Đặc biệt khi nhìn đến anh ta còn xách theo hai con gà rừng tới, cha vợ còn nói với anh ta: “Sao con còn xách sang bên này làm gì, tự mình giữ lại ăn đi.”

“Trong nhà còn có mà, nên con mang tới cho cha mẹ thêm đồ ăn, bây giờ thời gian không còn sớm, con cũng đi về trước.” Lý Thái Sơn nói.

Mẹ vợ anh ta lôi kéo không cho đi, muốn anh ta ở lại ăn cơm rồi hãy trở về.

Nhưng Lý Thái Sơn vẫn uyển chuyển từ chối: “Con còn phải đi trả xe đạp nữa, không kịp ăn, chờ con xong việc bên kia rồi, đến lúc đó lại đưa Tiểu Linh về nhà.”

Sau khi vẫy tay tạm biệt cha vợ à mẹ vợ, Lý Thái Sơn lập tức đi về.

Cũng qua đây trả xe cho anh Lâm nhà mình rồi mới về nhà.

Kim Tiểu Linh nhìn ánh mắt của chồng mình, chắc chắn là không cần nhiều lời.

Đây là chồng mình đang xây dựng mặt mũi cho mình, mang tặng nhà ngoại hai con gà rừng này, đến khi cô ấy về đến nhà ngoại thì cũng có thể ngẩng cao đầu.

Các chị dâu cũng phải đánh giá cao cô ấy hơn.

Tuy rằng nói như vậy có chút quá mức nịnh bợ gì đó, nhưng đây là ân tình qua lại của người trưởng thành.

Sau khi cô ấy đi lấy chồng, nhà họ Lý bên này mới là nhà của cô ấy, nhà ngoại bên kia vẫn là nhà mẹ đẻ, nhưng không thể lại dùng tâm thế trước kia để đối đãi được.

Đương nhiên, đối với cha mẹ cô ấy thì tất nhiên là không cần phải nói, không khác gì trước kia.

Cha mẹ cô ấy vẫn rất thương con gái như cũ, có điều cô ấy sẽ không ỷ vào cha mẹ yêu thương mà tác oai tác quái, giống như Lý Tiểu Lệ nhà ông đội trưởng.

Cô ta gây sự với cả ba cô chị dâu, không chỉ có chị dâu, mà cháu trai cháu gái nhà ngoại cũng ít nhiều đều không thích cô ta, ba người anh trai cũng có ý kiến với cô ta.

Chính là bởi vì cô ta quá không biết chừng mực.

Mà mẹ của Thái Sơn cũng vừa lòng đối với chuyện này.

Bây giờ con trai bà ấy đi theo Chu Lâm, được Chu Lâm ảnh hưởng đến mức thật sự càng ngày càng có khí chất, làm việc cũng rất phóng khoáng.

Không nói nhiều về chuyện này nữa, sáng sớm ngày hôm sau Lý Thái Sơn đã tới đây tìm anh Lâm của anh ta.

Chu Lâm ăn bữa cơm sáng, hai người vác cuốc mang theo túi da rắn sạch sẽ lên núi đào tổ ong.

Lần này Chu Lâm đi lấy mật ong, Bạch Minh Châu đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cho anh.

Buổi tối hôm qua anh về nhà nói, cô không nói hai lời lập tức chuẩn bị mũ đội đầu cho anh, nghĩ đến còn có Lý Thái Sơn muốn đi theo, cho nên cô cũng xé lưới làm cho Lý Thái Sơn một cái mũ đội đầu.

Cũng nhắc anh phải mặc áo dài tay, trên tay còn mang theo bao tay, lại còn mang theo cả hương nữa.

Hương này đều là Chu Lâm lặng lẽ chuẩn bị để tế bái cha mẹ anh, mỗi lần đi đốt tiền giấy anh đều sẽ mang một ít qua đó đốt cho cha mẹ anh.

Hiện giờ thì chúng lại có công dụng khác, sau khi đốt hương này lên thì hun tổ ong một lần, ong mật sẽ không hung dữ như trước nữa.

Cho nên lần này bọn họ chuẩn bị rất đầy đủ.

Tổ ong này không hề nhỏ, tổ của chúng là ở trong vách động nham thạch, phải dùng cuốc để đào ra, Lý Thái Sơn làm việc không cẩn thận, hơn nữa Chu Lâm cũng có những tính toán khác, cho nên anh đã tự tay mình làm lấy.

