Ông lão ghi chép lại từng giao dịch, một tay trao tiền một tay trao hàng.

"Hộp trái cây này thì không cần đâu." Sau khi ghi chép xong, ông lão cười nói.

"Đây là cháu mua riêng cho ông, ông mang về cho cháu trai ăn." Chu Lâm cười, sau đó dắt vợ vẫy tay chào rồi đi.

Bạch Minh Châu cũng vẫy tay chào ông lão. Cô đi được một đoạn mới cười hỏi Chu Lâm: "Sao anh biết ở đây có cái này?"

"Đương nhiên là vì chồng em thông minh rồi." Chu Lâm cười nói.

"Mèo khen mèo dài đuôi." Bạch Minh Châu véo nhẹ vào eo người đàn ông thô kệch này.

Trêu đến mức khiến Chu Lâm suýt ngã: "Vợ ơi, không thể véo ở chỗ này được, đợi tối ngủ rồi em véo nhé."

Bạch Minh Châu đỏ bừng mặt, đồ không biết xấu hổ!

Mua được bình sưởi này, mục đích vào thành phố lần này đã đạt được.

Tiếp theo, cô có thể đi dạo tùy thích với Chu Lâm.

Hai người cùng nhau đến công viên trong thành phố đi dạo, hóng gió mát, ngắm cảnh hồ nước. Ban đầu họ chỉ đến để thư giãn nhưng khi đến nơi họ lại phát hiện ra một người.

"Ồ, kia không phải là chồng của Lý Phong Mai sao?" Chu Lâm nhìn người đàn ông phía trước, khẽ hỏi.

Bạch Minh Châu nhìn qua: "Em rể của Lý Phong Thu?"

Cô không quen biết người này, chưa từng gặp mặt, nhưng Chu Lâm biết và cũng đã gặp.

Chỉ là chồng của Lý Phong Mai không quen anh, dĩ nhiên cũng không nhìn thấy anh. Lúc này anh ta đang đi dạo công viên với một cô gái, hiển nhiên cô gái đó không phải Lý Phong Mai.

Cho nên đây là tình huống gì không cần nói cũng biết.

"Mỗi năm cha của Lý Phong Thu đều mua không ít lương thực, chính là để cho con rể quý hóa trong thành phố này ăn. Em nghe chị Lý nói họ còn không lấy tiền." Bạch Minh Châu nói.

"Tại sao không lấy tiền?" Chu Lâm liền hỏi.

"Lý Phong Mai bị sa thải khỏi công việc công nhân tạm thời, hiện giờ ở nhà ăn không ngồi rồi. Cô ta lại là người từ quê lên thành phố lấy chồng, cuộc sống dĩ nhiên không dễ chịu."

Bạch Minh Châu biết không ít chuyện phiếm này, ở bên chị Lý và những người khác vốn dĩ không sợ không có chuyện để nói.

"Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra, không liên quan đến chúng ta." Thậm chí Chu Lâm còn không muốn nói với Lý Phong Thu.

Dù sao Lý Phong Thu và em gái Lý Phong Mai này cũng không có tình cảm anh em, anh nói ra để làm gì.

Hai người họ không để ý nhiều đến hai người kia.

Chu Lâm dẫn Bạch Minh Châu đến quán ăn, đến cửa hàng canh thịt dê quốc doanh, gọi mì thịt dê. Bạch Minh Châu biết một bát mì không đủ ăn, còn gọi thêm ba cái bánh bao thịt dê.

Cô ăn hết một bát mì thịt dê là no rồi, ba cái bánh bao thịt dê đều là dành cho Chu Lâm. Chu Lâm đút cho vợ ăn hai miếng, thấy cô thực sự không muốn ăn nữa, mới ăn hết bánh bao.

Đi ra khỏi quán ăn, anh liền nói: "Năm nay xem bên kia có bán không. Nếu có anh cũng mua về để chúng ta tự nấu mì thịt dê ăn, thịt dê này nấu dai quá, không ngon chút nào. Nhân bánh bao cũng nêm nếm không ngon, mặn chát, nếu không phải chỉ có chỗ này bán thịt dê, lần sau anh không muốn đến nữa!"

Gương mặt đầy vẻ chê bai.

Bạch Minh Châu cũng thấy bình thường: "Ừm, anh cứ xem đi. Nếu có thì mua về, em nấu cho. Thịt bò cũng được, có gì cứ mua về hết."

Chu Lâm cười tủm tỉm đáp lại.

