Nam Chu cảm thấy hơi đau đầu.
Ban nãy không phải tự nhiên cậu thức giấc, mà do cậu dựa đầu vào cửa kính ngủ, tiếng thét chói tai của cô gái khiến cậu giật mình đập đầu vào chốt cài.
Đau thật đấy.
Khi tỉnh lại, trước mắt cậu còn có một cái đầu nấm to màu sắc sặc sỡ kỳ quái.
Điều này khiến cho Nam Chu phải tốn chút thời gian mới nhận ra không phải bản thân mình đang nằm mơ.
“Thứ hai …”
Cây nấm rất vừa lòng với sự yên lặng giống như cái chết trong xe, mũ nấm phập phồng nhẹ nhàng có vẻ vui sướng lắm.
“Trong số các người, có ba người là ma.”
Lời nói khiến người ta sợ hãi.
Cây nấm không quan tâm tới sắc mặt xám như tro của mọi người, chỉ về hướng người vi phạm ngã ra ghế, dịch trắng đang dần dần chảy xuống vai: “Vừa khéo, người ban nãy không phải ma.”
“Nhắc nhở hữu nghị chút nè. Khi đầu của ma nổ tung sẽ mọc ra cái nấm màu trắng đó nha.”
Người chết bị cây nấm mang ra làm tài liệu dạy học, chỉ qua vài giây ngắn ngủi cái xác đã biến dạng đáng sợ không nỡ nhìn.
Sợi nấm xám trắng lũ lượt vươn ra khỏi tay chân đã khô héo của anh ta, chui vào trong khe hở, bò trên giá để đồ, trườn tới tấm đệm trên xe.
Bọn chúng đan vào nhau chặt chẽ hướng về nơi máu rơi xuống, giống như một người lao công vô cùng có trách nhiệm.
Cây nấm rất hài lòng với biểu hiện của mọi người.
Cho tới khi ánh mắt nó chạm phải Nam Chu.
Đuôi mắt Nam Chu vẫn còn vệt đỏ bắt mắt do ban nãy dựa vào cửa sổ ngủ, mái tóc dài gợn sóng có mấy lọn vểnh lên.
Cậu vẫn đang nhìn nó.
Bằng ánh mắt tò mò vượt qua cả sợ hãi.
Tự dưng cây nấm lại cảm thấy như bị xúc phạm.
Phát hiện ra cây nấm đang nhìn mình, xuất phát từ lòng tốt, Nam Chu bèn lên tiếng nhắc nhở:
– Nói tới điều thứ hai rồi.
Cây nấm nghẹn họng.
Nó khó chịu rung rung cái mũ nấm, bàn tay ngắn ngủn giận dỗi chỉnh lại vành mũ, xoay mũ nấm hoàn toàn về phía Nam Chu.
“Thứ ba, ma và mọi người giống nhau, có thường thức cơ bản, có năng lực tư duy bình thường, có kết cấu và phản ứng sinh lý giống y hệt người. Vì thế người chơi có thể bỏ qua bước làm tổn thương lẫn nhau. Hãy bắt đầu phán đoán của mọi người một cách văn minh nha.”
Nói tới đây, cây nấm định chắp hai bàn tay ngắn cũn, nhưng chỉ có đầu ngón tay thô ngắn mới miễn cưỡng chạm được vào nhau.
“Có điều, người chơi không cần phải chán nản quá sớm đâu!”
“Bởi vì mọi người có cách để đối mặt với ma nè.”
“Nói một cách đơn giản, mỗi người đều có quyền biểu quyết.”
“Chỉ cần ba người là có thể ghép thành một đội.”
“Chỉ cần có ba người. Ừm, tất nhiên nhân số có đông hơn cũng không sao, thì có thể dựa vào phán đoán của đội ngũ, quyết định một người là ‘ma’.”
“Khi cả đội nhất trí về đối tượng bị tình nghi, chỉ cần làm thế này với thứ đồ trên tay đối tượng…”
Cây nấm lấy ra một chiếc vòng tay màu bạc có hình dạng và cấu tạo giống như còng tay, lại lấy ra một chiếc khác giống như đúc, rồi sau đó khẽ ấn lên phần nhô lên rõ ràng của chiếc vòng bạc.
