Bây giờ bà ta không nắm quyền to, mấy đứa con trai con dâu thật không có một ai coi bà ta ra gì, ngay cả khi bà ta nặng mặt, bọn họ đều coi như không nhìn thấy.

Tất cả đều là đám con cháu bất hiếu!

Đám Lý Đại Hải thật sự đã quen với việc bị mẹ mình là thím Tôn mắng chửi, vợ của Đại Hải là chị Đại Sơn cũng thế.

Nhưng bọn họ cũng không phải người duy nhất bị mẹ ruột mắng như thế.

Bởi vì người cùng đặt ngói với đám Lý Đại Hải chính là Lý Phong Thu, anh ta cũng bị mắng rất ác.

Năm nay Lý Phong Thu và chị dâu Lý đã chịu bỏ tiền ra, bọn họ cũng đặt thêm một ít ngói, có điều không nhiều lắm, cũng chỉ muốn sửa nhà mình thành nhà ngói mà thôi.

Dù sao ngói cũng không rẻ chút nào.

Mà gia sản của bọn họ vẫn ít ỏi, đều dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, không giống đám Lý Đại Hải, lúc trước ông đội trưởng chủ trì việc tách ra ở riêng đã vô cùng công bằng, của cải đều không ít.

Mà hai vợ chồng Lý Phong Thu và chị dâu Lý thì thật sự tích cóp từng xu mới được như thế.

Hai vợ chồng làm việc rất là liều mạng, cho nên mỗi năm đều được chia rất nhiều lương thực, tiền cũng có không ít, nếu hai anh em Mãn Thương Mãn Khố không phát sốt đau đầu nhức óc gì đó buộc phải đến trạm y tế mua thuốc, trên cơ bản thì tiền của họ đều để tích trữ hết.

Ngày thường ngay cả trứng gà mà họ cũng tiếc không dám ăn, đều dùng để đổi muối hoặc que diêm là những thứ vật phẩm tiêu hao hằng ngày ở chỗ Bạch Minh Châu, có thể tưởng tượng mỗi ngày họ đều sống tiết kiệm đến mức nào kia chứ?

Đương nhiên họ có thể nhanh có của cải để sửa nhà thành nhà ngói như thế, còn phải nhờ vào may mắn đi cùng Chu Lâm vào trong núi săn bắt được không ít động vật hoang dã bán lấy tiền.

Ví dụ như lần gặp những tên trộm mộ đó, lấy được một đồng bạc cổ từ trong tay bọn chúng.

Lúc ấy họ cảm thấy bị thiệt thòi, nhưng sau đó Lý Phong Thu đi lên huyện thành đổi tiền, những người khác đổi được bao nhiêu thì không biết, anh ta cũng không hỏi thăm nhiều, nhưng đồng của anh ta đổi được mười đồng.

Còn có những thời điểm đi săn b.ắ.n khác, lúc ít lúc nhiều, có khi thì được năm sáu đồng, những thứ này đều dùng để tích cóp.

Cho nên, năm nay thừa dịp mấy người Lý Đại Hải muốn đặt ngói, họ cũng lập tức muốn theo đó mà đặt một ít về nhà, dự tính sửa sang nhà cửa một chút để có nơi ở thoải mái hơn.

Giống như thím Tôn, sau khi mẹ của Phong Thu biết chuyện này thì cũng đứng ở trước cửa nhà cũ của con trai cả mắng ầm lên một trận.

“Thời điểm Phong Mai lấy chồng, bảo lấy ra hai mươi đồng làm của hồi môn, kết quả một xu cũng không cho. Còn cả ngày thường cũng keo kiệt bủn xỉn khi đem đồ sang bên này hiếu kính cha mẹ, vừa nói đến thì đã khóc than nghèo ngay, bây giờ lại còn có tiền xây nhà ngói như thế, thứ đồ chó ngỗ nghịch bất hiếu, sớm biết rằng nó có cái đức hạnh như thế nay, lúc trước đã ấn đầu nó vào trong thùng nước tiểu cho c.h.ế.t đuối luôn cho xong!” Mẹ của Phong Thu tức giận không thôi.

“Mẹ ở đây nói thôi thì có tác dụng gì, thực sự có can đảm, mẹ tới cửa làm ầm ĩ lên đi!” Vợ của Phong Mậu tức giận nói.

