“Yên tâm đi, tướng mạo này của cô cậu muốn chụp xấu cũng không dễ đâu.” Thợ chụp ảnh của quán chụp ảnh cũng đặc biệt biết làm việc, nói như vậy, đặc biệt là nhìn thấy bộ dạng của hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô trông giống nhau như đúc “Bọn chúng là sinh đôi sao?”

“Đúng vậy.” Chu Lâm gật đầu.

Sau khi thợ chụp ảnh khen một câu thật khéo đẻ, trông thật đẹp thì chụp ảnh cho bọn họ.

Đầu tiên là chụp một tấm ảnh một nhà bốn người, sau đó Bạch Minh Châu chụp một tấm một mình, Chu Lâm chụp một tấm một mình, sau đó hai vợ chồng chụp chung một tấm với nhau.

Đâu Đâu và Đô Đô cũng thế, đều mỗi đứa chụp riêng một tấm ảnh xong mới chụp chung với nhau.

Chỉ qua một hồi như thế đã tiêu hết bảy đồng rồi, chụp một tấm ảnh có giá một đồng.

“Ảnh chụp còn phải đưa lên thành phố rửa, đến một tuần sau mới lấy ra, trước hết cứ giao tiền đặt cọc là ba đồng, còn lại bốn đồng thì chờ đến khi lấy được ảnh chụp lại trả.”

Chu Lâm không chút do dự lập tức trả tiền.

“Chờ sang năm thằng ba và thằng tư lớn hơn, đến lúc đó dẫn bọn chúng vào thành phố chụp ảnh cùng nhau, mượn cái xe lừa nhà chú Đào, cũng đưa cậu út và mợ út vào đây chụp chung một cái ảnh với nhau.” Chu Lâm nói.

Sau khi nói xong, anh có chút buồn bã: “Trước kia nghèo, anh cũng không biết còn có thể chụp ảnh, nếu không sẽ nói với cha để cha đưa cả nhà đi chụp một tấm. Mấy đứa Đâu Đâu và Đô Đô cũng chưa từng nhìn thấy mặt ông bà nội.”

Bạch Minh Châu nói: “Hay là sau khi về nhà anh tả cho em xem cha mẹ trông như thế nào, em thử vẽ lại cho anh, nhìn xem có giống với dáng vẻ của cha mẹ hay không?”

Chu Lâm sửng sốt: “Vợ còn biết cả vẽ tranh ư?”

“Biết chứ.” Bạch Minh Châu cười, bởi vì phải vẽ lại hình ảnh của cha mẹ chồng, Bạch Minh Châu lập tức đưa Chu Lâm quay về cửa hàng bách hóa một chuyến, mua một tấm giấy trắng to một chút, không cần phải mua cọ vẽ thuốc màu gì cả, chỉ cần dùng bút chì là được.

Mua xong đồ, Bạch Minh Châu và Chu Lâm đưa Đâu Đâu và Đô Đô đi vào trong tiệm ăn sủi cảo.

Sau khi ăn xong mới dự tính đi xem phim điện ảnh, có điều đang trên đường đi xem thì lại thấy được một cảnh tượng hoành tráng.

Bạch Minh Châu không nói hai lời lập tức che mắt của Đâu Đâu và Đô Đô lại, nguyên nhân chính là vì hình ảnh kia không thích hợp cho thiếu nhi xem.

Nhưng xe đạp của Chu Lâm cũng chỉ đi lướt qua rất là nhanh, cách nơi đó hơi xa một chút anh mới nói: "Vợ ơi, em biết đấy là ai không?”

“Ai thế?” Bạch Minh Châu không quen biết.

“Chính là chồng trước của Lý Phong Mai.”

Vừa mới ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đã nhận ra được, trí nhớ của anh vẫn vô cùng tốt.

“Là anh ta à.” Bạch Minh Châu mới bừng tỉnh, nhưng mà cũng không có những cảm xúc khác, có lẽ đây gọi là gieo nhân nào, gặt quả ấy.

“Mẹ, mẹ không cần che mắt của chúng con lại đâu, chúng con biết đó là làm gì.” Đâu Đâu lại nói.

Đô Đô gật đầu, khoác lác nói: “Đúng thế, còn coi chúng con là trẻ nhỏ hay sao, cảnh tượng gì mà chúng con chưa từng thấy chứ?”

Bạch Minh Châu kinh ngạc: “Trước kia hai đứa từng nhìn thấy?”

“Không có, nhưng chúng con nghe người ta nói, còn từng chơi trò chơi như thế.” Đâu Đâu nói.

Bạch Minh Châu nhẹ nhàng thở ra: “Đừng chơi loại trò chơi này, chẳng hay ho gì cả.”

