không?" Lý Phong Thu hỏi.

"Tiền lương lái xe của tôi cộng với tiền nhuận bút viết bài của vợ tôi vào những lúc rảnh rỗi trong thời gian học đại học cũng gần như tiêu hết vào những khoản chi tiêu này. Nhưng trước mắt chỉ có thể sống như vậy, đợi đến khi vợ tôi tốt nghiệp đại học ra trường, lúc đó có thể vào một đơn vị chính thức, lương sẽ cao hơn một chút. Lúc đó mọi thứ sẽ dễ dàng hơn."

Che giấu đi thu nhập từ nguồn khác của nhà anh, cộng với một phần thu nhập nhuận bút của vợ thì thực tế cũng gần như vậy.

Cậu út và mợ út cũng biết tương tự như vậy, dĩ nhiên họ biết tiền nhuận bút của vợ anh cao.

Chỉ có hai vợ chồng già biết về thu nhập gia đình, thậm chí cả Lý Đại Ni sống chung cũng chưa bao giờ được nghe những chuyện này.

"Áp lực lớn như vậy, sao còn đón cậu út và mợ út lên đó? Lại thêm hai người ăn cơm nữa."

"Đương nhiên phải đón hai người họ lên đó chứ. Mọi người không biết đâu, năm ngoái suýt nữa thì đứa trẻ nhà hàng xóm bên cạnh tôi bị bắt cóc, may mà được Sư Tử nhà tôi giúp tìm được. Khi tìm thấy thì nó đang bị bọn bắt cóc trói, nhét giẻ vào miệng và nhốt trong sân chờ chuyển đi đâu đó!" Chu Lâm nói.

Mọi người nghe xong đều hoảng sợ.

Phải biết rằng chuyện như vậy chưa bao giờ xảy ra ở đây, không ngờ bên ngoài lại có chuyện như vậy?

"Cháu phải trông chừng mấy anh em Đâu Đâu cẩn thận đó!" Thím Trương vội vàng nói.

"Thím đừng lo, có cậu út và mợ út của cháu ở đó, sẽ coi chừng cẩn thận. Cũng chính vì có hai người ở nhà nên cháu mới yên tâm đi lái xe, vợ cháu mới yên tâm đi học." Chu Lâm nói.

Nói như vậy, thực ra tuy thành phố lớn bên ngoài có tốt thật đất nhưng áp lực cũng là có thật.

Nếu không có việc làm, cuộc sống thực sự sẽ rất khó khăn.

"Anh Lâm, sao anh không gửi ảnh về nhà? Chỉ gửi ảnh của chú và thím thôi." Lý Thái Sơn nói.

Thỉnh thoảng cậu út Cố và mợ út lại gửi về một tấm ảnh để người trong thôn cùng xem.

Hai người đi chụp ảnh ở những điểm du lịch, ăn mặc đẹp, trông còn trẻ hơn nhiều so với khi ở nông thôn, có vẻ phong độ phơi phới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play