Phương thuốc cổ truyền này của mợ út là được nghe nói từ thật lâu trước kia.

Lúc ấy bà còn nhỏ, nghe người của thế hệ trước bà từng nói, nhưng mà người mang thai phải được chăm sóc thật đặc biệt, không thể tùy tiện dùng đồ lung tung được.

Chỉ là nghe bà Niên nói Hứa Nhã khó chịu thành như vậy, ăn một chút cũng không vào, uống chút gì cũng chẳng xong, như thế sao được?

Cho nên để cho cô ấy thử cái phương thuốc cổ truyền này xem.

Nhưng đừng nói là không ổn, có vài phương thuốc cổ truyền vẫn dùng rất tốt, ít nhất đã thật sự giảm bớt rất nhiều triệu chứng của Hứa Nhã, dùng vài lần, triệu chứng đã thật sự biến mất gần hết.

“Ai da, chị em tốt, phương thuốc này của bà thật đúng là thần!” Bà Niên khen không dứt miệng.

Ngay sáng sớm hôm nay thức dậy, bà nhìn thấy vợ thằng tư ăn liên tiếp hai bát cơm ngô, dáng vẻ ngay cả trứng gà đều ăn thật sự rất ngon, củ cải cải trắng cũng ăn thêm không ít!

Lượng thức ăn của một bữa này so được với lượng thức ăn hai ngày trước cộng lại!

Bà Niên thật là vui vẻ không thôi, chạy tới cảm ơn mợ út.

Mợ út cười cười: “Tốt là được.”

Bởi vì Hứa Nhã không còn nôn nghén nữa, ăn uống cũng tốt, gương mặt vốn vàng như nến cũng tốt hơn không ít trong khoảng thời gian ngắn kế tiếp.

Hai lần trước Niên Viễn Phương trở về nhớ rất rõ, bởi vì phản ứng quá lớn, nếu không phải thật sự phải đi làm không có cách nào khác, anh ta cũng muốn ở trong nhà làm bạn với vợ.

Nhưng mà lần này trở về đã nhìn thấy vợ khá hơn, vừa hỏi mới biết là phương thuốc cổ truyền mà mợ út đưa cho đã chữa khỏi, lập tức tặng cho mợ út một bao đường đỏ vừa mang về.

“Ở đây có dùng được đâu, cậu mang về cho vợ ăn đi, không cần cho tôi, bên này tôi không thiếu đường đỏ.” Mợ út nói.

Bà muốn uống nước đường đỏ thì có thể pha một ly bất cứ lúc nào, đồ vật bên này của cháu ngoại và cháu dâu, không có gì là bà không được ăn.

Như lần ăn tết năm ngoái đó, cháu ngoại còn tặng cho hai vợ chồng già bọn họ rượu nhân sâm đắt tiền như thế để uống.

Thật ra lúc ấy mợ út đã muốn đánh người, nhưng cháu ngoại nói là ngâm cho cháu dâu cháu bồi bổ thân thể, tiện thể đưa một ít cho hai vợ chồng già bọn họ nếm thử, lúc này mới thôi.

Mà lần này qua đây, cảm thấy bà về nhà làm việc nhà nông có chút mệt mỏi, cháu dâu còn đặc biệt làm cho bà nước đường đỏ trứng gà để bà uống vài lần.

Niên Viễn Phương cười nói: “Cháu biết thím không thiếu đường đỏ ăn, nhưng đây là một chút tấm lòng của cháu.”

Cuối cùng mợ út cũng không ngăn cản nữa, Niên Viễn Phương để đường đỏ lại rồi mới trở về.

Bạch Minh Châu viết xong bản thảo từ trong phòng ra ngoài, mợ út nói đến việc này: “Quá khách sáo, còn đưa đường đỏ đến đây.”

“Đưa thì đưa thôi, mợ út trị hết phản ứng nôn nghén nghiêm trọng như vậy của Hứa Nhã, nhận của anh ta một bao đường đỏ cũng không quá đáng mà.” Bạch Minh Châu cười.

Mợ út cười cười, cũng cất đường đỏ đi, chìa khóa của những cái tủ gì đó trong nhà bà đều có một cái.

Không bao lâu sau, Chu Lâm vào núi đào mật ong đã trở về.

Từ trong núi mang theo không ít sáp ong trở về.

Đây là cái tổ ong hoang dại năm ngoái mà anh đã phát hiện ra khi vào núi cùng Lý Thái Sơn.

Anh tính toán một năm sẽ cắt mật ong một lần, biến tổ ong thành nguồn mật của mình.

Tuy rằng như thế có hơi quá đáng với đàn ong mật, nhưng ai bảo không có cách nào khác.

