Bạch Minh Châu trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Anh có phải là cha không? Sao không phát hiện ra một chút nào vậy?”

Cô không hề lo lắng cho Đâu Đâu, Đô Đô, và đứa thứ tư. Nhưng ngược lại cô rất lo lắng cho đứa thứ ba này. Bởi vì tính cách của tên nhóc này khá tàn nhẫn.

Đúng vậy, Bạch Minh Châu thấy nó còn nhỏ bé mới như vậy mà cô đã có thể cảm nhận được bản chất của loài sói ở trong xương cốt của nó.

Đừng nhìn vào tính cách chậm chạp, cười lên rất ngọt ngào và có chút bất cẩn giống như một cậu bé quý tộc, nhưng khi thằng bé chơi đùa với những đứa trẻ khác thì không có đứa nào dám bắt nạt nó.

Bên dưới vẻ ngoài cao quý của thằng bé là một bản chất loài sói xuất phát từ sâu bên trong.

Bản chất của loài sói này cũng được thể hiện ở đứa bé thứ hai Đô Đô, nhưng tính cách của Đô Đô rất ngang ngược và trực tiếp bộc lộ sức mạnh ra ngoài, còn đứa thứ ba thì không. Bản chất của loài sói này được che giấu bởi vẻ ngoài hiền lành của thằng bé.

Nếu thật sự muốn so sánh thì đứa thứ ba còn ác hơn đứa thứ hai một chút.

Ít nhất Bạch Minh Châu cảm thấy như vậy.

Chính vì nguyên nhân như vậy, Bạch Minh Châu không dám coi thường việc giáo dục đứa bé thứ ba dù chỉ một chút. Dù đứa thứ tư hay bám lấy cô nhưng cô cũng không hề lơ là đứa thứ ba được.

Chỉ là đứa thứ ba quá bình tĩnh.

Hai người nói chuyện một lúc, Bạch Minh Châu lập tức nói ra với Chu Lâm.

Thấy vợ nghiêm túc nhìn mình, thái độ của Chu Lâm lập tức nghiêm chỉnh: “Em nói rất đúng, anh cũng cảm thấy tên nhóc này như vậy. Thằng bé thuộc kiểu chó cắn không sủa, sau này thằng bé chắc chắn là một người tàn nhẫn.”

“Có ai nói con trai mình giống như anh không?” Bạch Minh Châu càng không hài lòng.

Chó cắn không sủa là cái gì? Đứa thứ ba thật sự rất thân thiết!

“Không phải anh chỉ miêu tả thôi sao, anh cũng không có học thức.” Chu Lâm nịnh nọt cười nói.

Bạch Minh Châu trừng mắt nhìn anh một cái, lo lắng sốt ruột: “Anh nói xem tính cách này làm thế nào sửa lại được đây?”

Chu Lâm nghĩ ngợi, nói: “Anh cảm thấy không cần thiết phải sửa lại tính cách. Gia đình chúng ta có nền tảng vững chắc, con sẽ không trở thành đứa trẻ hư hỏng. Cho đến hiện tại, anh cũng chưa nhìn thấy thằng bé bắt nạt những đứa trẻ khác.” Nhiều lắm chỉ là lúc một tuổi rưỡi sau khi nhìn thấy mọi người chơi đùa thì thằng bé sẽ biểu hiện ra biểu cảm như thiểu năng trí tuệ nhìn mà muốn đánh.

Nhưng đây là con trai mình, anh làm sao có thể làm gì khác ngoài chiều chuộng và chăm sóc thằng bé.

“Tuy rằng đôi lúc giống như ông cụ non, nhưng mà đứa thứ ba nhà chúng ta vẫn rất yêu thương em trai. Ở bên ngoài, thằng bé rất che chở cho đứa thứ tư.” Chu Lâm cười nói và trực tiếp kể lại chuyện thằng bé thứ tư đánh nhau với đứa trẻ nhà hàng xóm.

Hai anh em đánh một trận khiến cho đứa trẻ năm tuổi phải òa khóc.

Bạch Minh Châu trừng mắt nhìn anh một cái: “Con đánh nhau anh còn rất tự hào sao?”

“Con trai ấy à? Khi còn nhỏ phải để cho bọn chúng đánh nhau với người khác, để cùng nhau rèn luyện dũng khí, trưởng thành mới có khí chất đàn ông.” Chu Lâm nói: “Vợ à. Em đừng lo lắng nhiều như vậy. Với không khí này của gia đình mình thì con trai được nuôi dạy sẽ không lệch lạc được.”

Cha thương mẹ, mẹ thương con. Điều kiện gia đình cũng trên mức trung bình. Tuy rằng không có cách nào để cho bọn trẻ mọi thứ tốt nhất nhưng họ cũng đã rất cố gắng để bọn trẻ những thứ tốt hơn.