Sau khi đào tổ ong ra, bên trong lập tức có không ít ong mật xuất hiện, Chu Lâm đã sớm đội mũ vào, ong mật đốt không đến mặt, dùng hương hun chúng nó một lần, quả nhiên đám ong mật ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

“Anh Lâm, thật nhiều ong mật, tổ này có bao nhiêu mật đây!” Lý Thái Sơn vừa nhìn vào bên trong đã vô cùng kích động.

Chu Lâm cũng rất vừa lòng, sau khi hun hương xong, anh liền bắt đầu dùng lưỡi hái cắt sáp ong, dùng cành cây gẩy hết ong mật đang bám trên sáp ong ra ngoài.

Lý Thái Sơn lập tức vội vàng mở túi da rắn ra.

Cái tổ ong hoang dại này rất lớn, cắt hết toàn bộ thì đoán chừng có thể cắt được hai ba mươi cân mật ong, nhưng Chu Lâm chỉ cắt một nửa, còn lại anh không cắt nữa.

“Anh Lâm, còn nhiều thế cơ mà.” Lý Thái Sơn nói.

“Giữ lại cho ong mật qua mùa đông, tổ ong này chúng ta cũng giữ lại, tầm này sang năm lại đến tiếp tục cắt.” Chu Lâm nói.

Ánh mắt Lý Thái Sơn sáng lên: “Thế thì sau này thường xuyên có mật ong ăn rồi.”

Chu Lâm gật gật đầu, lại đổ những nham thạch mà anh đào xuống về lại, những hòn đá nhỏ gì đó cũng đều lấp kín, mặt khác còn dùng bùn lấp lên, không khác lắm với dáng vẻ như cũ, vô cùng kín đáo.

Đào xong mật ong, hơn nữa ngày hôm qua cũng bắt được không ít con mồi, Chu Lâm không ở trong núi lâu thêm, mang theo Lý Thái Sơn về thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-195.html.]

Buổi sáng xuất phát, về nhà tính ra thì cũng là giữa trưa.

Bởi vì mật ong rừng đào về được không nhiều lắm, chỉ có mười mấy cân, cho nên Chu Lâm chỉ cho Lý Thái Sơn ba bình mật ong đựng bằng hộp của trái cây đóng hộp.

Cho cậu út Cố một bình, cũng tặng cho nhà họ Trương một bình, còn cho Hứa Nhã và Đổng Kiến, mỗi người một bình.

Trước đó sau khi Niên Viễn Phương vào núi đào tổ ong, Hứa Nhã cũng tặng một bình cho Bạch Minh Châu, tất nhiên Bạch Minh Châu sẽ có qua có lại.

Còn như Đổng Kiến, thì chính là cha nuôi của con họ, những đồ vật khác có thể không cho, nhưng mật ong này thì rất tốt.

Hàng xóm thì không có, trước đó đã cho một lần đều là khách sáo, không cần có thứ gì tốt cũng cầm đi chia.

Bỏ ra số lượng cần đưa tặng, nhà mình cũng còn dư lại năm sáu cân mật ong, bởi vì không nhiều lắm nên anh dùng hộp trái cây đóng hộp trong nhà để đựng.

Bây giờ mỗi ngày Đâu Đâu và Đô Đô từ bên ngoài chơi xong về nhà, cũng được uống một ly nước mật ong ngọt ngào.

Chúng sẽ vô cùng thỏa mãn.

Bạch Minh Châu ở trong nhà cùng mợ út, cũng thường xuyên pha một ly để uống, cuộc sống này ngày càng thoải mái.

Bây giờ còn chưa tính là hoàn toàn thanh nhàn, bởi vì sắp đến lúc chia lương thực rồi, chia lương thực xong thì phải nghiền lương thực, rồi lại tích trữ đủ củi lửa để dùng qua mùa đông, dưa chua cũng phải tích xong, như vậy mới tính là thanh nhàn.

Đến lúc đó liền có thể để cho mợ út trở về chăm sóc cậu út Cố.

Cứ để cho hai vợ chồng già sống tách nhau ra như vậy thật sự là không tốt lắm, nhưng Bạch Minh Châu và Chu Lâm cũng chỉ có thể ích kỷ một chút, bởi vì thật sự cần người lớn trong nhà ra tay giúp một chút.