Mật ong năm nay cắt về nhà cũng tương đương với năm ngoái, cũng có mười mấy cân, cho Lý Thái Sơn ba bình, còn dư thì Chu Lâm tự mình giữ lại.

Mật ong này một ngày pha một ly uống cảm giác rất không tệ.

Mợ út không ở quá lâu, sau khi giúp đỡ tích trữ xong dưa chua, làm xong miến khoai lang đỏ thì bà lập tức về nhà.

Đảo mắt một cái tháng mùa đông đã qua đi, sau khi tiến vào tháng chạp thì trời có tuyết rơi xuống, ngắn ngủn mấy ngày, tuyết nhỏ đã thành tuyết to.

Đâu Đâu và Đô Đô mang theo bé ba bé tư chơi tuyết ở cửa nhà.

Mấy anh em còn chơi ném tuyết ở bên ngoài, chính là bé tư đánh không lại hai người anh trai, há miệng kêu to để thể hiện sự không hài lòng của cậu bé.

Về phần bé ba, nhàn nhã ngồi ở bên cạnh ghế bập bênh của mợ út để xem các anh em chơi đùa, trong tay còn cầm một miếng bánh đậu đỏ ăn.

Chu Lâm từ bên ngoài mang theo một giỏ quả táo còn có mấy quả bưởi trở về, đây là do anh mua từ bên phía công xã về.

Năm ngoái chỉ mua được bưởi, còn táo thì không có, nhưng năm nay lại có.

“Ăn táo thôi!” Chu Lâm cười.

Nhìn thấy cha mang trái cây trở về, Đâu Đâu và Đô Đô hoan hô, bé tư cũng không chơi tuyết nữa, cậu bé cũng muốn ăn táo.

“Ông ba, vào nhà ăn táo đi.” Chu Lâm cười nhìn về phía bé ba, đứa con trai này thật là một ông cụ non.

Bé ba đang dựa vào trên ghế bập bênh nở nụ cười với cha mình, một miếng ăn hết bánh đậu đỏ còn dư lại, xong mới phủi phủi tay vào nhà.

Bạch Minh Châu đang ở trong phòng sửa sang lại quần áo, cô đã mặc đủ quần áo ấm cho bọn nhỏ mới để cho bọn chúng chơi đùa ở trong sân.

“Công xã cũng có cả táo à?” Nhìn thấy anh mang táo về, cô cũng hơi bất ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-213.html.]

“Anh cũng không biết tại sao lại có, nhưng mà có thì anh mua.” Chu Lâm cười.

Quả táo này là quả táo nhỏ, không to nhưng ăn vào thì hương vị rất là thơm, mùi vị trái cây rất đậm, ăn cũng rất ngon.

Về phần bốn quả bưởi, giữ lại hai quả để ăn, phần còn lại thì Bạch Minh Châu làm trà bưởi mật ong.

Trải qua mấy năm nay, dường như mỗi năm cô đều làm, làm xong đậy kín lại rồi từ từ uống, vào mùa đông uống cái này cảm giác rất thoải mái.

Đâu Đâu ăn táo, nói: “Cha, đại đội chúng ta sắp làm thịt lợn đúng không?”

“Đúng vậy, sao thế.”

“Năm ngoái chúng con không thấy được!” Đô Đô lập tức nói: “Năm nay nhất định phải đưa chúng con đi xem!”

Bạch Minh Châu nghe thế thì không nhịn được mà nói: “Cái loại trường hợp này sao có thể đưa các con đi xem được, tất cả ở nhà hết cho mẹ.”

Năm trước không lên tiếng ngăn cản đó là bởi vì biết không thể tổ chức làm thịt lợn được.

“Cảnh tượng hoành tráng đến đâu chúng con đều có thể xem, chúng con không sợ đâu.”

“Đúng thế, mẹ cũng quá coi thường chúng con rồi. Đến lúc đó Niên Sinh cũng được đi mà!”

“Con muốn.” Bé ba mở miệng.

“Muốn muốn!” Bé tư cũng lập tức gật đầu.

Bọn chúng đều muốn đi xem náo nhiệt.

Thái độ của Bạch Minh Châu rất kiên quyết: “Ở nhà chờ ăn thịt là được, không cho đi.”

Bé ba không có phản ứng gì, bé tư muốn há mồm gào khóc, Đâu Đâu và Đô Đô hiểu rõ tính cách của mẹ, càng gào khóc thì càng không thể thương lượng, vội vàng dỗ dành bé tư.

Sau đó năn nỉ mà nhìn về phía cha bọn chúng, Chu Lâm ý bảo bọn chúng yên tâm, xem anh dùng mỹ nam kế để thuyết phục mẹ bọn chúng.

Ban đêm anh vẫn phải bận rộn làm một lần.

Sau khi xong việc mới ôm vợ, bàn bạc với vợ chuyện này.

