Đế Nhất cười to nói:

- Đương nhiên có thể, cực kỳ hoan nghênh. Bích tiên sinh có thể lựa chọn gia nhập vào Hắc Thị chúng ta, chính là cử chỉ sáng suốt, làm cho người bội phục. Bất quá thực lực của Trương Nhược Trần rất mạnh, không dễ đối phó, ngươi cũng phải cẩn thận.

Bích Thủy Thành cười tạnh nói: - Thân thể của ta mặc Bích Thủy Thánh Giáp, dù kiếm pháp của Trương Nhược Trần lại cao minh, phá không được phòng ngự của ta cũng uổng công. Thời điểm kiếm pháp của hắn mất đi tác dụng, lấy cái gì đến đấu với ta?

Ở Bích Thủy Thành xem ra, Trương Nhược Trần chỉ có kiếm pháp lợi hại nhất.

Bích Thủy Thành nói:

- Trương Nhược Trần, nếu ta là ngươi, sẽ ngoan ngoãn giao sáu thanh thánh kiếm và di thể của Hoàng Thần Dị ra, miễn cho ta tự mình động thủ tới lấy.

Chỉ cần kiếm của Trương Nhược Trần phá không nổi khôi giáp của hắn, như vậy hắn đánh bại Trương Nhược Trần cũng không phải việc khó.

Đánh bại Trương Nhược Trần, không chỉ có thể trở thành Thiên Bảng thứ nhất, đạt được một ngàn hai trăm bốn mươi mốt vạn điểm quân công, còn có thể trở thành Hoàng Thần Tỉnh Sứ.

Bích Thủy Thành hắn, làm sao có thể bỏ qua chuyện tốt như vậy?

Trương Nhược Trần nhìn Bích Thủy Thành, chỉ thấy trên người Bích Thủy Thành quả nhiên bao vây một áo giáp màu xanh biếc, giống như ở mặt ngoài thân thể khảm nạm từng viên Bích Ngọc Thủy Tỉnh, bao trùm toàn thân, không có một chút khe hở. Bích Thủy Thánh Giáp, là một chiến giáp Thánh khí, do 9999 miếng quy cốt ngàn năm đúc luyện thành, bên trong khắc minh văn cực kỳ phức tạp. Không chỉ có lực phòng ngự cường đại, hơn nữa còn có năng lực công kích nhất định.

Chiến giáp Thánh khí, còn trân quý hơn Thánh khí công kích rất nhiều.

Thánh khí cùng cấp bậc, thánh giáp sẽ mắc hơn thánh kiếm gấp 10 lần.

Chính vì mặc thánh giáp, cho nên Bích Thủy Thành mới không để Trương Nhược Trần vào mắt, tự nhận đã đứng ở thế bất bại.

Trương Nhược Trần cười nói:

- Ngươi cũng quá tự tin với mình rồi! Nhưng thực lực của ngươi, lại kém rất xa. Nếu không có Bích Thủy Thánh Giáp, ngươi đoán chừng không đến được Thiên Bảng thứ ba.

- Ngươi dám xem thường ta?       

Bích Thủy Thành tức giận, hai tay tạo thành quyền. 

Từ nhỏ đến lớn, người khác vẫn luôn nhìn lên hắn, tán dương hắn, chưa từng có người dám xem nhẹ hắn như thế.

Trương Nhược Trần nói:

- Ta không có xem nhẹ ngươi, chẳng qua là ăn ngay nói thật. Kỳ thật đánh bại ngươi, ta ngay cả kiếm cũng không cần.

- Trương Nhược Trần, ngươi dám vũ nhục ta, ta muốn xé ngươi thành mảnh nhỏ.

Bích Thủy Thành bước ra ba bước, chỉ nháy mắt đã vọt tới trước mặt Trương Nhược Trần.

Mặt ngoài Bích Thủy Thánh Giáp toát ra ánh sáng màu xanh chói mắt, ở dưới chân khí thúc dục, mười ngón tay của Bích Thủy Thành không ngừng duỗi dài, hóa thành móng vuốt sắc bén.

