Trương Nhược Trần xuất hiện, ở Vũ Đấu Cung đưa tới chấn động không nhỏ.
Dù sao hiện tại Trương Nhược Trần cũng là cao thủ bài danh thứ mười sáu của Thiên Bảng, tại có danh xưng truyền nhân Phật Đế. Đối với mọi người mà nói, hắn và Hoàng Thần Dị giao thủ, sẽ càng thêm đặc sắc hơn Hoàng Yên Trần và Hoàng Thần Dị.
- Trương Nhược Trần... tại thật sự trở về...
Ngao Tâm Nhan nhìn thoáng qua Hoàng Yên Trần, tâm tình hết sức phức tạp, đồng thời lại rất lo lắng.
Phải biết đối thủ của Trương Nhược Trần là Thiên Bảng thứ nhất Hoàng Thần Dị.
Vừa rồi Hoàng Thần Dị bày ra thực lực, quả thực là đánh đâu thắng đó, giống như một Chiến Vương bất bại, ai có thể địch?
Huống chỉ trong truyền thuyết, pham là người giao thủ với Hoàng Thần Dị, không ai có thể còn sống đi xuống chiến đài. Chỉ có Tuân Long là ngoại tệ duy nhất.
Nhưng thực lực của Trương Nhược Trần mạnh hơn Tuân Long sao?
Ngao Tâm Nhan rất rõ ràng thực lực của Trương Nhược Trần, tuy Trương Nhược Trần rất mạnh, nhưng dù sao tuổi còn quá trẻ. Ít nhất hiện tại, hắn không thể nào la đối thủ của Tuân Long và Hoàng Thần Di. Chứng kiến Trương Nhược Trần xuất hiện, Chanh Nguyệt Tinh Sứ cười lạnh:
Nếu Trương Nhược Trần trốn, tu luyện vài năm nữa, có lẽ có thể đuổi theo Hoàng Thần Tinh Sứ. Lại không nghĩ rằng, hắn lại ngu xuẩn như thế. Sau ngày hôm nay, trên đời sẽ không còn truyền nhân Phật Đế.
Nghe Trương Nhược Trần nói, Hoàng Yên Trần hết sức cảm động, nhưng Chanh Nguyệt Tinh Sứ nói cũng không phải không có lý, hiện tại Trương Nhược Trần trở về, đúng là không phải lúc.Nếu bởi vì nàng, Trương Nhược Trần chết ở dưới kiếm của Hoàng Thần Dị, như vậy nàng cả đời sẽ không cách nào tha thứ mình.
Hoàng Yên Trần từ trên đài quan chiến đi xuống, ngăn lại Trương Nhược Trần sắp leo lên chiến đài. Đôi mắt dễ thương của nàng nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, lắc đầu.
Trên mặt Trương Nhược Trần lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Sư tỷ, chỉ là một cái Hoàng Thần Dị mà thôi, không có gì phải bận tâm.
- Ta gây ra phiền toái, thì tự mình đi giải quyết. Tư chất của ngươi cao hơn, tương lai có thể báo thù cho ta.
Trong mắt Hoàng Yên Trần lộ ra thần sắc quyết tuyệt. Cho tới nay, Hoàng Yên Trần cực kỳ lãnh ngạo, cũng không chịu thua, trên người có khí thế trước nay chưa từng có.
Ai gây ra người ấy gánh, nàng không muốn liên lụy Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần duỗi ra một tay, bắt lấy cổ tay của Hoàng Yên Trần nói:
- Tương lai còn dài, nếu tỷ gây phiền toái, phải do tỷ đi gánh, vậy lấy ta làm gì? Tỷ là vị hôn thê của ta, ta có trách nhiệm đứng ở trước mặt tỷ, giúp tỷ che mưa che gió. Không phải sao?
Hoàng Yên Trần chăm chú cắn môi, trong mắt óng ánh, chảy xuống hai hàng nước mắt.
Xa xa, Đoan Mộc Tinh Linh nghe Trương Nhược Trần và Hoàng Yên Trần tâm sự, chứng kiến bọn hắn thân mật như vậy, chẳng biết tại sao, trong nội tâm đã hâm mộ, lại có chút chua xót.