“Em yên tâm đi, đến lúc đó anh sẽ che mắt của bọn chúng, sẽ không để cho bọn chúng nhìn thấy cảnh tượng đó, chỉ đi tham gia một chút là được, đều là con trai, không thể nuôi quá yếu ớt được.”

Đâu Đâu Đô Đô có thể mang theo, nhưng bé ba bé tư chắc chắn không cần phải nói.

Bạch Minh Châu cả người lười biếng: “Anh chỉ có một mình làm sao che được đôi mắt của hai đứa chúng nó?”

Chu Lâm nói: “Anh nhờ người bên cạnh hỗ trợ che một đứa.”

Thật ra Bạch Minh Châu cũng không phản đối cho con cái đi xem náo nhiệt, chỉ là sợ đứa trẻ quá nhỏ sẽ bị dọa cho sợ hãi, nếu thật sự bị dọa cho sợ thì cũng thành chuyện lớn.

“Thật sự có thể chăm sóc tốt chứ?”

Chu Lâm cười nói: “Đó là con trai ruột của anh, anh còn có thể để cho bọn chúng bị hù dọa hay sao? Cảnh tượng này một năm chỉ có một lần, nếu bọn chúng bỏ lỡ thì phải chờ đến sang năm, đến lúc đó con nhà người ta đều tham gia mà bọn chúng không được tham gia, như thế thì đả kích bọn chúng biết bao?”

“Vậy mang đi.”

Chu Lâm cười cười, thò sang hôn lên môi vợ, xong rồi lại xoay người một cái đè lên.

Bạch Minh Châu nhẹ đ.ấ.m anh một cái, chỉ là bị Chu Lâm hôn thêm một cái nữa thì cô đã không phân biệt được nam bắc.

Rốt cuộc thì mỹ nam kế này đã thành công.

Vào đầu tháng chạp không chỉ có cảnh tượng hoành tráng nhiều năm là làm thịt lợn, còn cả tết ngày mồng tám tháng chạp nữa.

Hôm nay là tết ngày mồng tám tháng chạp, sáng sớm Chu Lâm đã dậy nấu cháo mồng tám tháng chạp, cháo mồng tám tháng chạp thơm ngào ngạt khiến người ta muốn ăn nhiều hơn.

Bé ba bé tư còn chưa tỉnh ngủ.

Nhưng hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô đã dậy từ sáng sớm, sau khi ăn xong cháo mồng tám tháng chạp, hai anh em còn cùng nhau xách theo hộp đồ ăn đi đưa cháo mồng tám tháng chạp cho nhà người khác.

Những năm trước đều là Chu Lâm đi đưa, năm nay nhiệm vụ này sẽ giao cho hai anh em bọn chúng.

Đưa cho nhà họ Trương, đưa cho nhà Lý Phong Thu, còn đưa cho nhà chị Đại Sơn cùng với nhà của ông đội trưởng, nhà của chú Đào, đương nhiên cũng không thể thiếu đưa cho nhà của chú Thái Sơn.

Lý Thái Sơn nhìn hai anh em thì thích vô cùng, bốc một ít táo đỏ cho bọn chúng ăn, sau đó cũng mang theo con của anh ta qua đây đưa cháo mồng tám tháng chạp cho bên này.

Tuy không nhiều bằng Chu Lâm đưa, nhưng cũng là cháo mồng tám tháng chạp ăn rất ngon.

Năm nay ngày hội ngày mồng tám tháng chạp còn náo nhiệt hơn so với năm ngoái một chút, bởi vì trong nhà lại thêm hai đứa trẻ có thể nhảy nhót, trong nhà muốn không náo nhiệt cũng khó.

Mỗi nhà trong thôn đều đang trải qua tết ngày mồng tám tháng chạp, các bên có quan hệ lui tới đều bận rộn xong rồi, chị dâu Lý, chị Đại Sơn, còn có vợ của Ngõa Phiến đều cùng nhau tụ lại bên nhà họ Trương.

Còn để Mãn Thương đến đây gọi Bạch Minh Châu, hỏi cô có rảnh hay không, có thì cùng lại đây nói chuyện phiếm với nhau.

Tất nhiên là Bạch Minh Châu rảnh, hôm nay ăn tết không viết bản thảo để cho chính mình nghỉ, mang theo Đâu Đâu và Đô Đô, còn có bé ba bé tư cùng nhau qua đây.

“Niên Sinh, em và Lâm Lâm đã ăn cháo mồng tám tháng chạp hay chưa?” Đô Đô hỏi.

Niên Sinh gật gật đầu: “Ăn rồi, ăn ngon thật.” Lại tiếp đón hai người anh họ của cậu bé còn có hai đứa em họ vào trong nhà: “Nhà em có bánh củ cải ăn ngon lắm, em lấy cho các anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play