“Tích…”
Chiếc vòng tay phát ra âm thanh máy móc ngắn ngủi giống như quẹt thẻ lên xe.
Cây nấm lại vui vẻ vỗ tay.
Hai chiếc vòng bạc được dùng làm vật diễn hóa thành hai luồng bụi bạc.
“Chỉ cần ba người chơi ấn lên cùng một chiếc vòng bạc, vậy chủ nhân của vòng tay sẽ tự động định vị “ma” đó.”
“Đương nhiên, hệ thống sẽ phán đoán, mọi người chủ động ấn hay bị động ấn.”
“Số ấn bị động của mỗi người chơi có giới hạn.”
“Trước khi trò chơi kết thúc, ngoài cách bỏ phiếu ra thì ma sẽ không thể giết người chơi bằng cách nào khác~.”
“Trước khi chiếc xe này tới điểm cuối, mọi người sẽ đi qua sáu đường hầm.”
“Mọi người có thể hiểu rằng sẽ có sáu lần bỏ phiếu.”
“Sau khi vào đường hầm, một vòng bỏ phiếu sẽ tự động kết thúc. Ra khỏi đường hầm, một vòng bỏ phiếu mới tự động bắt đầu.”
“Tiếp theo chính là thời khắc mọi người nghiệm chứng xem phán đoán vòng này có chính xác hay không nha.”
“Sau khi rời khỏi đường hầm, trong xe sẽ có thêm cây nấm màu trắng hay cây nấm sặc sỡ đây nhỉ?”
“Điều này phải xem sự lựa chọn của mỗi người chơi thôi.”
“Khi tới điểm cuối, nếu bắt được toàn bộ số ma, người chơi sẽ thắng ~.”
“Ngược lại, cấm chế trên người ma sẽ được giải trừ ~.”
“Đáng tiếc ghê, nếu như ban nãy người chơi không tự ý thoát khỏi phó bản, có khả năng mọi người đã loại bỏ được tất cả ma ngay trong ván đầu tiên rồi.”
Khi cây nấm đang nói vô cùng kích động, người chơi đáng ghét ở bên cạnh lại phát ra tiếng.
Cậu vân vê cổ tay áo, nhỏ giọng nói: “Đừng nghịch.”
“Cây nấm đó không ăn được đâu.”
Cây nấm nghẹn họng.
Nam Chu ngẩng đầu lên, lịch sự ra hiệu “xin lỗi, mời tiếp tục” với cây nấm.
Kỳ lạ, đáng giận…
Bằng chứng là tốc độ nói chuyện của cây nấm càng nhanh hơn, cũng không thêm mấy trợ từ ngữ điệu cổ quái nữa.
“Khi toàn bộ ma bị tiêu diệt, chiếc vòng tay này sẽ trở thành một đạo cụ bình thường, cho mấy người làm kỷ niệm cũng được.”
“Trò chơi lần này không cấm những hành vi bạo lực quá khích.”
“Nhưng không thể không nhắc nhở mấy người lần nữa, bỏ phiếu vẫn là phương pháp nhanh và có hiệu quả nhất.”
“Khi trò chơi kết thúc, hệ thống sẽ căn cứ vào giá trị tích lũy cống hiến của mấy người, cũng quyết định hạng mục trò chơi tiếp theo.”
“Khởi động đầu óc của mấy người đi. Đây chính là một trò chơi tuyệt đối công bằng.”
“Thời gian trải nghiệm màn chơi thử kéo dài một tiếng.”
“Vậy thì…”
“Chúc chơi vui vẻ.”
“Viu” một tiếng.
Cây nấm nhanh chóng rút về giữa thành một đường ánh sáng sau đó mất hút.
Ào ào.
Cây nấm biến mất, theo sau đó là những chiếc vòng bạc rơi đầy đất, lăn vòng vòng và bật lên giống như bong bóng lấp lánh chào mừng nó xuất hiện.
Trong giây lát, không ai nói gì.
Ánh mặt trời trắng trong bên ngoài cửa sổ chiếu xuống, trong chiếc xe bus đóng kín này, có tám người, ba ma.
