1.
Hôm qua đúng thật là một ngày tồi tệ, đúng là không nên tự đại nhỉ, nếu lúc đó mình cẩn thận hơn khi đậy nắp kim lại thì đâu có bị đâm vô tay mà xui hơn là kim đính máu của người khác nữa.
Haizz, nhưng trong cái rủi có cái may là người kia đồng ý xét nghiệm với người đó không có nguy cơ bệnh khó trị, thật là mệt mỏi nghe mấy anh chị trong đó nói là làm ngành này cũng gặp tình huống đó, còn có chị không biết là bị thiệt hay chỉ là an ủi nữa, chị ấy nói chị ấy cũng bị kim đâm nhưng chị ấy xui là gặp người bị bệnh viêm gan C giờ chị ấy đã uống thuốc phòng được gần 6 tháng rồi chỉ cần xét nghiệm lần này là xong rồi không biết có thiệt không nhưng tôi vẫn tin vì giờ không tin thì không biết làm sao nữa.
Mà lúc đó buồn cười nhất là khi bị đâm bản thân cảm thấy bình thường không có cảm xúc gì nhưng được bạn an ủi lại khóc thật là bất lực mà chắc lúc đó thấy ai cũng an ủi nên đâm ra thấy sợ với bồn chồn nhỉ.
Mà chuyện đã xảy ra rồi thì cứ chấp nhận với bình tĩnh muốn quay lại cũng không được cứ coi như bài học lần sau cẩn thận lại, lúc đó tôi đã nói với bạn mình như vậy như lời trấn an bạn rằng tôi ổn nhưng thật ra tôi không ổn chút nào cả, tôi cứ bồn chồn suốt hôm qua và đã làm chuyện chưa từng làm.
Tối hôm đó, không biết sao lại chạy xe đi loanh quanh nữa thất là không có tiền còn chạy đi cho tốn xăng nữa không biết, còn học theo người ta đi mua bia uống nữa không thấy giải buồn ở đâu chỉ thấy trong miệng toàn đắng phải đổ bỏ phí tiền thiết sự. May là lúc đó không gặp chuyện vì nghe nói đi tối ở khu đó không an toàn chắc là vận may của buổi sáng hôm qua đều để dành cho tối rồi nhỉ …hahaha.
2.
Hôm trời thật tốt…nhỉ? Trưa nay mẹ lại điện cho nữa, thật là phiền biết vậy đã không nói chuyện hôm qua cho mẹ biết rồi nhưng cũng thấy vui và ấm ấp, chắc là cảm thấy có người quan tâm mình nhỉ? Không biết nữa.