Sau khi thu hoạch mùa thu, anh đã đi giao dịch một lần rồi. Lần sau sẽ là nửa tháng nữa, đến lúc đó lại phải đi thêm một chuyến.

Nói ra thì kênh phân phối bên kia giờ cũng lợi hại rồi. Mỗi năm sau khi thu hoạch mùa thu đều giao dịch một lần, qua một mùa đông, thu nhập cũng không ít.

Ra khỏi quán thịt dê, Chu Lâm dẫn Bạch Minh Châu đến rạp chiếu phim xem phim.

Xem phim cũ, Bạch Minh Châu chưa từng xem qua, tuy trong ký ức có nhưng xem bản chính thức hiệu quả khác nhau, cũng khá thú vị.

Tên phim là "Ghi chép đèn lồng đỏ", kể về câu chuyện ba thế hệ hy sinh giúp đỡ đất nước, đấu tranh không ngừng nghỉ với kẻ thù.

Phim quay rất đẹp, cũng rất cảm động, Bạch Minh Châu cũng bị cuốn hút.

Chu Lâm cũng cảm nhận được vợ thích xem phim. Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, anh liền nói: "Vài ngày nữa chúng ta lại đi xem."

Anh cũng phải đáp ứng sở thích nho nhỏ này của vợ mới được.

"Để sau vậy."

Tuy phim thực sự rất hay nhưng Bạch Minh Châu không muốn vào thành phố nữa, đã mua được bình sưởi, còn lại cũng chẳng cần gì.

Trời càng ngày càng lạnh, cô không muốn đi đâu, vẫn là ở nhà viết bản thảo kiếm tiền thì tốt hơn.

Hơn nữa một ngày không gặp các con trai, cô rất nhớ chúng.

Bởi vì trước đây không lâu, Chu Lâm mới đi giao dịch nên trong nhà có đầy đủ mọi thứ, nào là táo, lê,... không thiếu thứ gì, vì vậy không cần mua thêm.

Tuy nhiên, trên đường về, họ đã gặp một người quen.

Niên Viễn Phương đang khoác ba lô trên đường trở về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-159.html.]

Hôm nay anh ta lái xe về thị trấn, sau khi đổi một số tem phiếu với đồng nghiệp, anh ta bèn trở về nhà.

Đã một tháng xa nhà, gió trên đường về nhà dường như cũng ngọt ngào hơn.

"Thật là trùng hợp." Chu Lâm dừng xe, Bạch Minh Châu cũng xuống xe trước.

Nhìn thấy hai vợ chồng họ, Niên Viễn Phương cũng cười, hỏi: "Hai người vào thành phố à?"

"Ừ, lần này nghỉ phép được mấy ngày?" Chu Lâm hỏi.

"Cũng chỉ được vài ngày thôi. Tính cả hôm nay là bốn ngày." Niên Viễn Phương tỏ ra bất lực.

Anh ta cũng muốn ở bên vợ nhiều hơn, vợ anh ta đã mang thai nhưng không còn cách nào khác. Công việc của anh ta bận rộn đến mức không có ngày nghỉ Tết.

"Chị dâu và những người khác không làm khó vợ tôi chứ?" Niên Viễn Phương lại hỏi Bạch Minh Châu.

"Không, Hứa Nhã rất tốt, trạng thái cũng tốt." Bạch Minh Châu nói, chỉ là có hơi nhớ Niên Viễn Phương.

Nhưng những lời như vậy không cần cô nói, để hai vợ chồng về nhà rồi thổ lộ nỗi nhớ nhung với nhau.

Ba người vừa nói chuyện vừa đi cùng nhau.

Sau một hồi trò chuyện, Chu Lâm mới dắt Bạch Minh Châu đi trước.

"Anh nghe người ta nói, đơn vị vận tải có rất nhiều lợi ích. Không ít tài xế đều kiếm thêm thu nhập, còn cao hơn cả lương, kiếm được rất nhiều tiền."

Sau khi đi xa Niên Viễn Phương, Chu Lâm mới nói, giọng điệu của anh có chút ghen tị.

Bạch Minh Châu hỏi: "Anh nghĩ Niên Viễn Phương có kiếm thêm thu nhập không?"

"Bây giờ có lẽ chưa. Anh ấy mới đi làm chưa được bao lâu, chắc chắn chưa nắm rõ quy tắc trong đơn vị, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu." Chu Lâm lắc đầu.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu như anh là Niên Viễn Phương thì cũng sẽ không xốc nổi như thế.

Năm nay Niên Viễn Phương mới đến đơn vị vận chuyển, anh ta không chỉ vẫn chưa đủ thân thiết với người khác, mà người khác cũng không hiểu biết nhiều về anh ta, hai bên chưa quen nhau, sao có thể hợp tác được?