Cô ta cũng rất ghen ghét, Lý Phong Mậu cũng không phải là kẻ tài giỏi gì, trong nhà cũng không có tài sản gì, ngược lại nhìn xem nhà anh cả kia kìa, thế mà được ở nhà ngói rồi đấy!

Bị con dâu thứ hai mắng, mẹ của Phong Thu cũng hậm hực không dám cãi lại.

Nếu như trước kia, bà ta sẽ là người đầu tiên liền muốn xông qua bên kia ngồi ở trước cửa nhà con trai cả mà gào khóc một trận, có thế nào cũng không thể để cho bọn họ xây được cái nhà ngói như ý nguyện.

Nhưng trước đó uy lực của việc chị dâu Lý trở về kéo người nhà mẹ đẻ đến thị uy vẫn còn, nghĩ đến dáng vẻ những người đàn bà ấy trực tiếp lôi thím Tôn ra, ấn xuống đất đánh đập một trận thì bà ta lại e ngại.

Cho nên bà ta cũng không dám làm ầm ĩ quá mức.

Cũng nghe nói sau chuyện này, bà ta và thím Tôn tụ tập ở một chỗ mắng những đứa con trai con dâu không hiếu thảo này, đứa nào cũng là kẻ lòng dạ hiểm độc trái tim thối rữa hết cả!

Ở trong thôn không chỉ có bọn họ, còn có những nhà khác.

Lúc này hành động của các đội viên cũng đã xác thực việc đại đội Ngưu Mông rất giàu có, người ngoài thôn nhìn thấy những xe ngói được máy kéo kéo qua đó, thì không ngừng hâm mộ.

Tháng nay Niên Viễn Phương được nghỉ trở về, cũng thấy được cảnh tượng này, không nhịn được có chút kinh ngạc.

Mà anh ta vừa về đến nhà, Hứa Nhã lập tức phải chịu mệt mỏi, ngày hôm sau trên đường đi đến trường đều có chút mất tự nhiên.

Sau khi bận rộn thu hoạch vụ thu xong, thì lại bắt đầu tiếp tục đi học, bọn nhỏ còn phải cố gắng đi học hơn nữa, bởi vì thu hoạch vụ thu đã trì hoãn rất nhiều bài giảng.

Buổi tối hôm qua được ăn uống no đủ nên Niên Viễn Phương lại ôm con gái anh ta là Niên Dao Dao qua đây chơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-197.html.]

Mấy ngày nay Chu Lâm vừa mới đi nhặt xong củi lửa, hôm nay vừa vặn không cần ra ngoài, nhìn thấy anh ta tới lập tức tiếp đón anh ta vào trong nhà ngồi.

“Hiện tại ở trong thôn có nhiều nhà đã xây được nhà ngói, sao bên này anh không xây một cái, anh nhiều con trai như thế không thừa dịp bây giờ xây, sau này chỉ nuôi bọn chúng thôi đã phải cố hết sức rồi.” Niên Viễn Phương hỏi.

Chỉ sợ ở trong thôn không có ai là không hâm mộ chuyện Chu Lâm có tận bốn đứa con trai, cho dù là Niên Viễn Phương cũng có chút hâm mộ.

Nhưng không có nghĩa là anh ta ghét con gái, anh ta cũng rất yêu thương đứa con gái này, nhưng việc hâm mộ hai cặp song sinh toàn là con trai này cũng là chuyện bình thường thôi.

Mà thân là đàn ông, Niên Viễn Phương cũng là người từng trải, khi còn nhỏ coi như không nói làm gì, nhưng chờ đến khi dậy thì, lượng cơm ăn là rất kinh người.

Lúc trước chính anh ta cũng ghét cảnh trong nhà không đủ ăn, cho nên mới làm việc nghĩa không chùn bước mà chạy đi tham gia quân ngũ, ở đó người ta cũng không quan tâm anh ta ăn nhiều hay ít, đều bao no.

Chu Lâm cười cười: “Tôi cũng muốn lắm, nhưng nhà ngói cần rất nhiều tiền, nhà tôi thì có một đồng tiêu hết một đồng, không lấy ra nổi số tiền kia.”

“Nếu anh thiếu quá, bên này tôi lấy ra cho anh dùng trước được, cứ xây xong nhà ở đã, sau này tích cóp trả lại tôi cũng không có vấn đề gì.” Niên Viễn Phương nói.