Rõ ràng đang là ban ngày nhưng ai ai cũng như ngâm trong hố băng.
Người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh vẫn là người đàn ông đầu tiên hành động.
Anh đi tới phía trước, nhặt một chiếc vòng bên cạnh lên.
Mọi người ai nấy cũng đều đi lấy vòng của mình nhưng không ai dám đeo mà đều quan sát đối phương.
Cho tới khi người tóc bạc tết bím đuôi sam thử đeo chiếc vòng lên cổ tay.
Thời điểm nhặt chiếc vòng lên, có người còn ôm tâm lý may mắn đi kiểm tra thử ghế lái.
Nằm trong dự liệu, lái xe là người duy nhất có khả năng nhìn thấy tất cả người bình thường đã sớm biến mất.
Bọn họ ngồi trên chiếc xe không người lái, chạy với vận tốc 80km/h, hướng thẳng về tới một nơi chưa biết.
Phát hiện này khiến cho không khí trong xe càng thêm nặng nề.
– Đừng để lỡ dở thời gian nữa.
Bởi vì là người đầu tiên lên tiếng, người đầu tiên đi về phía lái xe, người đàn ông bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm.
Vô thức cảm thấy được trên vai mình gánh vác một trách nhiệm nào đó, anh ta khẽ ho một tiếng, nói:
– Hay là… chúng ta giới thiệu trước nhé?
“Trò chơi lần này không cấm những hành vi bạo lực quá khích.”
Anh ta lên tiếng trước:
– Tôi tên Triệu Quang Lộc, năm nay ba bảy tuổi, ở khu A chung cư Chương Hoa, đang làm việc tại một công ty kiến trúc… khụ… ly dị ba năm rồi….
Là người đầu tiên giới thiệu, anh ta không biết còn phải nói gì nữa, chỉ đành bổ sung nhạt nhẽo:
– Tôi là người thứ hai lên xe. Bác tài nói tôi là số hai.
Lý Ngân Hàng vội giơ tay:
– Tôi là người số ba! Cũng ở Chương Hoa!
Cô còn nhớ cảm giác ấm áp khi bác lái xe vỗ lên vai cô, cùng với tiếng “số ba à” thân thiết.
Không ngờ, Triệu Quang Lộc lãi gãi đầu, nói:
– Tại sao tôi lại không nhìn thấy cô nhỉ.
Lòng Lý Ngân Hàng chợt thắt lại, mồ hôi lạnh chảy xuống.
Ghế ngồi của xe bus khá cao, dễ dàng che khuất tầm nhìn của người khác…
Huống hồ, khi bản thân cô lên xe, anh ta còn dùng áo che mặt ngủ.
Cô vội nói:
– Tôi là Lý Ngân Hàng, 24 tuổi, tốt nghiệp khoa Tài chính trường X, làm nhân viên chăm sóc khách hàng tại ngân hàng Quang Minh nằm trên đường Tùng Châu.
Mọi người đều im lặng.
Lý Ngân Hàng, làm việc ở ngân hàng.
Không có cái tên nào giống bịa hơn cái tên này.
Lý Ngân Hàng chẳng thể nói gì.
Tuy rằng từ bé cô đã không mấy thích cái tên của mình, mỗi lần tự giới thiệu trên lớp đều khó tránh khỏi một tràng cười nhạo. Nhưng chưa lần nào cô lại muốn giành chứng minh trong sạch như lần này.
Cô cố gắng tìm kiếm bằng chứng khác:
– Ngân hàng Quang Minh có một dãy ký túc cho nhân viên ở khu B chung cư Chương Hoa, anh có biết không?
– Vậy à? Cái này tôi không biết thật. – Triệu Quang Lộc lắc đầu có vẻ áy náy – Tôi lên xe thì ngủ luôn.
Anh ta còn chưa ý thức được, lời nói của mình rơi vào tai những người chơi đang hoang mang lo sợ kia có ý nghĩa gì.
Ít nhất cho tới thời điểm này, anh ta là người có tiếng nói nhất trong xe.
Ánh mắt nhiều người nhìn Lý Ngân Hàng đã thay đổi.