Đơn vị vận chuyển là một công việc ổn định cần kỹ thuật, dù làm gì cũng phải nắm chắc công việc này trong tay đã, lúc đó muốn làm những chuyện khác thì tính sau.

Bạch Minh Châu hỏi, “Anh lại có ý đồ gì đúng không?”

“Ai da, vợ ơi em hiểu lầm anh rồi, anh làm gì có ý đồ gì đâu.” Chu Lâm nhếch miệng cười, trong lòng cảm thấy vui sướng, đúng là người vợ chung chăn gối với anh có khác, rất hiểu tính anh.

Đúng là anh có một ít tính toán không muốn để cho người ngoài biết.

Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn không được, bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt, chờ đến khi thực sự có cơ hội thích hợp lại quan sát xem có hợp tác được với Niên Viễn Phương hay không.

Trước khi đó không cần vội nói cho vợ mình, nếu không cô sẽ lo lắng.

Nhưng anh không nói thì Bạch Minh Châu sẽ không biết hay sao?

Người đàn ông này không phải loại người thành thật.

Niên Viễn Phương có đơn vị công tác tốt như thế, rất dễ dàng mượn gió bẻ măng mang hàng hóa từ bên ngoài về.

Nhưng chuyện này không cần cô phải xen vào, bản thân Chu Lâm tự biết cân nhắc.

Hai người trở về trong thôn, còn gặp được Hứa Nhã và bà Niên đang ra ngoài đi dạo.

Trong tay Hứa Nhã còn đang cầm một củ khoai lang để ăn, bà Niên và cô ấy vừa nói vừa cười, tình cảm mẹ chồng nàng dâu có vẻ khá tốt.

“Hai vợ chồng mới từ trong thành phố về đấy à.”

“Đúng vậy, hai người đang đi dạo hay sao?” Bạch Minh Châu và Chu Lâm cũng lên tiếng chào hỏi.

Sau khi hàn huyên hai câu thì bọn họ nói ra chuyện mình gặp được Niên Viễn Phương đang trên đường về nhà, bà Niên và Hứa Nhã đều vui vẻ.

Đặc biệt là Hứa Nhã, trên mặt rõ ràng mang theo vui sướng.

Bạch Minh Châu nói: “Chúng tôi đi về trước.”

Bà Niên và Hứa Nhã cười gật đầu, nhưng mẹ chồng nàng dâu cũng không về nhà, dự định đứng luôn ở cửa thôn chờ Niên Viễn Phương.

Bước đi của Niên Viễn Phương rất nhanh, Chu Lâm và Bạch Minh Châu gặp được anh ta ở nửa đường, kết quả là hai vợ chồng bọn họ về nhà chưa đến một tiếng thì Niên Viễn Phương cũng đã đến nơi rồi.

Từ rất xa anh ta đã nhìn thấy mẹ và vợ của mình đang đứng ở cửa thôn, trên mặt Niên Viễn Phương không khỏi mang theo vui mừng, cũng chạy vội đến chỗ hai người.

“Có phải mẹ và vợ đã gặp được Chu Lâm và vợ anh ấy, nghe bọn họ nói con sắp về hay không?”

“Đúng vậy, mẹ biết mày đi nhanh nên cũng từ từ đi tới đây luôn.” Bàn Niên cười nói, xem xét con trai từ đầu đến chân, thấy con vẫn nguyên vẹn trở về mới an tâm.

Niên Viễn Phương lập tức tiến lên đỡ tay của vợ, Hứa Nhã nhìn người đàn ông khiến cho tim mình đập thình thịch đang ở trước mắt, cười, “Đỡ em làm gì? Bụng em đã to đến mức ấy đâu.”

“Không có việc gì, anh đỡ một chút cũng được.” Niên Viễn Phương nói ngay.

Đã nhiều ngày trôi qua anh ta không được nhìn thấy vợ mình, điều đó làm cho anh ta nhớ vợ muốn chết, chỉ muốn ở bên cạnh vợ nhiều hơn.

Tháng trước Niên Viễn Phương cũng có trở về, vừa lúc là thu hoạch vụ thu cho nên anh ta đã đi làm ruộng thay vợ, công điểm tính cho vợ anh ta, nhưng cũng không có thời gian trò chuyện nhiều với vợ.

Về nhà mấy ngày rồi lại vội đi, chờ đến khi đi làm mới nhớ ra cũng chưa bên cạnh vợ được mấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play