 Hai móng đánh ra, đào tới trái tim của Trương Nhược Trần, sau đó hai tay tuôn ra lực lượng, xé rách qua hai bên.

Nhưng hai móng của hắn lại bắt không.

- Ta ở phía sau ngươi.Trương Nhược Trần đứng ở sau lưng Bích Thủy Thành, đánh ra một chiêu Tượng Lực Cửu Trọng, bộc phát mười hai lần lực lượng, kích lên lưng Bích Thủy Thành.

Bành!

Bích Thủy Thành bay ra ngoài, mặt hướng xuống, bờ mông hướng lên, nhìn cực kỳ khôi hài.

Toàn bộ Vũ Đấu Cung lập tức vang lên tiếng cười nhạo.

- Thật không biết tự tượng sức mình, Trương Nhược Trần là nhân vật bậc nào, Bích Thủy Thành cho rằng mặc vào một bộ thánh giáp, là có thể chiến thắng được?

Trang Hình Thiên tắc đầu cười nói.

Tuân Long tạnh nhạt nói: - Ta ở trên Thiên Bảng, bài danh lại thấp hơn hắn, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy mất mặt.

Trang Hình Thiên nói:

- Dùng thực lực của Tuân huynh bây giờ, đủ để đứng vào Top 3 Thiên Bảng.

Tuân Long ngạo nghề nói:

- Sau khi Hoàng Thần Dị chết, thiên hạ hôm nay, cũng chỉ có Trang huynh và Trương Nhược Trần xứng làm đối thủ của ta.

Trang Hình Thiên tắc đầu, du6i tay chỉ Đế Nhất nói: - Chứng kiến nam tử đeo mặt nạ kia không? Người này tên Đế Nhất, chính là Thiếu chủ Nhất Phẩm Đường, tuổi của hắn không đến mười tám, nhưng thực lực lại thâm bất khả trắc. Tuy hắn từng thua ở trong tay Trương Nhược Trần, nhưng thiên tư của hắn, lại không dưới Trương Nhược Trần...

- Trang huynh, ngươi mau nhìn, Bích Thủy Thành lại leo lên chiến đài. Ha ha! Thật là một ngu xuẩn.

Tuân Long không có hứng thú với Đế Nhất, trong mắt hắn, chỉ có Trương Nhược Trần mới là đối thủ.

Tuân Long cười nói:

- Bích Thủy môn phiệt, đã từng là bá chủ Nam Vực, sinh ra hơn mười Thánh giả, chỉ tiếc hiện tại đã xuống đốc. Vốn tưởng rằng có một thiên tài như Bích Thủy Thành, có thể lần nữa chấn hưng gia tộc, thật không ngờ tại là mặt hàng như thế này.

Trên chiến đài. Bích Thủy Thành hét lớn nói:

- Trương Nhược Trần, vừa rồi ta chỉ là chủ quan, mới bị ngươi đánh bại. Lúc này đây, ngươi không có cơ hội, Bích Thủy Thánh Giáp của ta không chỉ có lực phòng ngự cường đại, còn có lực công kích. Ngươi lại đánh ta một chưởng xem, lực phản kích của thánh giáp, có thể đánh gảy tay của ngươi.

Trương Nhược Trần chau mày, thật có chút không hiểu, dùng chỉ số thông minh của Bích Thủy Thành, sao có thể sống đến bây giờ? Sao có thể trở thành Thiên Bảng thứ ba?

Trương Nhược Trần mất đi hứng thú, căn bản không muốn tiếp tục đánh nữa, có chút tiếc hận nói:

- Bích Thủy Thành, ngươi quá mức ỷ lại Bích Thủy Thánh Giáp, sớm đã đi vào lạc lối. Võ đạo chi lộ, tu luyện là bản thân, chiến binh, áo giáp cuối cùng chỉ là vật ngoài thân. Nếu ngươi không thể minh bạch điểm này, dù thiên tư của ngươi lại cao, cũng không có khả năng thành thánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play