“Cứ coi như đang diễn một vở kịch.” Kiều Y tiếp tục khuyên nhủ, “Bây giờ muốn lập tức thay đổi ấn tượng của mọi người về ba cậu là điều gần như không thể… chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền. Tội của ba cậu càng nặng thì cậu càng trong sạch, càng đáng được cảm thông…”
“Đừng nói nghe nhẹ nhàng thế!” Lộc Vi Vi cảm thấy đau đớn trào dâng, “Cậu hoàn toàn không hiểu ba tớ!”
Kiều Y cũng buồn bã, hốc mắt đỏ lên, “Tớ đúng là không hiểu chú Lộc, nhưng tớ hiểu cậu… tớ không muốn thấy cậu bị mọi người mắng chửi, cũng không muốn mỗi lần liên lạc với cậu phải lén lút. Vi Vi, cậu không có tội, tớ muốn đường hoàng qua lại với cậu. Tớ tin rằng cậu mợ cậu cũng không muốn phải sống lẩn trốn mãi như vậy.”
Lộc Vi Vi muốn phản bác, nhưng chẳng biết nói gì.
Vì Kiều Y nói đúng. Ba cô đã qua đời, đổ thêm bao nhiêu bùn bẩn lên người một người đã khuất cũng chẳng khiến người chết cảm thấy đau, nhưng những người còn sống thì khác.
Cô không thể chỉ nghĩ đến bản thân, mà còn phải nghĩ đến bạn bè, nghĩ đến cậu mợ đã chăm sóc cô suốt hơn ba năm qua.
Lộc Vi Vi nhắm mắt lại, trái tim bị bóp nghẹt đến đau đớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT