Chiều tà, bầu trời âm u và mờ mịt.

Mưa rả rích không ngớt, từng giọt nước tụ lại trên cửa kính, hóa thành những sợi dây trong suốt.

Giờ cao điểm tan tầm, cửa hàng tiện lợi đón một đợt khách đông đúc.

Giản Ánh Nhiên đứng trước quầy thu ngân, tay cầm máy quét mã, lấy từng món hàng trong giỏ ra để quét mã và xếp vào túi.

“Hôm nay là thứ Sáu, thành viên được giảm 12%. Mở thẻ thành viên ngay bây giờ còn được tặng thêm ba phiếu giảm giá.”

“Sau giảm giá là 137,6 tệ. Bạn thanh toán bằng tiền mặt hay quét mã?”

“Đây là tiền thối lại của bạn. Cảm ơn đã ghé qua, hẹn gặp lại.”

Nụ cười vẫn luôn hiện hữu trên khuôn mặt Giản Ánh Nhiên, giọng nói mang lại cảm giác vô cùng thân thiện. Cô lặp đi lặp lại công việc tẻ nhạt ấy suốt cả buổi.

Chỉ đến khi hàng người trên lối đi đã tản hết, cô mới thu lại nụ cười, móc điện thoại ra từ túi áo.

Suốt hai tiếng đồng hồ, chân cô chưa hề rời khỏi sàn.

Trả lời xong tin nhắn trên WeChat, cảm giác đói bắt đầu xuất hiện. Cô cầm chiếc cốc giấy, bước đến chiếc máy nấu đồ ăn đang bốc hơi nóng hầm hập, chọn vài món oden: túi cá trứng, rong biển thắt nút, viên sụn giòn... rồi thêm vào hai muỗng nước dùng và chút dầu ớt.

Nồi oden đã cạn, cô lấy thêm nguyên liệu từ tủ đông bỏ vào nồi, rồi bổ sung thêm bánh mì và mì ăn liền lên kệ. Sau đó, cô mới ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

Đêm đông, mỗi lần cửa tự động mở ra, một luồng gió lạnh buốt lại ùa vào.

Giản Ánh Nhiên rùng mình một cái, vừa nghe giọng trẻ con phát ra từ loa: “Hoan nghênh quý khách”, cô đã vội vã ném cốc giấy vào thùng rác, đứng dậy ngay lập tức.

Ngẩng đầu lên, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt cô. Cố Nghi bước nhanh vào trong.

Cô ấy là bạn thân của Giản Ánh Nhiên. Hai người quen nhau từ khi học chung cấp hai, đến cấp ba lại vào cùng một trường.

Dù sau này mỗi người một nơi, nhờ mạng internet phát triển, tình bạn vẫn chẳng hề bị phai nhạt.

“Tớ muốn một phần sandwich trứng và giăm bông, với một cốc cappuccino nóng.”

Cố Nghi lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã thanh toán: “Bao nhiêu tiền?”

Cô bạn thân tan làm, lái xe từ cơ quan đến đây, trên đường còn bị kẹt xe, chưa kịp ăn tối.

Giản Ánh Nhiên đưa cô một chiếc xúc xích nướng để lót dạ trước:

“Với tớ mà cậu còn nói chuyện tiền nong, có phải tầm thường quá không?”

Hai người thân thiết, Cố Nghi cũng chẳng khách sáo, cười tươi cất lại điện thoại.

Giản Ánh Nhiên đặt sandwich vào lò vi sóng hâm nóng, tiếng của Cố Nghi vang lên từ phía sau:

“Sao chỉ có mình cậu, cậu nhân viên tiểu soái ca Tạ đâu?”

Cố Nghi đang nói đến một đồng nghiệp trong cửa hàng.

Giản Ánh Nhiên cầm hai tờ khăn giấy, gói sandwich lại rồi đưa qua:

“Tiểu Tạ về quê lo tang bà ngoại rồi, năm sau mới quay lại làm.”

Có khách cầm một chai nước khoáng đến quầy thanh toán.

Cố Nghi ngồi xuống khu vực bàn bar gần cửa, chờ bạn làm việc tiếp.

Người khách vừa đi, Giản Ánh Nhiên vừa làm cappuccino vừa lẩm bẩm trách móc:

“Một năm không gặp, đến tìm tớ ôn chuyện, hóa ra là có ý đồ khác nha.”

“Làm gì có!”

Cố Nghi phản bác: “Cậu vừa về Luyến Thị được ba ngày đã bị 'đày' đến đây, tớ còn tưởng chú Giản muốn tạo cơ hội cho cậu và Tiểu Tạ đấy chứ.”

