“Tiện nhân nhà ngươi! Còn muốn chạy trốn à? Ngươi không thấy bản thân bây giờ cũng chỉ là thứ phế vật đáng thương sao?”
Giọng nói chói tai vang lên bên tai, Tạ Vãn U mơ màng, cảm thấy cơ thể nặng nề như bị một tảng đá lớn đè lên, khiến nàng gần như không thể thở nổi.
Ai đang mắng mình… Mình đang ở đâu… Đây là tình huống gì?
Vừa rồi chẳng phải mình đang tăng ca ở công ty sao? Chẳng lẽ mình ngủ quên rồi mơ thấy ác mộng?
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, giọng nói sắc nhọn kia lại vang lên: “Còn giả chết à? Mau tạt nước cho nó tỉnh lại, đừng tưởng mấy cái tát là có thể qua chuyện dễ dàng như vậy!”
Ngay lập tức, một chậu nước lạnh như băng đổ lên người Tạ Vãn U, trong nháy mắt, cảm giác như nàng đang lơ lửng giữa không trung rồi rơi xuống đất, các giác quan dần quay lại.
Cảm giác đầu tiên là đau, đau nhức khắp cơ thể, như thể vừa bị đánh đập tàn nhẫn.
Tăng ca mà còn bị đánh sao? Những kẻ tư bản lòng dạ ác độc thật đáng sợ! Có còn ai quản nữa không vậy?!
Tạ Vãn U cố gắng động đậy ngón tay, muốn chống tay dậy rồi giải thích rõ ràng với đối phương, nhưng rất nhanh, một cơn đau dữ dội lan tỏa từ ngón tay — một bàn chân đã đạp mạnh lên tay nàng.
Lần này gặp phải kẻ ác rồi.
Tạ Vãn U khó khăn mở mắt, tầm nhìn chạm vào một bóng dáng kiêu ngạo, ăn mặc như một người hầu, vẻ mặt cay nghiệt, đôi mắt tràn đầy sự mỉa mai, giống như một nhân vật phản diện trong phim truyền hình, chuyên bắt nạt nữ chính.
Thấy Tạ Vãn U mở mắt, người hầu cười lạnh một tiếng, giọng điệu âm dương quái khí: “Ồ, Tam tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh rồi sao? Quả nhiên, chỉ có khi chịu khổ mới chịu ngoan ngoãn nghe lời.”
Tạ Vãn U im lặng nhìn bà ta, không nói gì.
Chuyện này không đúng chút nào.
Nếu không phải là mơ hoặc bị đùa giỡn, có lẽ nàng đã… xuyên không rồi?
Hình như nàng đã xuyên vào một vai nữ thứ hèn mọn trong một bộ phim truyền hình nào đó.
Tạ Vãn U cảm thấy một luồng lạnh lẽo thấu xương, không biết là do nước lạnh vừa đổ lên người hay vì nàng bỗng nhận ra thực tế đáng sợ này.
Đau đớn nơi các ngón tay lại tăng lên, vì người hầu kia thấy nàng không lên tiếng nên càng dồn lực vào chân hơn, Tạ Vãn U nghe rõ tiếng “rắc rắc” đau nhói từ ngón tay mình.
Tạ Vãn U nghiến răng, trong khoảnh khắc này, nàng như quay lại thời kỳ bị lũ trẻ hư ở cô nhi viện bắt nạt.
Phản kháng chỉ có thể khiến mình chịu đòn nặng hơn.
Sau nhiều năm ở cô nhi viện, Tạ Vãn U đã hiểu một điều: Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!
Ánh mắt Tạ Vãn U trở nên tối tăm, nàng chuẩn bị lên tiếng thì bỗng nhiên, một bóng xám lao tới, một cục lông bẩn thỉu nhỏ xíu, hung dữ cắn vào bàn chân đang đạp lên ngón tay của nàng.