“Chúng con không chơi, chỉ nhìn người khác chơi thôi.” Đô Đô nói.

Khi nói chuyện cũng đã tới rạp chiếu phim rồi, gửi xe đạp xong thì Chu Lâm và Bạch Minh Châu lập tức đưa hai anh em bọn chúng vào xem phim điện ảnh.

Đây là lần đầu tiên Đâu Đâu và Đô Đô xem phim điện ảnh, hai anh em đều rất vui vẻ.

Hơn nữa phim điện ảnh vẫn đang chiếu một bộ phim mà trẻ nhỏ có thể xem được, chính là phim "Lính gác nhỏ của Đông Hải", Đâu Đâu và Đô Đô nhìn không chớp mắt, đặc biệt là Đô Đô, đôi mắt phát ánh sáng lấp lánh không giống mọi khi.

Về nhà trên đường cậu bé đã tuyên bố: “Chờ con lớn lên thì con cũng phải đi tham gia quân ngũ, con muốn đi làm lính gác nhỏ của Đông Hải!”

“Tham gia quân ngũ rất vất vả đấy, con có chắc mình sẽ chịu đựng được hay không?” Bạch Minh Châu nói.

“Đương nhiên là con làm được, con có thể chịu đựng khó khăn!” Đô Đô nghiêm túc nói.

“Vậy con phải học tập cho giỏi, chờ đến khi con lớn lên sẽ được đi tham gia quân ngũ.”

“Anh cả nhà ta có muốn tham gia quân ngũ không nào?” Chu Lâm hỏi con trai lớn.

“Con không muốn, con muốn vào đại học.” Đâu Đâu lắc đầu.

Muốn nói nguyên nhân Đâu Đâu muốn học đại học, vậy thì là do Bạch Minh Châu và cha nuôi cậu bé ảnh hưởng.

Có đôi khi Đổng Kiến đến đây mượn xe đạp đi công xã, thỉnh thoảng còn đưa hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô qua công xã chơi.

Ở bên kia mọi người đã quen mặt bọn chúng, ai cũng biết hai anh em cậu bé là con trai sinh đôi của nhà họ Chu thuộc đại đội Ngưu Mông.

Thời buổi này không dễ tìm ra hai anh em được nuôi dưỡng tốt đến như thế, đặc biệt là chúng còn có khuôn mặt giống nhau như đúc.

Ngay cả lãnh đạo công xã cũng đã nhớ kỹ hai anh em bọn chúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-207.html.]

Hai anh em chơi ở chỗ công xã, Đổng Kiến đã nói cho bọn chúng rằng phải học tập cho giỏi, chờ lớn lên thì có thể thi đại học, đến lúc đó sẽ rất có tiền đồ.

Hơn nữa lại thêm người làm mẹ như Bạch Minh Châu cũng đọc sách viết văn, điều này ảnh hưởng rất lớn đến Đâu Đâu.

Cho nên về sau cậu bé muốn thi đại học, cho dù làm lính gác nhỏ của Đông Hải rất uy phong, rất dũng mãnh, nhưng so ra vẫn kém quan trọng so với việc thi đại học.

Chu Lâm nghe được thì cười tủm tỉm.

Bạch Minh Châu cũng xoa xoa cái đầu nhỏ của Đâu Đâu, về sau các con lớn lên muốn làm gì thì tùy theo ý bọn chúng.

Chỉ là trước đó, bọn chúng cần học tập cho tốt đã.

Thời điểm cả nhà về đến thôn thì trời đã tối tăm mờ mịt rồi, nhưng thời gian cũng mới khoảng năm giờ chiều thôi.

Những lúc này bầu trời đều như thế, tốt rất nhanh.

Hai anh em thằng ba và thằng tư gió êm sóng lặng.

Dù sao ngày thường cũng không ít lần được đưa theo đi ra bên ngoài chơi, hôm nay được cậu út và mợ út đưa ra ngoài đi dạo, sau khi trở về lại uống sữa xong bắt đầu mệt rã rời, buổi chiều thì ngủ một giấc.

Chu Lâm và Bạch Minh Châu trở về cũng vừa hay đúng lúc, bởi vì hai anh em bọn chúng đã lâu chưa thấy được cha mẹ, sự nhẫn nại đã tới cực hạn rồi.

Vừa mới bắt đầu nóng nảy muốn làm ầm ĩ thì cha mẹ trở về.

Bạch Minh Châu và Chu Lâm lập tức đi qua dỗ hai anh em bọn chúng, hai anh em nhìn thấy gương mặt quen thuộc của cha mẹ đã trở lại, tức khắc đôi mắt ngập đầy nước mắt.