Giản Ánh Nhiên đậy nắp cốc cà phê, không nhanh không chậm đi đến chỗ Cố Nghi.

“Về ba ngày, nằm lì trên giường hết ba ngày. Mẹ tớ nhìn không chịu nổi, phải tìm cho tớ một chút chuyện để làm. Vừa vặn cửa hàng mới ở phía bắc thành phố khai trương, bà ấy với bố tớ bận bên đó, chỗ này thiếu người.”

Cố Nghi nhận lấy cốc cà phê: “Cửa hàng mới… là cửa hàng thứ mấy rồi?”

Giản Ánh Nhiên giơ tay làm dấu số năm.

Cố Nghi há hốc miệng, cảm thán: “Nhị đại tiện lợi (*), từ bé tớ đã ghen tị với cậu rồi.”

(*)"Nhị đại tiện lợi" (便利店二代) là cách nói hài hước, chỉ thế hệ thứ hai trong gia đình có truyền thống kinh doanh cửa hàng tiện lợi.

Cô nhấp một ngụm cà phê, nói tiếp: “Đồ ăn vặt, trái cây, thích gì lấy nấy, cho dù nằm chơi không làm việc, sau này vẫn có gia nghiệp để kế thừa.”

Giản Ánh Nhiên lấy một lon sữa nóng từ tủ giữ nhiệt, cắm ống hút vào.

“Đồ ăn vặt với trái cây tớ lấy, có lần nào mà không chia một nửa cho cậu đâu.”

“Đó gọi là 'tìm được cô bạn thân tốt'.”

Cố Nghi khoác tay Giản Ánh Nhiên, cười đầy vẻ nịnh nọt: “Nếu sau này tớ từ chức nghỉ việc, cậu cũng phải lo cho tớ đấy.”

Giản Ánh Nhiên quay đầu nhìn cô: “Cậu làm trong biên chế, nghỉ việc cái gì?”

Cố Nghi xụ mặt, không nhịn được than phiền: “Hai tháng tăng ca liên tục, đồng nghiệp thì lúc nào cũng chọc gậy bánh xe, lãnh đạo thì chẳng hiểu gì, cứ bắt tớ gánh hết trách nhiệm. Ai mà chẳng có lúc muốn bỏ cuộc.”

Giản Ánh Nhiên dựa lưng vào quầy bar gỗ, trầm tư nói: “Cậu tăng ca muộn đến mấy thì bảy giờ tối cũng về nhà. Trước đây tớ chưa từng rời công ty trước mười giờ đêm, thức đêm làm bản vẽ còn là chuyện thường ngày. Lãnh đạo đồng nghiệp oái oăm thì chỗ nào chẳng có, ai dám chắc chỗ tiếp theo sẽ tốt hơn.”

Cố Nghi nhấn mạnh: “Cậu làm thiết kế nội thất, tính chất công việc khác nhau.”

Giản Ánh Nhiên đáp: “Hai năm nay thị trường việc làm ảm đạm, các công ty lớn muốn tiết kiệm chi phí nên sa thải nhân viên không ngừng. Công ty cũ của tớ cắt giảm đến hai phần ba, kể cả những nhân viên thâm niên mười năm cũng không ngoại lệ.”

Cố Nghi bắt được một từ khóa: “Cậu bị cái công ty ngốc đó đuổi à?”

Giản Ánh Nhiên tỏ vẻ tiếc nuối: “Tớ tình nguyện bị đuổi, ít nhất còn được bồi thường nửa năm lương.”

Cố Nghi: “Vậy thì mấy người làm việc hơn chục năm chẳng phải còn được nhiều hơn nữa sao.”

Giản Ánh Nhiên: “Họ ở trên có bố mẹ già, dưới có con nhỏ. Số tiền đó chẳng qua như muối bỏ biển, không chống đỡ được lâu. Hơn nữa, bị giới hạn tuổi tác, tìm việc mới cũng khó khăn gấp bội.”

Cố Nghi thương cảm: “Thật chẳng có chút tình nghĩa nào, nhân viên cũ mà cũng cắt. Ông chủ cậu đúng là lạnh lùng.”

“Chốn công sở là vậy đấy, ai cũng có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.”

Giản Ánh Nhiên nói: “So ra thì biên chế ổn định hơn, không lo phải ăn gió tây bắc. Nghĩ vậy có phải thấy đáng để cố gắng giãy dụa thêm chút nữa không?”

Đạo lý Cố Nghi hiểu cả, chỉ là muốn tìm ai đó để xả nỗi lòng.

Sự lý trí và khách quan của Giản Ánh Nhiên đối với cô chẳng khác nào liều thuốc an thần, giúp cô bình tĩnh lại, từ tốn ăn hết chiếc sandwich.

Lác đác có thêm vài khách bước vào, chẳng ai mang ô, chắc trời đã tạnh mưa.

Giản Ánh Nhiên lại bận rộn ở quầy thu ngân. Sau một lúc rảnh tay, Cố Nghi đưa điện thoại ra trước mặt cô.

“Tối mai đi ăn buffet đi, tớ mời. Xem như chúc mừng cậu trở về,tớ cũng thèm hải sản với sầu riêng nướng ở chỗ đó chết đi được.”

“Một trăm sáu mươi tám một người, đánh giá và phản hồi đều rất tốt.”

Đáng tiếc, Giản Ánh Nhiên từ chối khéo:

“Tối mai không được.”

Cố Nghi: “Sợ dì Giang cằn nhằn, trừ lương hả? Để tớ xin nghỉ giúp cậu.”

Giản Ánh Nhiên: “Mẹ tớ không đến mức thiếu tình người như vậy.”

“Cậu có hẹn với người khác rồi.”

Cố Nghi quả quyết: “Là người đàn ông nào? Tớ có quen không? nói nghe một chút đi?"

Giản Ánh Nhiên thuận miệng đáp:

“Được thôi, để tớ qua trường Nhất Trung bắt một người về, livestream trực tiếp cho cậu.”

“Tại sao lại là Nhất Trung?”

Cố Nghi không hiểu, thậm chí có chút ghét bỏ, “Trường cấp ba vĩ đại của chúng ta, mười thầy thì chín người hói đầu, bụng phệ. Cậu phải ngó sang Ngũ Trung bên cạnh ấy, chất lượng bên đó mới gọi là đỉnh.”

Thật đúng là càng nói càng thái quá.

Thời gian cũng không còn sớm, Giản Ánh Nhiên cầm dụng cụ bắt đầu dọn dẹp.

Sàn nhà đầy dấu chân bám bùn, cô kéo cây lau nhà, ra hiệu cho Cố Nghi nhấc chân lên, sau đó mới thành thật nói:

“Giang Ngôn thi cuối kỳ đứng nhất khối, tối mai họp phụ huynh. Bố tôi bị hội chứng sợ xã giao, sợ chủ nhiệm lớp gọi lên phát biểu, nên đẩy trách nhiệm sang tớ.”

---

Trận mưa ở Luyến Thị kéo dài suốt một tuần.

Ngày hôm sau, mặt trời ló ra khỏi tầng mây, bầu trời trong xanh, mang đến cảm giác ấm áp và hiếm hoi của một ngày nắng đẹp.

Giản Ánh Nhiên ở lại cửa hàng tiện lợi đến bốn giờ chiều, Giang Ngôn đến thay ca cho cô.

Cậu vừa chơi bóng rổ với bạn xong, liền lấy một chai nước điện giải từ kệ uống cạn một hơi.

Cái tên tiểu tử thúi này, mắt mọc trên trời sao, cũng không thèm chào hỏi một tiếng.

Giản Ánh Nhiên chống hai tay lên quầy thu ngân, giọng ra lệnh:

“Lấy cho chị một phần cơm trứng bọc thịt bò sốt cà chua.”

Buổi họp phụ huynh bắt đầu lúc sáu giờ, cần giải quyết bữa tối trước.

Cửa hàng tiện lợi có bán nhiều loại cơm hộp ăn liền với đủ vị.

Giang Ngôn làm theo yêu cầu, lấy một phần từ ngăn tủ, xé bao bì nhựa rồi mang đến khu vực thu ngân, sau đó xoay người cho vào lò vi sóng.

Giản Ánh Nhiên giúp khách tìm vài món hàng, đến khi quay lại, phần cơm trứng bọc đã bốc hơi nghi ngút, đặt ngay ngắn trên quầy bar.

Tiểu tử này cũng khá dạy bảo.

Giản Ánh Nhiên hài lòng, cầm một cây kẹo mút vị cam đưa cho Giang Ngôn, dỗ dành như trẻ con:

“Tối nay chị nhất định sẽ khen em vài câu trước mặt giáo viên.”

Giang Ngôn ném gói bánh trên bàn vào thùng rác, thanh âm nhàn nhạt: “Chị nghĩ em cần chắc?”

“Mặc dù em là học bá, nhưng chị có thể nhờ em một chuyện hay không, đừng lúc nào cũng tỏ vẻ cả thế giới không xứng với em.”

