"Trước đây chưa thấy kiểu này bao giờ, có phải là kiểu mới ra không?"

"Đúng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy, đẹp quá!"

Sau khi được các đồng nghiệp khen ngợi một phen, nữ nhân viên văn phòng mới cười nói: "Tôi cũng gặp may thôi. Hôm qua đi dạo trung tâm thương mại bên bách hóa, thấy bên đó có rất nhiều người chen lấn mua đồ nên tôi cũng qua xem náo nhiệt. Kết quả vừa nhìn đã thích ngay, thế là mua một bộ. Nhưng mà đắt thật, một bộ mười đồng, tốn hết một phần ba tiền lương của tôi!"

"Kiểu dáng này, chất liệu này, mười đồng cũng không đắt!"

"Đúng vậy, bộ đồ may sẵn mà tôi mua trước đây, kiểu dáng còn lâu mới đẹp bằng của cô mà cũng đã tám đồng!"

"Đây là trung tâm thương mại nào? Tan làm tôi cũng muốn qua xem!"

Nữ nhân viên văn phòng cười nói: "Vậy thì các cô phải tranh thủ sớm, đồ này bán chạy lắm. Hôm qua tôi cũng vất vả lắm mới mua được, sau đó còn rất nhiều người không mua được nữa đó."

Sau chưa đầy một tháng hợp tác với Lý Tiêu Hằng, những mẫu trang phục thu đông đó đã trở nên thịnh hành.

Mức độ nổi tiếng của nó cũng có thể thấy được.

Vì vậy, Lý Tiêu Hằng còn đặc biệt mời Bạch Minh Châu đi ăn tối. Ban đầu anh ta cũng muốn gọi Lý Tiêu Tiêu đi cùng nhưng cô ấy ăn kem nhiều quá, ăn một cây không đã thèm lại mua thêm hai cây, kết quả là bụng không thoải mái nên chỉ có Bạch Minh Châu đi một mình.

Qua lần gặp trước, ấn tượng của cô về Lý Tiêu Hằng không tệ, thêm vào mối quan hệ của Lý Tiêu Tiêu nên cũng không lo lắng gì, đi ăn một bữa cơm không có gì là không thể gặp người.

Địa điểm ăn uống là nhà hàng Tây do người nước ngoài mở.

Trên bàn ăn, Lý Tiêu Hằng cũng đề cập đến việc bán trang phục lần này: "Như cô Bạch dự đoán, những mẫu trang phục thu đông này thực sự rất được ưa chuộng."

Bạch Minh Châu cười nói: "Bản vẽ thiết kế đã đưa cho anh Lý, còn lại đều là chuyện của anh Lý, tôi không quan tâm đến việc này. Chúng ta mỗi người tự kiếm tiền của mình."

Lý Tiêu Hằng và Bạch Minh Châu ăn cơm xong liền rời đi tiệm cơm tây.

......

Thoáng cái liền tới cuối tháng 11.

Hiện tại sinh hoạt của Bạch Minh Châu rất nhẹ nhàng, ban ngày học tập viết bản thảo, buổi tối liền trở về bầu bạn với mấy đứa nhỏ.

Mấy ngày nay Chu Lâm bỗng có vẻ tâm sự nặng nề. Mặc dù anh không nói gì nhưng Bạch Minh Châu khá nhạy cảm nên vẫn có thể cảm giác ra được.

“Anh có tâm sự đúng không”. Bạch Minh Châu hỏi.

Chu Lâm nhìn vào đôi mắt trong sáng của vợ, cuối cùng anh vẫn nói ra tâm sự mấy ngày hôm nay của mình. Đó là anh muốn đi xuống phương nam phiêu bạt một phen.

Bạch Minh Châu nhìn anh nói: “Anh đã nghĩ kỹ chưa, nếu như nghĩ kỹ rồi thì đi đi”.

“Nhưng nếu anh rời đi thì sẽ không thể lo liệu chuyện trong nhà……”

Bạch Minh Châu cười khẽ: “Trong nhà vẫn còn em, còn có cậu út, mợ út. Đại Ni cũng biết làm việc, chẳng lẽ anh còn lo lắng nhiều người như thế không chăm sóc nổi mấy đứa nhỏ hay sao? Đi đi, hiện tại phương nam đang trong thời kỳ phát triển, dùng từ thay đổi từng ngày để hình dung cũng không phải là nói khoác. Chỉ là sau khi anh tới đó thì phải chú ý tới sự an toàn của mình, không được liều lĩnh, cũng không được mạo hiểm”.

“Vợ à, em thật tốt”. Chu Lâm nhịn không được ôm vợ vào trong lòng.

Thế là hai vợ chồng liền quyết định chuyện này như thế.

Sau khi ăn tết xong Chu Lâm liền xin nghỉ việc ở đơn vị rồi đi xuống phía Nam.

