Trong một căn nhà phương Tây ở Hành Thành.
Ngôn Khâu bước đi trên tấm thảm nhung trắng mềm mại, trước mặt dựng một chiếc gương cao sừng sững.
Trời đã sang thu, nhưng người thiếu niên lại ăn mặc mỏng manh tựa như đang cố tình trêu đùa. Bên dưới lớp áo mỏng lộ ra bờ vai trắng nõn, chiếc cổ trắng ngần cùng vùng lớn da thịt non mịn.
Người thiếu niên được phản chiếu trong gương bộ dáng ngoan ngoãn với làn da trắng, đôi môi đỏ tươi, mái tóc dài, mái tóc đều đen nhánh như lông quạ. Cổ và vòng eo tinh tế xinh đẹp, vô cùng giống bình sứ quý báu hoàn mỹ mà yếu ớt, tựa như chỉ cần nhéo là có thể làm hư.
Vừa thấy chính là một Omega, Ngôn Khâu nhíu mày, vén ngọn tóc xoã ra sau vai, sau đó rầu rĩ quay đầu ngồi lên ghế sofa. Dựa lưng tựa lên ghế sofa, cậu thuận tay nắm lấy một cái gối ôm, cố gắng làm cho mình ngồi thoải mái một chút.
Lúc này Ngôn Khâu chân trái gập lên, chân phải rủ xuống đạp lên trên mặt đất, hay khuỷu tay thả lỏng để ở trên tay vịn. Dáng ngồi hào phóng không kìm chế được cùng khuôn mặt thanh tú đúng là một sự kết hợp kì lạ.
Phong cách trang trí xung quanh căn phòng cực kì ấm áp, đáng yêu. Vỏ chăn màu hồng phấn, trong góc chất đầy thú nhồi bông như là khuê phòng của mấy thiếu nữ, nhưng quản gia nói đây là phòng của cậu.
Ngôn Khâu cười lạnh, không có khả năng. Ngôn Khâu đường đường là giáo bá ngang ngược, có điên mới thích màu hồng phấn! Ngôn Khâu căm giận ném gối ôm sang một bên, đôi mắt nheo lại nhìn vào gương.
Sáng sớm hôm nay vừa mở mắt thì phát hiện cậu đã biến thành dáng vẻ này. Tình hình lúc đó thoạt nhìn giống như là đang nằm mơ, phản ứng đầu tiên của Ngôn Khâu chính là hung hăng vặn cho mình vài cái, cố gắng tỉnh táo lại.
Nhưng thật đáng tiếc, đây không phải một giấc mộng... Thiếu chút nữa Ngôn Khâu tát mặt sưng lên nhưng không thay đổi được gì.
Đột nhiên thay đổi thân thể, nhưng bản năng Alpha của cậu vẫn còn ở đó. Nhìn người thiếu niên trong gương quần áo xộc xệch, Ngôn Khâu cảm thấy máu trong người mình chảy nhanh hơn vài phần. Lòng bàn tay cũng xuất hiện tầng mồ hôi mỏng.
Nếu là ở trước kia, Ngôn Khâu mà gặp được Omega xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ tiến lên mời người nọ uống li rượu, bàn chút chuyện đời.
Nhưng hiện tại, có khuôn mặt xinh đẹp này ở trên người, cậu lại cảm thấy cực kì khó xử dù có nhìn góc nào đi nữa. Đẹp thì đẹp thật đấy! Nhưng Ngôn Khâu anh đây rõ ràng là một Alpha thân cao chân dài, hàng to dùng tốt.
Làm thế nào mà một giáo bá học đường trèo tường đánh nhau không thành vấn đề như cậu bỗng nhiên hổ lạc đồng bằng, bị biến thành Omega. Nếu như bị người truyền ra, liệu Ngôn Khâu còn lăn lộn ở trường được nữa không?!!