Chu Lâm nói: “ Tính tôi không thích vay tiền người ta, nhưng mà anh nói đúng, hiện tại nhà tôi đã bắt đầu phải tiết kiệm tiền rồi, tích cóp khoảng ba bốn năm chắc cũng đủ để xây một cái nhà.”

Niên Viễn Phương thấy anh không muốn mượn tiền xây nhà ngói thì cũng không nói gì, dù sao anh ta đã bày tỏ thái độ rồi, nếu muốn thì có thể cho anh mượn trước.

Anh ta rất vui vẻ làm bạn với Chu Lâm.

Không chỉ do nguyên nhân Hứa Nhã và Bạch Minh Châu có tình cảm tốt, cũng bởi vì anh ta thật cảm thấy con người Chu Lâm không tệ.

Ở bên này chơi một lúc anh ta đã ôm con gái qua đi bên kia xem vợ dạy học, chỉ là trước khi đi, anh ta đã hẹn với Chu Lâm, ngày mai có cùng nhau vào núi không?

Chu Lâm đồng ý ngay, anh cũng muốn được học hỏi thân thủ của Niên Viễn Phương.

Ngày hôm sau mới sáng sớm hai người đó đã xuất phát đi ra ngoài, mà Hứa Nhã và Bạch Minh Châu thì vẫn tiếp tục ngủ say.

Không vì lý do gì cả, đơn giản là vì hai người đàn ông biết rõ hôm nay phải vào núi đi săn, buổi tối hôm qua còn bận việc không ngừng nghỉ.

Thật là nghĩ mãi mà không rõ sao họ lại ham thích những chuyện này đến mức ấy?

Được rồi, bản năng của con người, có đôi khi các cô cũng sẽ muốn người đàn ông nhà mình.

Niên Viễn Phương từng tham gia bộ đội, mặc kệ là thân thủ hay là những kỹ năng khác, anh ta đều là trải qua huấn luyện.

Anh ta cũng từng ở tại nơi hoang dã nhiều rồi, cho nên vào núi đi săn có thể nói là như cá gặp nước.

Chỉ cần anh ta vừa về, đều sẽ bắt không ít con mồi mang về cho Hứa Nhã giữ lại ăn.

Khi biết Chu Lâm đi săn, anh ta cũng nói qua với Chu Lâm, để cho vợ anh ta qua đó đổi, anh ta cũng nghe vợ nói là Chu Lâm ra giá thấp để để lại cho cô ấy vài con.

Mà lần này vào núi, anh ta cũng đã nhìn thấy năng lực của Chu Lâm.

Mọi người đều nói anh là ngôi sao may mắn, có vận may tốt, nhưng người ngoài nghề thì chỉ biết xem náo nhiệt, người trong nghề mới nhìn ra bản lĩnh, anh ta liếc mắt một cái liền nhìn ra được, Chu Lâm là người thạo nghề.

Anh sẽ căn cứ tập tính và phân của những loài động vật đó, thậm chí là một ít dấu chân để xác định hành tung của chúng.

Đương nhiên Niên Viễn Phương cũng giống như thế.

Có điều hôm nay vận may của Chu Lâm thật là khác thường, trong lúc đào tổ gà rừng, anh phát hiện ra một gốc cây nhân sâm khô héo bên cạnh tổ của gà rừng.

Bây giờ cây nhân sâm là khô héo, nhưng chờ đến đầu xuân sang năm, nó sẽ lại mọc ra, cứ vòng đi vòng lại như vậy để hấp thu tinh hoa đất trời.

Chu Lâm sống nhiều năm như vậy, đây chính là lần đầu phát hiện ra nhân sâm.

Lúc trước nói cái gì mà nhân sâm linh chi vạn năm gì đó, tất cả đều là khoác lác, không một cái nào là thật, nhưng hôm nay vận may của anh đến thì muốn ngăn cũng không được.

Đào tổ gà rừng mà có thể để cho anh phát hiện ra cây nhân sâm.

Hôm nay đi vào trong núi cùng Niên Viễn Phương nhưng anh lại không mang theo cuốc, chỉ có đòn gánh cùng lưỡi hái và sọt, cho nên Chu Lâm không có cách nào, chỉ có thể dùng lưỡi hái dọn dẹp cắt hết toàn bộ những cây cỏ dại xung quanh, dọn dẹp sạch sẽ, sau đó lại thở hổn hển mà dùng lưỡi hái bắt đầu đào nhân sâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play