Chu Lâm ra cửa còn chưa đến nửa tháng thì Lý Tiêu Hằng đã tới tìm Bạch Minh Châu bàn chuyện hợp tác.

Năm nay có chính sách mới đưa ra, Lý Tiêu Hằng cực kỳ quyết đoán từ chức ở nhà máy, hiển nhiên là hắn dự định ra làm riêng!

Bởi vì gia tộc mạnh mẽ, tài chính cũng sung túc cho nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn thì hắn đã nhận thầu lại một xưởng quần áo sắp bị đào thải.

Số thiết kế mà năm trước hắn mua của Bạch Minh Châu mới chỉ dùng một nửa, hiện tại vẫn còn 5 bản, hắn có thể tiếp tục dùng để sản xuất quần áo.

Nhưng mà dã tâm của Lý Tiêu Hằng không nhỏ, hắn cũng không thỏa mãn với 5 bản thiết kế kia, cho nên liền cố ý tới tìm Bạch Minh Châu.

Bạch Minh Châu uống một ngụm cà phê xong rồi nói: “Khi nào Lý tiên sinh cần?”

Lý Tiêu Hằng cười nói: “Đương nhiên là càng nhanh càng tốt”

Bạch Minh Châu gật đầu nói: “Tôi và Lý tiên sinh cũng là bạn bè, cho nên lần này sẽ không tăng giá”.

Lý Tiêu Hằng lắc đầu nói: “Tôi sẽ không trả tiền cho Bạch tiểu thư, mà sẽ cho Bạch tiểu thư 10% cổ phần của nhà máy”.

Lời này khiến cho Bạch Minh Châu bật cười, nhìn anh ta nói: “Lý tiên sinh thật sự cảm thấy giá trị của tôi lớn như vậy, đáng giá bỏ ra từng đấy tiền vốn sao?”

“Đúng vậy” Lý Tiêu Hằng nói một cách bằng phẳng: “Dù là ai gặp gỡ người tài giỏi như Bạch tiểu thư thì cũng sẽ muốn mời chào, tôi cũng là do chiếm trước tiên cơ, tự nhiên là phải giữ Bạch tiểu thư lại rồi”

“Tôi sẽ cầm tiền chia hoa hồng trong 5 năm, sau 5 năm thì sẽ xem lại xem có nên hợp tác nữa hay không, Lý tiên sinh nghĩ sao?” Bạch Minh Châu nghĩ một chút rồi nói.

Lý Tiêu Hằng cười nói: “Chuyện này không thành vấn đề”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-249.html.]

“Còn có một số điều khoản tôi cũng cần nói rõ với Lý tiên sinh một chút, nếu anh cảm thấy ổn thì chúng ta có thể bàn bạc tiếp……”

Lý Tiêu Hằng nghe xong yêu cầu của Bạch Minh Châu thì đồng ý một cách sảng khoái, duỗi tay ra nhìn Bạch Minh Châu nói: “Vậy thì mong là việc hợp tác tiếp theo của chúng ta sẽ diễn ra tốt đẹp”.

Bạch Minh Châu cũng nắm tay với anh ta: “Chúc chúng ta hợp tác tốt đẹp”

.....

Bởi vì nhận cành ôliu mà Lý Tiêu Hằng ném tới nên đương nhiên Bạch Minh Châu phải cố gắng hơn một chút.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã thiết kế xong quần áo mùa xuân, sau đó giao cho Lý Tiêu Tiêu để cô ấy chạy về đưa cho anh ba của mình.

Mãi tới giữa tháng 4 thì Chu Lâm mới trở về.

Chờ tới chạng vạng Bạch Minh Châu trở về từ trường học liền nhìn thấy anh đang chơi đùa với mấy anh em Đâu Đâu.

Tuy Chu Lâm đột nhiên trở về sớm, nhưng mà trong nhà anh cũng không thiếu đồ ăn.

Bởi vì trước khi đi Chu Lâm đã đưa Bạch Minh Châu đi qua nơi mua bán. Nếu anh không có ở nhà, trong nhà mà thiếu cái gì thì đều có thể qua bên đó để mua.

Khi nào đi qua cũng đều có đủ, không cần phải chọn ngày.

Nếu mà bên đó không có thì chỉ cần báo lại những thứ ấy cho những người phía sau bọn họ là có thể tìm về cho cô.

Bạch Minh Châu sẽ không để trong nhà thiếu ăn thiếu uống, hơn nữa bây giờ mua đá diêm cũng dễ dàng hơn nhiều, tủ lạnh tự chế đặc biệt có thể dự trữ hàng ngày. Cứ năm ngày là cô lại sang bên đó mua đồ một lần.

Ngày hôm qua cô vừa mới qua bên đó, cho nên thùng đựng đá của nhà đã đầy đồ rồi.