^^(hổ lạc đồng bằng: kẻ uy quyền lúc bị sa cơ thất thế)
Ngôn Khâu giống như phát điên lắc lắc đầu, chỉ có thể cố gắng hết sức an ủi bản thân “Vấn đề nhỏ, vấn đề nhỏ! Anh Ngôn đây lăn lộn lâu như vậy, có cái trường hợp lớn bé gì mà chưa thấy qua.”.
Tuy rằng Ngôn Khâu tự an ủi mình như thế, nhưng rõ ràng chuyện này không có khả năng là vấn đề nhỏ, đặc biệt là khi Ngôn Khâu nhìn thấy trên người mình có thứ gì đó, cậu rốt cuộc không còn giữ bình tĩnh được nữa.
Ngôn Khâu phát hiện trên cổ của mình mang một cái vòng da màu đen, mặt trên bằng kim loại được khảm những viên đá lấp lánh toả sáng, màu sắc mê người.
Vòng màu đen bao quanh chiếc cổ mảnh khảnh, yếu ớt, giống như không gánh nổi gánh nặng này. Ngôn Khâu trong lòng sợ hãi, nặng nề mà hít ngược một hơi khí lạnh.
Vậy hiện tại cậu là một cái gì? Một nô lệ sao?
Dường như là bởi vì thời gian dài đeo vòng cổ, trên làn da non mịn ở phần cổ của thiếu niên hằn một vòng dấu vết màu đỏ tươi, trên làn da trắng mịn rõ ràng phá lệ khiến người ta kinh ngạc.
Ngôn Khâu lắc đầu, ý thức được tình hình hiện tại của mình có khả năng còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng. Cậu không thể tưởng tượng được điều gì đã xảy ra với Omega tội nghiệp này.
Ngôn Khâu chỉ biết bộ dáng hiện tại của mình rất giống một con chim hoàng yến nhỏ bé bị người ta nhốt ở lồng sắt mua vui. Ngôn Khâu nhìn khuôn mặt ngọc ngà trong gương kia mà rùng mình.
Ông đây thèm vào!! Cái này đâu còn là vấn đề nhỏ nữa. M.ẹ. nó lớn vượt tầm suy nghĩ luôn rồi! Chảng lẽ cậu là đồ chơi của một thiếu gia biến thái nào đó sao?
Ngôn Khâu cho rằng biến thành Omega đã đủ thảm, chỉ là không nghĩ tới cậu còn có thể thảm đến mức này. Ngôn Khâu hít một hơi lấy lại bình tĩnh thu dọn lại quần áo, tức giận đến run cả người, có cảm giác không nhịn nổi thêm phút giây nào nữa.
Làm sao lại có loại người đi đối xử như vậy với một Omega mảnh mai xinh đẹp chứ? Có còn là con người không?
Ngôn Khâu hung hăng nghiến răng hàm sau giữ dội. Cứ đợi đi! Cậu phải đem tên cầm thú này răng rơi đầy đất mới hả dạ được.
Thời điểm Ngôn Khâu đang vô cùng lo lắng, thiếu chút nữa muốn xé nát khăn trải giường nhảy ra từ cửa sổ đi tìm tên chủ nhân kia đánh một trận, cửa phòng bị người nhẹ nhàng gõ lên:
“Tiểu Khâu, thiếu gia đã trở về.”
Ngoài cửa là giọng của quản gia. Ngôn Khâu đột nhiên ngẩng đầu, không tự giác mà nuốt nuốt nước miếng, hoài nghi mình nghe lầm. Tại sao nguyên chủ xui xẻo này cũng tên là Tiểu Khâu?
Không chờ đến khi Ngôn Khâu đáp lại, tay nắm cửa bị xoay “cạch” một tiếng. Ngôn Khâu lập tức khẩn trường liếc mắt nhìn về phía cửa, hiện tại tên thiếu gia kia đang ở bên ngoài. Nếu bây giờ mình lao ra đấm cho hắn vài phát, không biết chiếm bao nhiêu phần thắng...