Lý Ngân Hàng nóng lòng như lửa đốt, nhưng công việc của cô đã rèn luyện cho cô năng lực tổ chất ngôn ngữ, cho dù rơi vào nguy hiểm cũng sẽ không dễ dàng mất đi.
Bằng không sẽ bị đánh giá thấp.
Cô nói:
– Sau khi tôi lên xe, đã nói chuyện với một số người, mọi người có còn nhớ không.
Cô cũng không ôm quá nhiều hi vọng vào chuyện này.
Đúng là cô đã nói chuyện với những người khác trên xe.
Nhưng để không làm ảnh hưởng tới những người đang ngủ, giọng cô rất nhỏ.
Huống hồ, những người kia đều đã xuống xe hết rồi.
Những người còn lại vào lúc này, đều là những người ngồi phía trước cô, đều là những gương mặt xa lạ cô hoàn toàn không có ấn tượng.
Quả nhiên, không ai làm chứng cho cô.
Trong sự yên tĩnh khiến da đầu người ta run rẩy, Lý Ngân Hàng lục lọi hết chứng cứ chứng minh mình đã lên xe từ trước:
– Xe bus đi qua quán cá dưa chua Long Gia, qua phố đồ ăn ngon 31, đúng rồi, cuối cùng còn đi qua cây cầu lớn ngang sông…”
Cô càng nói, càng không nhận được sự đáp lại, càng cảm thấy sợ hãi, càng rơi vào sự nghi ngờ bản thân…
Có lẽ cô là người duy nhất cảm nhận được trên xe có nhiều người hơn khi xuyên qua đường hầm.
Liệu những người khác có cho rằng ma đã lên xe từ trước không?
Bây giờ cô nói những lời này, mọi người có thể tin được sao?
– Được rồi…
Một âm thanh vang lên chen ngang giọng nói đã bắt đầu run rẩy của Lý Ngân Hàng.
Anh nhìn cô, đôi mắt xám nhạt màu chứa đựng sự cổ vũ dịu dàng.
Anh nói:
– Từ lúc tôi lên xe, cô ấy luôn ngồi phía sau tôi.
Lý Ngân Hàng như nghe thấy tiếng trời, mồ hôi lạnh quanh người chợt rơi xuống.
Mọi người cũng đồng loạt thở phào một hơi.
Tuy rằng vội bắt ma, nhưng xuất phát từ tâm lý né tránh hại người, mọi người không muốn nói chuyện với ma nhanh như vậy.
Còn có người lẩm bẩm một câu:
– Sao không nói sớm.
Anh nói:
– Theo như quy tắc, chúng ta cần thiết phải lập đội. Tôi không muốn chọn đội mà muốn quan sát trước. Dù sao thì nếu tôi nói đỡ cho cô ấy, trong mắt người khác tôi và cô ấy đã thành một đội rồi. Cho nên ban nãy tôi mới muốn đợi xem.
Anh nói chậm rãi, thái độ hòa nhã, giọng điệu và thần thái khiến cho người nghe vô cùng thoải mái.
Anh tự giới thiệu:
– Tôi tên Giang Phảng. Hai mươi lăm tuổi, bố tôi người Ukraine. Có thể coi như tôi là minh chứng cho tình hữu nghị Trung Quốc – Ukraine.
Cuối cùng thì Lý Ngân Hàng cũng nhìn rõ khuôn mặt anh.
Quả nhiên là con lai.
Các đường nét khuôn mặt anh, nhất là mũi và mắt đều mang vẻ đẹp kiểu Nga, nhưng nửa phía dưới khuôn mặt lại có nét đặc sắc mê người của phương Đông thể hiện ở đôi môi đỏ hơi mỏng.
Nếu không phải đang trong tình huống đặc biệt, sẽ không ai không suy nghĩ miên man về vẻ đẹp của mẹ anh.
Anh nói tiếp:
– Tôi về nước cách đây không lâu vì mẹ tôi qua đời, tôi muốn tới xem thành phố mà bà đã từng ở. Tôi thuê trọ ở chung cư Đông Hoa.
Cô gái hàng ghế đầu vừa thét chói tai đánh thức Nam Chu nhỏ giọng nghi ngờ:
– Tôi cũng ở chung cư Đông Hoa. Tại sao khi lên xe tôi không thấy anh nhỉ?