Hoàng Thần Dị ở trên chiến đài, lại lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Vô luận sử dụng thủ đoạn thấp kém như thế nào, nhưng cuối cùng hắn ta bức được Trương Nhược Trần di ra, đạt đến mục đích.
Lúc trước, thời điểm tranh cử Thiếu chủ Nhất Phẩm Đường, hắn thua Đế Nhất. Nhưng hắn một mực không phục, không nghĩ Đế Nhất ưu tú hơn hắn.
Đế Nhất chỉ là bối cảnh gia tộc cường đại hơn hắn, mới có thể làm thiếu chủ. Luận thiên tư, hắn cho rằng mình trên Đế Nhất. Đế Nhất và Trương Nhược Trần giao thủ, không chỉ chiến bại, thậm chí còn mất đi Ma Tâm, làm cho Hắc Thị Nhất Phẩm Đường mất hết mặt mũi.
Nếu hắn có thể đánh bại Trương Nhược Trần, thậm chí giết Trương Nhược Trần. Như vậy cao tầng của Hắc Thị Nhất Phẩm Đường, nhất định sẽ lần nữa cân nhắc ai làm thiếu chủ.
- Trương Nhược Trần, hôm nay là tử kỳ của ngươi.
Sau khi Hoàng Thần Di đạt được Huyền Vũ truyền thừa, người thứ nhất muốn đối phó vốn là Đế Nhất. Nhưng Trương Nhược Trần xuất hiện, như vậy trước giết Trương Nhược Trần. Chỉ cần có phần công tích này, trở tại Hắc Thị Nhất Phẩm Đường, ai còn đám không phục hắn?
Hoàng Yên Trần lui xuống, Trương Nhược Trần vững vàng leo lên Vũ Đấu Cung Thiên cấp, đứng ở đối diện Hoàng Thần DỊ.
Hoàng Thần Dị một tay cầm kiếm, một tay vắt chéo sau tưng: - Trương Nhược Trần, ngươi quá vọng động rồi, vì một nữ nhân, lại bỏ mất tiền đồ. Dùng thiên tư của ngươi, chỉ cần không gặp ta, tương lai rất có thể sẽ thành thánh. Cần gì làm ra loại chuyện ngu xuẩn này?
Trương Nhược Trần cười nói:
- Ngươi không phải đang đợi ta xuất hiện sao, ta sao có thể để ngươi thất vọng?
Trong mắt Hoàng Thần Dị tộ ra hàn quang nói:
- Ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn có thể sống đi xuống chiến đài? Ngươi tin không, ta có thể ở trước khi ngươi nhận thua, chém xuống đầu lâu của ngươi?
Trương Nhược Trần tắc đầu nói: - Nhận thua? Vì sao ta phải nhận thua?
Hoàng Thần Dị vốn tưởng rằng sau khi Trương Nhược Trần leo lên chiến đài, nhất định sẽ lập tức nhận thua, hoặc trốn xuống chiến đài. Kể từ đó, tuy mất mặt mũi, lại có thể giữ được tánh mạng.
Nhưng hắn không ngờ, Trương Nhược Trần tự đại như thế, vậy mà thực muốn cùng hắn chiến một trận.
- Ha ha! Trương Nhược Trần, ngươi cho rằng ngươi đánh bại Đế Nhất, thì thật vô địch ở trong cùng thế hệ? Ta đã nhận được truyền thừa của Thượng Cổ Thần Thú Huyền Vũ, cùng ta chiến một trận, ngươi là lấy trứng chọi đá.
- Chỉ là Huyền Vũ truyền thừa mà thôi, lại không phải Thần Thú Huyền Vũ chân chính. Cho dù là người mạnh nhất thiên hạ, cũng có thời điểm bại, huống chi... ngươi còn không phải.
Trương Nhược Trần thản nhiên nói.
- Hừ! Đối phó ngươi, đã thừa sức rồi.
Hoàng Thần Dị không muốn dài dòng với Trương Nhược Trần, bởi vì thời điểm Trương Nhược Trần leo lên Vũ Đấu Cung Thiên cấp, thì ý nghĩa hắn đã là một người chết.
- Trương Nhược Trần, không phải tu vi Kiếm đạo của ngươi rất cao minh sao? Ta sẽ lấy Kiếm đạo đánh bại ngươi, làm cho ngươi biết, cái gì mới thật là cao thủ Kiếm đạo.