“Nhưng khi cánh cửa bị đẩy ra, Ngôn Khâu vội vàng chạy tới nhanh chóng giữ lấy cánh cửa, “cạch” một tiếng, cửa đã bị khoá.
Người đứng bên ngoài đẩy vài cái lên cửa, liền đổi sang gõ cửa ba tiếng không nhẹ cũng không nặng.
“Tiểu Khâu, mau mở cửa đi. Thiếu gia đến rồi.”. Quản gia vừa gõ cửa, vừa nói với vẻ sốt ruột.
Ngôn Khâu thở ra một hơi thật dài, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm khóa cửa.
Nếu là trước kia, hẳn là Ngôn Khâu sẽ lập tức mở cửa, vì dân trừ hại mà điên cuồng chém g.i.ế.t. Đáng tiếc, bây giờ cậu chỉ là một Omega trói gà không chặt, áp lực mà Alpha cách một cánh cửa kia mang đến có thể bóp ch.ế.t cậu.
Khi mùi hương của tin tức tố Alpha len vào, ý chí chiến đấu của Ngôn Khâu nhảy mắt liền biến mất. Cẳng chân tun lên từng đợt, trên gương mặt còn nổi lên từng vạt đỏ ửng khả nghi, ngay cả đứng vững còn khó, càng đừng nói đến đánh hắn.
Ngôn Khâu chịu đừng từng trận tê dại từ da đầu. Cậu bây giờ ở thế bất lời tuyệt đối. Không ổn rồi, kế hoạch xông ra đánh thiếu gia chắc chắn không khả thi. Hay là… thú nhận thẳng thắn, cầu xin hắn buông tha cho mình đi?
Ngôn Khâu nghĩ chuyện tới nước này, thắng thắn chính là biện pháp tốt nhất, nhưng khi vừa nhớ đến chiếc vòng cổ trên cổ, cậu lại thấy lo lắng. Vị thiếu gia này lỡ như thật sự có sở thích biến thái thì phải làm sao? Nếu mình thú nhận, hắn có chịu để cho mình đi không?
Ngôn Khâu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thấy yên tâm. Đầu tiên, cậu tháo vòng cổ ra, sau đó lục tung tủ quần áo, cuối cùng tìm được một chiếc sơ mi nam bị chèn ép ở dưới đáy tủ cùng với một đống áo quần kì lạ.
Áo sơ mi lớn hơn một cỡ, Ngôn Khâu cài hết cúc lên tận trên cùng, trông cậu nghiêm túc hơn hẳn.
Tủ quần áo của nguyên chủ đầy rẫy những bộ quần áo kiểu dáng kỳ lạ, Ngôn Khâu tìm vài lần vẫn không thấy chiếc quần dài nào phù hợp. Cũng may vạt áo sơ mi đen dài miễn cưỡng có thể che bớt phần đùi, đường viền của vạt áo càng làm cho đôi chân trắng nõn thon dài thêm chú ý, phía dưới cứ như có như không, nhưng cũng tốt hơn so với trước đây.
Sau khi xử lí xong truyện này, Ngôn Khâu ngồi phịch xuống chiếc giường êm ái. Cảm giác mềm mại làm cậu đi sự căng thằng, thần kinh dần dần thả lỏng.
Ngôn Khâu trừng mắt nhìn trần nhà, trầm ngâm suy nghĩ. Cậu chắc chắn mình chưa từng thấy qua nguyên chủ, cũng không quen biết cái vị thiếu gia gì đó kia. Bây giờ có thể nói cho hắn biết rằng mình không phải vị Omega kia, có lẽ thiếu gia có thể thả anh đi.
Nhưng mà vô duyên vô cớ, bé O nhà người ta biến mất không thấy tăm hơi, chuyện này có vẻ không dễ tiếp thu. Bất quá cũng không thể trách cậu, Ngôn Khâu cũng không muốn bị trở thành Omega.
