Chỉ có hậu duệ của Phượng Hoàng Nhân tộc mới có thể thức tỉnh huyết mạch Phượng Hoàng, một khi đã thức tỉnh, giống như chim Phượng Hoàng thoát khỏi vỏ trứng, không thể tưởng tượng được thành tựu trong tương lai sẽ đạt tới mức nào.
Mộc Linh Hi nói: "Cũng không hẳn là Phượng Hoàng Nhân tộc, chỉ là một vị tổ tiên của Mộc gia từng kết duyên cùng Băng Hoàng, sinh ra một người con trai. Huyết mạch này được truyền thừa cho tới nay. Nhưng mà, chi này của chúng ta rất khó sinh con, mỗi đời chỉ có một người kế thừa, cho nên trở thành chi yếu nhất Mộc gia."
Trương Nhược Trần nói: "Sách cổ có ghi chép, Hỏa Phượng và Băng Hoàng là thần thú thời cổ đại, tồn tại từ thời Thái Cổ cho đến thời Trung Cổ. Nhưng cả hai đều là loài cao quý, căn bản không coi trọng loài người yếu đuối, đây là lần đầu tiên ta nghe nói Băng Hoàng kết duyên cùng con người."
Mộc Linh Hi thu hồi đôi cánh, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cười nói: "Dù sao thì ta cũng đã thức tỉnh huyết mạch Băng Hoàng, sau này đám lão già trong tộc muốn ép ta làm chuyện ta không thích cũng phải suy nghĩ lại." Nghe vậy, Trương Nhược Trần thầm nghĩ, xem ra nàng không vui vẻ như vẻ bề ngoài.
"Người Mộc gia không thích nàng sao?" Trương Nhược Trần hỏi.
Mộc Linh Hi thở dài nói: "Nếu bọn họ thích ta thì đã không phái ta trà trộn vào Võ Thị Học Cung. Chuyện này nguy hiểm như vậy, nếu thân phận bại lộ, chàng cũng biết hậu quả thế nào rồi đấy."
"Dù là tranh đấu trong gia tộc hay trong giáo phái đều vô cùng tàn khốc. Ai cũng có giá trị lợi dụng, người có giá trị thì được trọng dụng, kẻ vô dụng sẽ bị vứt bỏ. Ngay cả người có giá trị cũng có lúc bất lực. Haiz!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play