– Tôi lên ở cửa sau, hơn nữa tôi ở khu người nước ngoài.
Giang Phảng chỉ cánh cửa khác phía sau xe đồng thời hỏi Lý Ngân Hàng:
– Cô có nhìn thấy tôi không.
Cho dù Lý Ngân Hàng chẳng hề có ấn tượng về việc Giang Phảng ngồi trước mặt mình từ lúc nào, nhưng cô biết, nếu như không thuận theo lời của anh, cô sẽ lại là mục tiêu công kích của mọi người.
Để thoát khỏi cảnh khó xử, cô gật đầu qua loa.
“Có điều, người chơi không cần phải chán nản quá sớm đâu!”
Triệu Quang Lộc rất tỉnh táo:
– Anh là số mấy?
Thái độ của Giang Phảng vẫn thản nhiên, anh hỏi lại:
– Chúng tôi phải có số ư?
Triệu Quang Lộc:
– Cậu… có ý gì?
Anh nhìn về phía cô gái cùng lên ở khu Đông Hoa kia.
Quả nhiên cô gái lắc đầu, tỏ vẻ không có.
Triệu Quang Lộc suy nghĩ, cũng hiểu được lý do trong đó.
Trong lúc anh ta đang mơ màng, cũng cảm nhận được có người thường xuyên đi lại, lên xuống xe.
Phải biết rằng, chung cư Đông Hoa rất gần cây cầu bắc qua sông. Trước thời điểm này, nếu như trên xe lên xuống quá nhiều người, rất có khả năng lái xe đã tránh phiền phức nên từ bỏ việc báo số với từng người mà chuyển thành tự ghi nhớ số người có trên xe bây giờ.
Cũng có thể nói, báo số chẳng có ý nghĩa gì.
Không còn câu hỏi nào bên phía Giang Phảng nữa, Triệu Quang Lộc nhanh chóng nhớ tới một người đáng nghi khác trên xe.
Nhưng khi anh ta nhìn qua thì lại không thấy người kia đâu nữa.
Triệu Quang Lộc nghẹn lời.
Khi ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở hàng ghế sau, Nam Chu nằm rạp ra ghế chuyên chú tìm tòi, cuối cùng cũng tìm được chiếc vòng tay kẹt trong khe ghế.
Khi cậu cúi đầu đeo vòng tay, bề mặt chiếc vòng cứng lạnh như băng cọ qua hình xăm bươm bướm màu đen hơi nhô lên ở mặt trong tay phải cậu.
Cậu xoay xoay vòng tay, âm thầm suy nghĩ.
Bỗng dưng, Nam Chu có cảm giác như bị người ta nhìn chằm chằm.
Cậu chống tay lên đệm trên đầu của một chiếc ghế, nghiêng mặt nhìn qua.
Nhưng ngay sau đó, cậu lại vùi nửa khuôn mặt vào trong khuỷu tay, khẽ thở dài một hơi.
Chẳng trách lại có cảm giác này…
Bởi vì gần như tất cả mọi người trên xe đều nhìn chằm chằm cậu.
Ngồi ở trên cùng, xuất hiện đột ngột nhất, phản ứng vô cùng bình thường với cây nấm…
Đổi thành Nam Chu, cậu cũng cảm thấy bản thân mình đáng nghi.
– La Yển, – Nam Chu tự giới thiệu, giọng điệu rất tự nhiên mang theo khí chất văn nhã lạnh lùng – Hai mươi sáu tuổi, là giáo viên trường Trung học số 2 Long Đàm, bình thường ở khu Long Đàm, ngày nghỉ về quê mẹ thăm người thân.
Trải qua mấy lần phát ngôn, mọi người dần dần dũng cảm hơn.
– Anh lên xe khi nào?
– Tại sao cậu lại không sợ hãi?
– Lấy gì để chứng minh lời cậu nói?
Quả thực ba câu hỏi trên đều cần một lời giải thích phù hợp.
Cho nên, cậu phải giải thích thế nào khi bản thân tự dưng lại dịch chuyển tới này trong khi cậu không phải là ma đây…