Bọn trẻ có thể cảm nhận được điều đó.

Đâu Đâu với Đô Đô đang chăm chỉ ăn uống và học tập. Bọn chúng nói muốn nhanh chóng trưởng thành để chia sẻ áp lực với gia đình.

Khi Chu Lâm nghe hai anh em nói như vậy, người cha suýt chút nữa rơi nước mắt chua xót. Anh cũng là người đàn ông cảm tính.

Nhưng không thể không nói, Bạch Minh Châu cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều khi nghe những lời anh nói.

Đúng vậy, hoàn cảnh và không khí gia đình cô thật sự rất tốt. Hiện tại lo lắng về vấn đề tính cách của đứa thứ ba cũng thật sự quá sớm.

Nhưng mà nếu là một người mẹ thì cũng có thể hiểu được cảm giác của cô. Bởi vì không có người mẹ nào lại tùy tiện coi thường những vấn đề về tính cách của con mình.

Phát hiện sớm thì có thể hướng dẫn lại sớm, đừng bỏ qua vì cho rằng trẻ con còn nhỏ.

“Nếu anh có thời gian rảnh thì cũng nên ôm đứa thứ ba nhiều một chút. Trẻ con, đặc biệt là con trai, khi còn nhỏ rất thích được cha ôm.” Bạch Minh Châu nói.

Chu Lâm bất đắc dĩ: “Trước kia còn nhỏ còn dễ ôm. Hiện tại lớn rồi nên thằng bé cũng không cho ôm nhiều nữa.”

“Để thằng bé cưỡi lên cổ anh đi. Thằng bé sẽ rất vui vẻ mỗi khi chơi.” Bạch Minh Châu lập tức nói.

Chu Lâm cười: “Được thôi. Anh sẽ cho thằng bé cưỡi khi rảnh.” Anh xoay người nói: “Nhưng hiện tại, vợ à. Em nên yêu thương anh một chút.”

“Vừa mới xong chưa được bao lâu mà anh vẫn thấy chưa đủ sao?” Bạch Minh Châu đ.ấ.m nhẹ anh.

“Không đủ. Bao nhiêu cũng không đủ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-240.html.]

Nói xong, anh cúi đầu chặn cái miệng nhỏ nhắn của vợ mình, sau đó bắt đầu bữa ăn lớn thứ hai, nhưng tối nay anh muốn ăn ba bữa…

Bởi vì có Bạch Minh Châu nhắc nhở, Chu Lâm cũng chú ý đến đứa bé thứ ba nhiều hơn một chút. Anh để cho thằng bé cưỡi lên cổ thật cao và để thằng bé vui vẻ hơn.

Cũng chỉ có lúc cười lên thì đứa thứ ba nhà anh mới có dáng vẻ của một đứa trẻ con.

Điều này khiến Chu Lâm dở khóc dở cười. Nhưng tính cách của trẻ con sinh ra đã như vậy, người lớn thật sự không cần lo lắng nhiều. Người lớn chỉ cần làm tốt việc của mình, làm tấm gương cho lũ trẻ noi theo và là người chỉ đường hợp lý cho chúng là được.

Sau này, đứa trẻ phải tự bước đi trên chính đôi chân của mình. Thằng bé sẽ gặp những người và những chuyện khác với ba mẹ của mình, cho nên không thể yêu cầu bọn chúng làm việc gì cũng phải tuân theo những tiêu chuẩn của mình được.

Bạch Minh Châu dành hai ngày thứ bảy và chủ nhật để cho bản thân nghỉ ngơi. Cô không đi đến trường, hoàn cảnh của cô cũng đã nói với giáo viên hướng dẫn trước đó. Giáo viên hướng dẫn cũng không khuyến khích cô làm việc này vì dù sao cô cũng rất vất vả để thi vào đại học nên cũng mong muốn cô toàn tâm toàn ý chú tâm vào học hành.

Nhưng Bạch Minh Châu vẫn kiên trì, giáo viên hướng dẫn cũng không nói gì và chỉ yêu cầu cô không được thụt lùi kiến thức, rồi không nói gì nữa. Dù sao cô cũng là người trưởng thành rồi, trong lòng đều biết rõ nên không cần người khác thuyết phục như thế nào.

Và điều đó cũng có thể dễ dàng hiểu được vì cô có bốn đứa con. Đứa lớn nhất chỉ mới 4 tuổi còn hai đứa bé chỉ mới hơn hai tuổi.

Được nghỉ hai ngày, Bạch Minh Châu với Chu Lâm lập tức đưa bọn nhỏ đi tham quan du lịch. Mợ út và Lý Đại Ni cũng đi cùng họ.

Hiện tại, bên trong ngõ nhỏ cũng đã quen thuộc nên họ chỉ cần khóa cửa kỹ càng và có thêm Sư Tử trông nhà nữa là được.