Lý Đại Ni chặt một con gà ra nấu, cô bé không cần thêm thứ gì vào mà chỉ cắt dưa chuột thành từng miếng rồi đổ vào xào chung, hương vị rất ngon, sau đó bày ra một đĩa lớn.

Còn có thêm hai con cá kho, ướp cùng tỏi nữa, hương vị cũng rất ngon.

Lại có thêm một đĩa trứng gà xào cà chua nữa, khoai tây thái nhỏ nấu với chua, cùng với một bát canh rong biển nấu với tôm khô. Lại rửa sạch một đĩa cà chua, chờ ăn cơm xong thì mang ra làm trái cây ăn sau bữa ăn.

Khi mới đến đây nấu ăn, Lý Đại Ni chỉ biết nấu cho chín, muốn làm thành món ăn ngon thì chắc chắn cô bé sẽ không làm được, vì ở quê nhà chính là nấu cơm như vậy.

Tuy nhiên Bạch Minh Châu đã tận tâm hướng dẫn cô bé, hiện tại tài nấu nướng của cô bé đã rất điêu luyện. Một bàn cơm như thế này quả thật sẽ rất ngon.

Tất nhiên Chu Lâm ăn rất ngon miệng.

Ăn cơm chiều xong, lúc này thì cả gia đình mới ngồi lại bên nhau nói chuyện.

Tất nhiên cậu út Cố và mợ út sẽ phải hỏi cháu ngoại mình những chuyện đã xảy ra khi cháu mình vắng nhà.

Chu Lâm cũng không trả lời hai người cho có lệ mà tán gẫu với hai vợ chồng cậu út rất vui vẻ. Anh kể rằng lần này đi ra ngoài bận rộn như thế nào, bận đến mức chân không chạm đất, không có thời gian ăn cơm.

Đương nhiên hai vợ chồng cậu tin lời này vì lần này trở về cháu ngoại gầy đi nhiều, cũng đen đi không ít. Ở bên ngoài chắc là rất bận rộn.

“Sáng mai bà đi chợ xem người ta có bán cá sống không, nếu có thì mua một ít về để hầm.” Cậu út Cố nói.

“Tôi biết rồi.” Mợ út đồng ý.

Cá không đắt mà lại còn bổ dưỡng, nếu có rồi thì đương nhiên phải mua về để tẩm bổ cho cháu trai.

“Lần này cháu trở về nghỉ ngơi mấy ngày?” Mợ út lại hỏi

“Cháu nghỉ ngơi năm sáu ngày rồi phải đi tiếp. Nhưng những đồng nghiệp làm việc cùng với cháu đều là những bậc thầy già đã lái xe hơn mười mấy năm rồi. Bất kể họ gặp tình huống gì đều có thể giải quyết được. Với cả cháu thông minh như vậy, đi ra ngoài có thể bị hãm hại sao? Cậu mợ không cần quá lo lắng cho cháu.”

Chu Lâm cười nói.

Cậu út Cố lại không vui vẻ lắm, còn dặn dò anh: “Cháu cũng không nên tự cao, ở bên ngoài vẫn nên chú ý cẩn thận.”

“Cậu út cháu nói không sai, đừng tự mãn quá, ở bên ngoài phải chú ý nhiều vào, cháu phải nhớ trong nhà vẫn còn vợ con và bọn nhỏ nữa!” Mợ út cũng nói.

Chu Lâm đều không than hai vợ chồng cậu mợ phiền mà nghiêm túc đồng ý.

Thấy thời gian không còn sớm, hai vợ chồng cậu út không nói chuyện quá nhiều, bảo anh đi chơi với bọn nhỏ một chút, rồi cũng đi ngủ sớm đi, đi làm ở bên ngoài cũng đã quá mệt rồi.

Chu Lâm cũng rất nhớ bọn nhỏ, cho nên tình thương của cha lại càng sâu đậm hơn. Anh bắt đầu kể cho bọn nhỏ biết những điều mình đã trải qua khi lái xe vận tải ở bên ngoài.

Đừng nhìn mấy anh em còn nhỏ, nhưng chúng rất thích nghe kể chuyện này, lại còn hỏi cha một số vấn đề, Chu Lâm đều sẽ trả lời hết, lại còn trả lời rất tỉ mỉ rõ ràng.

Bởi vì đã lâu cha không trở về nên anh em Đâu Đâu rất là nhớ anh, vì vậy đêm nay mấy anh em đều được cha dỗ ngủ.

Ở trong giấc mơ chúng đều mơ thấy hình ảnh cha con bọn họ đang trên chiếc xe vận tải đi chu du khắp thế giới.

Ở ngoài hiện thực thì bọn nhỏ không được tham gia. Nhưng ở trong giấc mơ, cha bọn nhỏ chở bọn nhỏ ra ngoài đi chơi khiến chúng rất vui vẻ.

Dỗ bọn nhỏ ngủ xong, lúc này Chu Lâm mới trở về phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play