Thông gia làm được đến mức này thì không có gì để chê nữa.

Ít nhất thì bên phía nhà ngoại của cô con dâu cả kia không thể nào so sánh được, bà biết tiền trong nhà của con trai cả đều bị bên kia mượn về xây nhà ở.

Cho nên suy nghĩ của mợ út chính là dùng bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về.

Nhưng mà đã tách ra ở riêng rồi, mợ út cũng chẳng nói một câu nào, bởi vì mợ út không thèm để ý.

Chẳng qua đứa con trai Quảng Hạ này là người tốt, cho nên mợ út chỉ nhắc nhở chính anh phải quản lý tiền, con trai cũng nghe lời thế là đủ rồi, còn về chuyện tranh cãi để đòi tiền về thì thật sự không cần thiết.

Đều bị cầm đi xây nhà cửa rồi thì lấy cái gì trả đây? Bên kia còn nghèo hơn cả bên này, đừng để Tết nhất cho thêm cái gì xúi quẩy, nhớ lâu một chút là được.

Cho nên vừa so sánh, nhà thông gia như nhà họ Trương thực không tồi, thông tình đạt lý.

Rất nhanh cơm trưa đã làm xong, cả nhà cũng vây quanh bàn ăn cơm cùng nhau.

Cá kho, thịt gà hấp, khoai tây hầm, còn có cả thịt kho tàu, thịt thỏ hầm miến cùng với canh củ cải, thật đúng là vô cùng phong phú.

Vợ của Quảng Hạ ở trong phòng ngửi được hương vị, luôn ngóng trông chồng và con trai con gái có thể đưa vào cho mình một bát, kết quả cái gì cũng không có.

Chuyện này làm cho cô ta tủi thân muốn chết.

Bây giờ tên đàn ông thối tha không lương tâm này đã thật sự không coi cô ta là vợ, động một chút thì muốn đánh muốn quát cô ta, trước kia không như thế.

Còn cả con trai và con gái cũng thế, đều là bọn vô ơn, chẳng lẽ không nhớ tới việc còn có người làm mẹ như cô ta chưa ăn gì hay sao? Chỉ lo cho chính mình cơm ngon rượu say ở bên ngoài!

Sau mấy ngày đầu năm đi thăm họ hàng là cậu út Cố thì vợ chồng bắt đầu đóng cửa không ra ngoài.

Bởi vì lại có tuyết rơi, thậm chí tuyết còn không hề nhỏ.

Mãi cho đến tối ngày mùng mười tháng giêng thì Chu Lâm mới ra ngoài, trời vẫn đang có tuyết rơi.

Ngày xưa đều là khoảng ngày mười lăm tháng giêng Tết Nguyên Tiêu, nhưng mà năm nay quyết định ngày mùng mười tháng giêng đi chuyển hàng hóa.

Chu Lâm sẽ không bỏ lỡ mỗi một lần nhập hàng xuất hàng, sau khi bọc mình kín mít, hơn nửa đêm anh bắt đầu đạp xe vòng đường xa ra ngoài.

Chuyện thứ nhất khi đến đây đương nhiên chính là dò hỏi thời gian lần sau giao dịch, bởi vì anh còn phải nói với khách mua hàng, khách cũng sẽ đúng giờ chờ hàng hóa của anh.

“Ngày hai mươi.” Người đàn ông chuyển hàng nói.

“Mười ngày sau à?” Chu Lâm nhướng mày.

Bình thường trong thời gian một tháng thường gặp nhau một lần, gặp phải thời gian trồng cây vụ hè hay thu hoạch vụ thu thì sẽ lui về sau, nhưng một khi kết thúc thu hoạch vụ thu, số lần giao dịch sẽ thường xuyên hơn.

Năm ngoái sau khi thu hoạch vụ thu, mãi cho đến trước khi ăn tết, bọn họ thường khoảng nửa tháng thì gặp một lần, có thể nói đã tương đối nhiều.

Nhưng không ngờ lần sau lại là mười ngày sau.

“Đúng vậy.” Người đàn ông gật đầu.

Chu Lâm cũng không có ý kiến gì, trời rất lạnh, người trong thôn đều đi ngủ rất sớm, chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không bị phát hiện.

Tiếp theo tất nhiên chính là nhập hàng xuất hàng, chạy hai chuyến, lúc này mới coi như hoàn thành cuộc mua bán của đêm nay.

Thanh toán xong tiền hàng hóa của nhà mình, anh mang theo đồ vật về nhà.

Buổi sáng ngày hôm sau Bạch Minh Châu thức dậy sắp xếp đồ vật.