Vì được cùng ba mẹ đi ra ngoài chơi, Đâu Đâu, Đô Đô, đứa bé thứ ba và thứ tư vô cùng hào hứng, thậm chí còn chụp ảnh làm kỷ niệm.

Mơ út cảm thấy chi tiêu có hơi nhiều, nhưng bà ấy cũng không nói gì vì bà ấy nhìn thấy bọn nhỏ thật sự rất vui vẻ.

Hai ngày trôi qua trong chớp mắt.

Sáng sớm thứ hai Bạch Minh Châu ăn cơm sáng xong thì lập tức đi học. Từ nay trở đi, cô sẽ ở ký túc xá nghỉ ngơi buổi trưa, nhưng buổi tối thì sẽ trở về nhà.

Hôm nay khi nhìn thấy mẹ trở về, anh em Đâu Đâu đều rất ngạc nhiên.

“Sau này, buổi sáng mẹ đi học, buổi tối sẽ về với các con nên các con không cần quá nhớ mẹ nữa”. Bạch Minh Châu cười nói.

Đâu Đâu với Đô Đô ngoan ngoãn gật đầu, đứa thứ tư cũng vui vẻ, và tất nhiên đứa thứ ba cũng vậy.

Nhưng mà cô nhìn thấy đã 5 giờ rưỡi, không biết Chu Lâm đã đi đâu mà bây giờ vẫn chưa về.

Khoảng 6 giờ Chu Lâm mới trở về và anh mang về một chiếc xe đạp vừa mới làm ra.

Vẫn làm theo cách làm chiếc Đại Kim Lộc trước kia. Anh tự mình đi tìm linh kiện và tìm thợ sửa xe để làm ra nó. Giá cả thì đắt hơn so với cái huyện thành mười đồng, nhưng tóm lại là anh đã làm ra chiếc xe đạp Đại Kim Lộc thứ hai.

Mấy ngày này anh phải đi bộ. Tuy rằng bên ngoài có xe buýt công cộng nhưng lại tốn tiền. Hiện tại anh lại không có thu nhập nào nên cũng không thể ăn tiêu một cách hoang phí được. Nhưng đi bộ thật sự rất mệt mỏi.

Bạch Minh Châu ủng hộ việc mua Đại Kim Lộc về, mợ út cũng không nói gì. Bởi vì nếu cháu ngoại đi ra ngoài tìm việc mà chỉ đi bộ thôi thì thật sự sẽ không đi xa được. Có xe đạp thì đi sẽ nhanh hơn, số tiền này đáng để tiêu.

Sau khi có chiếc xe đạp, Chu Lâm đã đi khắp nơi.

Buổi sáng sau khi ăn xong, anh sẽ đi ra ngoài và thường quay về lúc chiều tối.

Khoảng năm ngày, anh sẽ mang một ít đồ dùng về nhà như gạo, mì, thịt và trứng. Nếu so sánh với thức ăn ở quê thì chắc chắn không thể so sánh được.

Dù sao ở quê nhà còn có Đại Sơn, Chu Lâm chỉ cần vào rừng săn bắt gà rừng và thỏ hoang khi cần thiết. Anh còn có thể đi nhặt trứng gà rừng vì ở trong thôn có thể đổi lấy trứng gà. Mỗi tháng anh đi ra ngoài một chuyến thì sẽ mang về một ít thịt dự trữ.

Thức ăn thật sự rất ngon.

Nhưng hiện giờ không thể so sánh được. Bởi vì năm ngày mới được ăn một bữa thịt cũng là một việc không dễ dàng gì.

Còn trứng gà thì cô cũng không biết Chu Lâm mua ở đâu. Mỗi lần anh đều có thể mang một rổ về nhà. Nhìn nhiều như vậy nhưng thật ra lại chỉ đủ ăn.

Cứ bôn ba như vậy, chớp mắt một cái họ đã đến thủ đô được khoảng ba tháng.

Ban đêm lúc đi ngủ, Bạch Minh Châu đã hỏi anh rằng mấy ngày nay có mệt hay không?

Chu Lâm khẽ cười: “Anh có mệt gì đâu. Cả ngày anh không làm gì nên chỉ ra ngoài thôi.”

Biết anh không có việc gì làm, nên vợ anh lập tức bảo anh đi học lái xe.

Mấy ngày này, ngoài việc đi dạo khắp nơi để làm quen với môi trường ở thủ đô, thời gian còn lại của anh chính là đi học lái xe.

Những ngày này cứ thế trôi đi, và đến ngày anh được nhận bằng lái xe.

Có lẽ là bởi vì học được kỹ thuật hạng nhất nên dù Chu Lâm không tìm được việc làm, nhưng sự tự tin trên khuôn mặt không hề giảm đi chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play