Giống như bọn chúng phải chịu oan ức gì lắm không bằng.

Phản ứng giống như đúc so với lần trước Chu Lâm đưa Bạch Minh Châu đi ra ngoài, Đâu Đâu và Đô Đô một ngày không thấy được cha mẹ.

Bạch Minh Châu và Chu Lâm đều buồn cười bắt đầu dỗ dành.

Còn như Đâu Đâu và Đô Đô lại để cho mợ út chăm sóc.

Hai anh em một ngày không ngủ, đều rất mệt nhọc, nhưng vẫn được mợ út chuẩn bị cho một chậu nước ấm, hai đứa bọn chúng rửa mặt một cái, tức khắc cả người đã tỉnh táo nhiều.

Đô Đô bắt đầu kể cho ông bà nghe bọn chúng đi làm gì, đi chụp ảnh, còn đi xem phim điện ảnh.

“Chờ sang năm hai đứa nhỏ này lớn thêm chút nữa, đến lúc đó cậu út và mợ út cũng đi chụp ảnh với chúng cháu đi, chủ yếu là giữ lại kỷ niệm, về sau các cháu chắt mới biết được trông hai người như thế nào.” Chu Lâm cười nói.

“Có đắt không?” Mợ út từng nghe nói nhưng chưa từng chụp ảnh, có chút động lòng.

“Không đắt, điều kiện nhà ta có thể chịu đựng được.” Chu Lâm nói ngay.

“Chờ hai anh em bọn chúng lớn lên, đến lúc đó cùng đi chụp một tấm hình với nhau đích thực không tồi.” Mợ út gật đầu nói.

Đâu Đâu và Đô Đô mỗi đứa ăn nửa chén sủi cảo, bởi vì mệt mỏi buồn ngủ quá nên ăn không vào, vì thế đánh răng xong đã bị bế lên giường đất đi ngủ.

Hai anh em vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ luôn, trông cứ như hai chú lợn con vậy.

Chu Lâm để cho mợ út cũng trở về nghỉ ngơi.

Mợ út nói: “Sủi cảo đều ở trong nồi, các cháu nhân lúc còn nóng thì ăn đi, đừng để lạnh.”

“Được.” Chu Lâm gật gật đầu.

Mợ út đi qua phòng phía tây nghỉ ngơi cùng cậu út Cố, lúc này Bạch Minh Châu mới cho Tiểu Bác và Tiểu Viên ăn sữa.

Cho đứa nhỏ mà tính khí lớn là Tiểu Viên ăn trước, tuy rằng dáng vẻ của nó giống cô, nhưng tính tình thì không giống, mà giống anh hai của cậu bé.

Từ nhỏ đã phải cho cậu bé ăn trước, nếu không để cậu bé nhìn thấy anh trai mình được ăn trước thì tất nhiên sẽ gân cổ lên gào khóc.

Chờ cậu bé ăn uống no đủ, được cha mình ôm dỗ dành, lúc này mới cười nhìn anh ba nhà mình ăn.

Tính cách của Tiểu Bác giống Đâu Đâu, rất là bình tĩnh mà ăn đồ ăn của mình, ước lượng cậu bé đã ăn no đủ rồi, lúc này mới bị Bạch Minh Châu kết thúc cho ăn.

Bây giờ hai anh em ăn một lần, nửa đêm còn phải dậy ăn một lần sữa đêm, nếu không vẫn sẽ đói.

Chu Lâm thì dỗ dành bọn chúng ngủ, để Bạch Minh Châu đi ăn trước, nhưng hai anh em đều quấn lấy mẹ, Bạch Minh Châu chỉ có thể để Chu Lâm ăn trước, ăn xong lại đổi cho cô.

Chờ Bạch Minh Châu ăn xong trở về, hai anh em này đã được Chu Lâm dỗ ngủ rồi.

Bạch Minh Châu cười cười đổ nước ấm rửa mặt, Chu Lâm cũng thế, hôm nay ra ngoài một ngày, đều mệt mỏi nhưng Chu Lâm vẫn muốn dính vợ.

Hiện tại anh rất ham thích chuyện này.

Mỗi năm đến thời tiết mùa đông, chính là thời điểm người này muốn vận động nhiệt tình nhất.

Nhưng mà Bạch Minh Châu cự tuyệt: “Ngủ nhanh.” Mệt mỏi như thế, ai mà rảnh rỗi tinh lực tràn đầy như anh, còn muốn làm mấy cái chuyện này.

“Được rồi, thế thì buổi tối ngày mai làm.” Chu Lâm chỉ có thể nói vậy.

Bạch Minh Châu: “……” Không muốn nói chuyện với anh chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play