Giản Ánh Nhiên nhét cây kẹo mút vào tay Giang Ngôn:

“Sau này không tìm được bạn gái, đừng trách chị không nhắc trước.”

“Chị có bạn trai rồi sao?” Giang Ngôn hỏi lại.

Giản Ánh Nhiên mở nắp một lon rượu trái cây vị dứa, ngồi lên ghế cao:

“Có chứ, đang cưỡi ngựa đến đây.”

Giang Ngôn bật cười chế nhạo không chút kiêng dè. Giản Ánh Nhiên không đổi sắc, khe khẽ ngân nga một bài hát vui tươi.

Ngay giây sau, cô nghe Giang Ngôn hỏi:

“Bố có nói với chị em học lớp nào không?”

Giản Ánh Nhiên thản nhiên đáp:

“Bố bảo lớp Một, Hai, Ba, Bốn, Năm, Sáu, Bảy, chị chọn đại, tùy vào vận may.”

Điện thoại rung lên, cô mở khóa màn hình, tin nhắn từ Giang Ngôn hiện ra:

[Giang Ngôn]: Khối 12, lớp 3, tầng 1 dãy nhà A.

Giản Ánh Nhiên quay đầu nhìn cậu:

“Em nghĩ chị thật sự không biết sao?”

Giang Ngôn: “Nếu chị chia một nửa tiền lì xì bố gửi cho em, em có thể không nghĩ vậy.”

Bố con phân rõ rạch ròi, đó là tiền thưởng của cô khi đi họp phụ huynh thay.

Giản Ánh Nhiên cười nhạt: “Em nằm mơ à.”

Khu chung cư nhà Giản Ánh Nhiên tên là Ngự Thủy Loan.

Phía ngoài có một dãy cửa hàng mặt phố, tiệm tiện lợi gần nhất nằm ngay đó.

Ăn xong bữa tối, cô đi bộ năm phút về đến nhà, trời đã ngả chiều tà.

Giản Ánh Nhiên thay đồ, trang điểm xong, rồi đặt xe qua ứng dụng trên điện thoại.

May mắn là thành phố Loan không lớn, trò chuyện với Cố Nghi mấy câu, xe đã chầm chậm dừng trước cổng trường Nhất Trung.

Thành phố Loan có tổng cộng năm trường cấp ba.

Xét về đội ngũ giáo viên hay tỷ lệ đậu đại học, Nhất Trung xứng đáng đứng đầu.

Tốt nghiệp cấp ba, Giản Ánh Nhiên lên phía Bắc học đại học rồi làm việc luôn ở đó.

Mười năm chưa từng quay lại trường cũ, lần này theo đoàn phụ huynh vào trong.Môi trường không thay đổi nhiều, cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Bầu trời tối dần, sắc đêm nặng nề như mực.

Qua khỏi quảng trường cổng vào, hai bên đường chính đèn đường sáng rực rỡ.Các lớp khối 12 đều tập trung ở tòa nhà A.Giản Ánh Nhiên quen thuộc tìm đến lớp học.

Đến nơi, cô nhận ra tường đã được sơn mới, các góc lớp trước và sau đều có máy điều hòa đứng.Bàn ghế được thay toàn bộ, môi trường học tập tốt hơn nhiều so với trước kia.Giản Ánh Nhiên chụp vài bức ảnh gửi cho Cố Nghi, sau đó tiến thẳng đến hàng ghế giữa ở cuối lớp.

Hôm nay bắt đầu nghỉ đông, bàn của Giang Ngôn đã dọn sạch sẽ, không còn sót lại thứ gì, bên ngoài lẫn bên trong đều gọn gàng ngăn nắp.

Xung quanh, các bậc phụ huynh bàn tán về điểm thi của con em mình, niềm vui hay nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt.

Đều là người lớn tuổi, phân chia thế hệ rất rõ ràng.

Giản Ánh Nhiên không quen ai, đành ngồi ngẩn ngơ nhìn bảng đen. Bên cạnh đột nhiên có một người ngồi xuống cạnh cô.

Quay đầu lại, là một dì tóc xoăn tầm hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt chạm vào ánh nhìn của cô.Không cần nghi ngờ, đây chắc chắn là mẹ của bạn cùng bàn với Giang Ngôn.

Giản Ánh Nhiên chủ động chào hỏi:“Cháu chào dì ạ.”

Dì ấy khá thân thiện, thấy Giản Ánh Nhiên xinh xắn liền dùng giọng địa phương bắt chuyện: “Con trai dì học kỳ trước đứng thứ năm từ dưới lên, kỳ này vươn lên đứng thứ tám từ trên xuống.”

Dì ấy giơ ngón tay làm dấu, giọng điệu và biểu cảm đầy vẻ tự hào: “Thầy Bách nói chỉ cần nó cố gắng thêm chút nữa, thi đậu một trường tốt chắc chắn không thành vấn đề.”

Nếu dù ấy không nói, Giản Ánh Nhiên cũng không biết giáo viên chủ nhiệm của Giang Ngôn họ Bách.

Trong lúc đang suy nghĩ, dì ấy lại tiếp tục hỏi:

“Con cháu thi thế nào?”

“Là em trai cháu ạ.”

Giản Ánh Nhiên trả lời: “Lần nào cũng vậy, không có cải thiện gì thêm.”

“Vậy cũng hơi lo nhỉ.” Dì ấy an ủi: “"Bất quá xã hội hiện đại, lên đại học không phải con đường duy nhất. Đừng ép con trẻ quá, khỏe mạnh là được.”

“Thằng bé tự ép mình thôi, bố mẹ cháu không bao giờ can thiệp vào.”

Giản Ánh Nhiên lấy sổ ghi chép và bút ký từ túi xách ra: “Người khác đều nghĩ nó đứng nhất khối là nhờ thiên phú, nhưng bao nỗ lực bỏ ra phía sau, chỉ có nó mới hiểu.”

Dì ấy hắng giọng ho khẽ, định nói gì rồi lại thôi, sửa lại tóc mái rồi lấy điện thoại ra xem video ngắn.

Hổ thẹn, đều là bịa chuyện. Giản Ánh Nhiên chủ động đổi đề tài: “Thầy Bách này dạy môn gì vậy ạ?”

“Vật lý, một thầy giáo rất trẻ tuổi.”

Dì ấy đổi giọng: “Con trai dì đặc biệt thích thầy ấy, nhắc đến thầy Bách là như một fan cuồng. Em trai cháu không có như vậy sao?”

Cô trở về thành phố Loan chỉ vào dịp Tết mỗi năm, số lần trò chuyện với Giang Ngôn đếm trên đầu ngón tay.

Trẻ con tuổi dậy thì lúc nào cũng lạnh lùng, tự cao, có lẽ thứ mà cậu ấy thích nhất chỉ là chính bản thân mình.

Nghĩ đến gương mặt nghiêm nghị, không chút cảm xúc của Giang Ngôn, Giản Ánh Nhiên khẽ lắc đầu.

Dì ở bên cạnh lại bắt đầu câu chuyện: “Đừng nhìn thầy Bách chưa đến ba mươi mà coi thường, thầy ấy cư xử rất chín chắn, kiên nhẫn. Trong mắt thầy ấy, không có học sinh giỏi hay kém, không giống mấy thầy cô khác, ngay cả chỗ ngồi cũng phân biệt đối xử. Nếu phát hiện ai có tâm trạng không ổn, thầy ấy sẽ trò chuyện, giúp họ giải tỏa áp lực. Học trò ai nấy đều ngoan ngoãn phục tùng thầy ấy. Chúng tôi làm phụ huynh, thực sự cảm thấy may mắn khi con mình được học lớp của thầy ấy.”

Quả là một giáo viên tốt.

Không có việc gì làm, Giản Ánh Nhiên lật sổ ghi chép, viết lại những thông tin cơ bản về giáo viên chủ nhiệm.

Ở dòng cuối cùng, cô ghi chú một câu: Tuổi trẻ tài cao.

“Thầy Bách đến rồi.”

Không rõ ai nói câu này, cả lớp học đang huyên náo cũng yên tĩnh trở lại.

Mang theo chút tò mò, Giản Ánh Nhiên đặt bút ký xuống, ngẩng đầu lên.

Dưới ánh đèn trắng ấm áp, dáng người cao lớn của một người đàn ông hiện ra trước mắt cô. 

Anh mặc áo khoác dáng dài màu xám đậm, cầm theo một chiếc laptop, dáng vẻ thong dong bước lên bục giảng. 

Đặt laptop lên bàn giảng, anh bắt đầu kết nối với màn hình chiếu để kiểm tra thiết bị.

Anh rất cao, dù bị che khuất bởi các phụ huynh ở hàng ghế đầu, gương mặt điển trai của anh vẫn hiện lên rõ ràng.

Chợt như ý thức được điều gì đó, Giản Ánh Nhiên chăm chú nhìn, ánh mắt dừng lại.

Trong ký ức của cô, người sở hữu vẻ ngoài xuất chúng ngàn dặm khó tìm được như vậy, chỉ có một người duy nhất trước mặt.

Bạn học cấp ba của cô, Bách Huyền Thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play