Đồ vật mang về không khác lắm so với mọi khi, nhưng lần này nhiều thêm mấy cân thịt bò. Điều khiến cô bất ngờ là sau khi hầm xong thì cô lại ăn được thịt bò này.

Điều này làm cho Chu Lâm vui vẻ đến phát rồ: “Lần sau hẳn là còn có, anh sẽ mang về thêm một ít!”

Bạch Minh Châu nhìn thấy anh như thế, khóe môi cũng mang theo một chút ý cười, bây giờ người đàn ông thô lỗ này thật sự coi cô như búp bê sứ.

Ví dụ như nói ban đêm hôm nọ, sau khi cô nằm xuống với anh đã ngửi thấy mùi trên người anh, chỉ cảm thấy vô cùng làm người ta say mê.

Cũng không biết người đàn ông thô lỗ này lớn lên bằng cách nào, hương vị trên người vô cùng dễ ngửi, có một loại mùi tươi mát lại khiến người ta trầm mê, cho nên cô mới muốn.

Nhưng mà bây giờ thai nhi còn nhỏ, rõ ràng Chu Lâm vô cùng muốn vợ, nhưng anh vẫn khuyên cô phải nhẫn nhịn một chút.

Lúc này anh mới vô cùng cẩn thận mà làm, thật sự cực kỳ cẩn thận.

Khiến cho Bạch Minh Châu thoải mái vô cùng.

Lại nói đến hôm nay, thịt bò mang về đều bị Bạch Minh Châu hầm khoai tây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-174.html.]

Khoai tây hầm đến khi mềm nhũn, thịt bò cũng là rất mềm nên ăn rất ngon, cô đã ăn không ít, Đâu Đâu và Đô Đô cũng ăn một ít, hai anh em thật sự rất thích ăn thịt.

Bạch Minh Châu còn dùng miếng thịt nạc mà Chu Lâm mang về để làm thành ruốc rồi để vào trong bình, đợi khi đút cháo cho hai anh em bọn chúng thì cho thêm một ít, hai anh em ăn vô cùng ngon.

Lần trước thời điểm thu hoạch vụ thu qua đi, hai anh em đều lên cân thử xem, kết quả cân nặng đó làm cho ông đội trưởng phải hô to khá lắm.

Thật sự là điển hình của những em bé mập mạp.

Nhưng dáng vẻ của hai anh em đều mập mạp rất đáng yêu, ai nhìn mà không thích đứa bé trắng nõn mập mạp chứ.

Nhưng mà cũng bởi vì chúng khá mập mạp nên hiện tại ngoại trừ Chu Lâm có thể bế bọn chúng một lúc thì Bạch Minh Châu và mợ út đã không bế nổi, chỉ bế một lúc đã thấy cánh tay mỏi không chịu được.

Răng lợi của hai anh em cũng rất tốt, ăn khoai tây trông rất ngon miệng, ăn thịt bò cũng cực kỳ ngon lành.

Hoàn toàn không có cái gọi là phiền não khi đút cơm cho trẻ nhỏ ở chỗ hai anh em bọn chúng, vừa đến giờ cơm hai anh em lập tức cầm thìa của mình xếp hàng ngồi xuống, chờ đến khi bát cơm thuộc về bọn chúng được bưng lên, hai anh em lập tức vùi đầu ăn.

Đúng vậy, đều là tự mình ăn, ăn đến ra dáng ra hình, hoàn toàn không cần người lớn lo lắng.

Có thể nói nguyên nhân rất lớn mà Bạch Minh Châu không kháng cự cái thai này, cũng là do hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô.

Vì sao? Bởi vì khuôn mặt của hai anh em rất đẹp, quá đáng yêu cũng quá bớt lo, còn có người đàn ông thô lỗ Chu Lâm cũng cưng chiều nâng niu cô ở trong lòng bàn tay.

Nếu cô không có thai thì coi như xong, không muốn sinh nữa, cũng để cho Chu Lâm đi thắt ống dẫn tinh. Nhưng nếu là có thai, đương nhiên cô phải sinh ra.

Lại sinh thêm một đứa bé ngoan ngoãn nữa, thật không có cái gì không tốt.

Nhưng mà có chút vấn đề, thịt này ăn nhiều, trên người ít nhiều có chút khô nóng, đến khi buổi tối đi ngủ thì cô duỗi tay sờ bụng Chu Lâm.

Chu Lâm lập tức hiểu rõ ý muốn của cô vợ trẻ, chỉ có thể hôn hôn trấn an cô vợ hấp dẫn này: “Ngoan nào, bây giờ mới là mấy tháng đầu thai kỳ, không thể làm quá thường xuyên.”