Nhưng mà mợ út là rất tự nguyện đến hỗ trợ, cậu út Cố cũng ủng hộ bạn già tới phụ một chút.

Thuế lương thực của đại đội Ngưu Mông nhanh chóng được giao xong rồi, sau khi giao xong thuế lương thì bắt đầu giao lợn.

Năm nay đại đội Ngưu Mông có một nhà nuôi lợn đạt được trên một trăm hai mươi lăm kg!

Nhưng mà năm ngoái gia đình này không đạt tiêu chuẩn, lại thèm thuồng khi nhìn thấy nhà người khác chia tiền, cho nên năm nay mới dồn sức nuôi, con lợn nuôi từ năm ngoái đến tận năm nay, một trăm hai mươi lăm kg, đây là con lợn béo số một danh xứng với thực.

Cũng là con lợn béo nhất của đại đội Ngưu Mông.

Còn về nhà khác cũng nuôi rất tốt, năm nay giao lợn cũng nhiều hơn năm ngoái năm con, lợn đạt tới tiêu chuẩn hạng hai cũng nhiều hơn so với năm ngoái.

Không chỉ có lợn, còn có mười con dê đực trưởng thành nữa.

Năm ngoái số dê để lại đã sinh sôi nẩy nở, sau khi trải qua một năm sinh sôi nẩy nở, số lượng đàn dê đã tăng trưởng tới hơn ba mươi con, cho nên lập tức chọn lựa mười con dê này để bán đi.

Bây giờ, trong chuồng dê còn có sáu con dê cái vẫn đang mang thai.

Có con dê cái sẽ sinh một con dê con, nhưng có vài con thì sẽ sinh ra hai con dê con, thời điểm giữa năm nay còn có một con dê cái sinh ba con dê con nữa.

Chú Trương chăm sóc cẩn thận, ba con dê con đều bình an lớn lên.

Chính bởi vì như vậy, đàn dê phát triển lớn mạnh rất nhanh, chú Trương đã nói cho ông đội trưởng, có thể lại mở rộng số lượng đàn dê thêm một chút.

Năm mươi con dê, đây thật sự cũng không nhiều lắm, có thể nuôi đến một vài trăm con thì còn tốt hơn một chút.

Lãnh đạo công xã nhìn thấy lợn và đàn dê của đại đội Ngưu Mông, cười không ngừng: “Đại đội Ngưu Mông thật là tiến bộ, đây đã là liên tục ba năm tiến bộ như thế, năm nay nhất định tranh thủ xin cho các cậu danh hiệu đại đội tiên tiến mới được!”

Tất nhiên ông đội trưởng cũng tự hào lây, lập tức nói với lãnh đạo công xã về việc mở rộng thêm đàn dê.

“Chuyện này tôi cũng phải đi tìm lãnh đạo huyện xin mới được, chắc là vấn đề như thế này cũng không quá lớn, nhưng nhiều lắm chỉ được một trăm con thôi, nếu nhiều hơn thì thật không được.” Lãnh đạo công xã nói.

“Nếu có thể nuôi đến một trăm con thì cũng ổn rồi.” Ông đội trưởng nghe vậy thì nói.

Lãnh đạo công xã gật gật đầu: “Thế thì được, đến lúc đó tôi đi xin.”

Bởi vì năm ngoái đã có kinh nghiệm, năm nay lãnh đạo công xã sớm đã có chuẩn bị, cũng đã xin bên trên trước một bước để phê chuẩn tiền xuống, cho nên tất cả tiền mà đại đội Ngưu Mông bán lợn và bán dê đều được kết toán rõ ràng trả trong một lần.

Bán xong những con vật này, đại đội Ngưu Mông tăng thu nhập gần một nghìn đồng.

Ngoài ra còn có tiền nộp lên trên để đặt mua lương thực, cùng với tiền bán lương thực cũ năm ngoái, sau khi hạch toán toàn bộ số tiền này, giá trị của công điểm trong đại đội Ngưu Mông bọn họ lại tăng lên ba xu.

Năm ngoái là ba hào, năm nay công điểm là ba hào ba!

Sau khi ông đội trưởng và mấy người kế toán đem tiền từ trạm thu mua về thôn, lập tức trực tiếp triển khai hội nghị, ngày mai tập hợp chia lương thực và chia tiền!

Các đội viên bận việc cả một năm không ngừng nghỉ, còn không phải là vì những lúc như thế này hay sao? Cho nên nào có ai không vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play