“Không thường xuyên, lần trước đã là hôm nào rồi.”

Chu Lâm lại gần hôn hôn cô vợ trẻ, muốn trấn an một chút, nhưng hôn xong Bạch Minh Châu càng muốn anh.

“Không có việc gì, nếu trên người có chỗ nào không thoải mái em sẽ chú ý, bây giờ không làm em mới không thoải mái.” Bạch Minh Châu sờ sờ mặt anh, nói.

Chu Lâm lập tức cẩn thận.

Lúc này được làm đến khi âm dương điều hòa thì Bạch Minh Châu mới thấy thể xác và tinh thần thoải mái, rất nhanh đi vào giấc ngủ, Chu Lâm cũng là vô cùng thỏa mãn, nhìn thấy vợ mình thật sự không có vấn đề gì, bấy giờ anh mới không lo lắng nữa.

Buổi sáng ngày hôm sau Bạch Minh Châu ngủ đến hơn 9 giờ mới dậy, hiện tại bởi vì mang thai nên tinh thần không tốt, cô cũng không miễn cưỡng ép mình viết bản thảo.

Tuy cô không để ý đến tiền, nhưng nhìn xem từ khi bắt đầu mùa đông, sau khoảng tầm mười ngày thì Chu Lâm đi ra ngoài một chuyến, thu nhập hẳn là cao, hơn nữa còn có tiền tiết kiệm của gia đình cùng với đồ vật chôn dưới lu nước ở sân sau, tạm thời nhà cô không thiếu tiền.

Cho nên chuyện viết bản thảo cứ để chậm rãi rồi nói sau.

Rất nhanh cũng đã tới tết Nguyên Tiêu.

Chu Lâm và Bạch Minh Châu làm sủi cảo với nhau, hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô cũng muốn lại đây xen vào, không có cách nào chỉ có thể đưa cho bọn chúng một ít để bọn chúng tự chơi.

Hai anh em học theo động tác của cha mẹ, còn làm đến ra dáng ra hình, mà cũng vô cùng khôi hài.

Họ gói không ít sủi cảo, số dư thì mang đi để đông lạnh, lần sau muốn ăn thì cứ thế lấy ra ngoài, rất tiện lợi.

Đến ngày Tết Nguyên Tiêu, Chu Lâm cũng đưa một phần sủi cảo đã gói xong cho cậu út và mợ út, đồng thời nói với mợ út ngày hai mươi mốt tháng giêng anh sẽ lại đến đây đón mợ đi.

Ngày hai mươi còn phải đi ra ngoài thêm một chuyến, ngày hai mươi mốt anh sẽ nghỉ ngơi, ngày hai mươi hai chính là ngày anh đã hẹn trước với đám Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu.

Bọn họ muốn vào trong núi sâu đi săn, cũng phải đi mất vài ngày.

Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, lần thứ hai giao dịch trong năm mới của Chu Lâm đã xong, sau khi hoàn thành giao dịch thì anh về nhà ngủ một giấc, buổi chiều qua đón mợ út đến đây.

“Bà ơi.” Cậu bé Đô Đô nhiệt tình nhìn thấy bà thì lập tức nhào qua ôm lấy chân bà.

Tình cảm của Đâu Đâu thuộc dạng khá là hướng nội, nhưng cậu bé lại đi lấy cốc nước đưa cho mẹ mình, để mẹ rót nước cho bà uống.

Có thể thấy được cậu bé cũng rất vui vẻ khi bà đến ở trong nhà mình.

“Mợ, mợ có nhìn thấy không, hai anh em bọn chúng vui vẻ cỡ nào khi thấy mợ đến đây.” Bạch Minh Châu rót nước ấm cho mợ út, cười nói.

Mấy ngày nay mợ út không gặp hai đứa cháu trai của mình, cũng rất nhớ nhung, sau khi bế cháu lên cũng ôm hôn mấy cái mới nhận nước từ tay cháu dâu của mình: “Gần đây ốm nghén sao rồi? Có đỡ hơn tí nào không?”

“Cháu đỡ hơn nhiều, nhưng mà không ngửi được mùi cá.” Bạch Minh Châu cười nói.

Mợ út gật gật đầu: “Vậy ăn thêm trứng gà và thịt, cũng giống nhau mà.”

Bởi vì có mợ út đến đây giúp, ngày hôm sau Chu Lâm lập tức mang theo lương khô, bánh bột ngô do mợ út làm đi với Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu cùng mấy người đàn ông khác vào trong núi sâu để đi săn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play