Có vẻ nhu đợi đã lâu mà không thấy Ngôn Khâu ra, thiếu gia đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Tiếng nói trầm thấp của quản gia vọng qua khe cửa lách vào phòng:
“… Vâng, thưa thiếu gia, sáng nay Tiểu Khâu rất muốn gặp ngài, còn leo lên cửa sổ uy hiếp chúng tôi tìm ngài đến, sau đó cậu ấy không đứng vững, trượt chân một cái, ngã xuống bị đập đầu. Bác sĩ sáng nay đã ghé qua kiểm tra, may mắn không bị gì nghiêm trọng.”
Ngôn Khâu đứng lên, cả người nín thở dính lên cánh cửa ngưng thần, chuyên chú nghe lén bọn họ nói chuyện. Thảo nào cậu cứ thấy đàu đau nhói, thì ra là bị đập trúng đầu. Nói như vậy, sợ là vào thời điểm nguyên chủ từ trên lầu ngã xuống cũng đã lành ít dữ nhiều cho nên cậu mới xuyên qua.
Giọng quản gia tiếp tục, đứt quãng:
“Cái đó, là tôi sợ cậu ấy lại làm ầm ĩ nên mới để cậu ấy ở trong phòng đợi. Dù ngài không thích thì rốt cuộc cậu ấy cũng là vị hôn thê của ngài. Ngài về sau vẫn nên chăm sóc, để ý đến cậu ấy nhiều hơn một chút.”
Trong chốc lát, đầu óc Ngôn Khâu vang lên cảnh báo, khẽ nuốt nước miếng. Vị hôn thê gì cơ chứ? Cậu là vị hôn thê của thiếu gia kia? Không phải cậu chỉ là một Omega để cho thiếu gia giàu có mua vui thôi sao?
Không để cậu kịp suy nghĩ cẩn thận, một giọng trầm nhưng quen thuộc vang lên ngoài cửa, làm cậu thoáng rùng mình.
“Ra đây.”
Chủ nhân của giọng nói tuy còn trẻ, nhưng tiếng nói phát ra lại trầm thấp đầy uy lực. Dù giọng nói có dễ nghe, nhưng âm điệu lại lạnh lùng, không chút cảm xúc nào. Trong nháy mắt, Ngôn Khâu tái mặt. Trong đầu vang lên một tiếng “Ầm!!!” Giọng nói này dù có đánh ch.ế.t cậu cũng không thể nhầm được.
Đó không phải Kỷ Tinh Lam sao? Cái người sinh viên học cùng quân sự với cậu không hợp nhau Kỷ Tinh Lam. Ngôn Khâu đột mở to mắt, cảm thấy vô cùng đau đớn. Cho nên giờ cậu là vị hôn thê của Kỷ Tinh Lam?!
Được nha! Cái tên kh.ố.n Kỷ Tinh Lam này mặt ngoài đứng đắn nghiêm túc thì ra bên trong lại có thể làm ra chuyện cầm thú như vậy. Ngôn Khâu âm thầm siết chặt nắm tay.
Mâu thuẫn xung đột giữa Alpha bọn họ đơn giản chính là từng đánh nhau hoặc tranh giành Omega. Trớ trêu thay, cả hai lý do đó đều xảy ra giữa cậu và Kỷ Tinh Lam.
Chỉ là hiện tại, đừng có trùng hợp như vậy chứ? Nếu đúng là Kỷ Tinh Lam, nếu mình thật sự trở thành vị hôn thê của Kỷ Tinh Lam, chuyện gì đang diễn ra vậy? Ngôn Khâu tức giận đến thiếu chút nữa đâm đầu vào tường. Cậu bây giờ cho dù có đập đầu ch.ế.t, cũng không muốn để Kỷ Tinh Lam thấy bộ dạng thảm hại của mình bây giờ.
Nếu là Kỷ Tinh Lam, cậu đánh không lại hắn. Nếu bị hắn phát hiện nhược điểm, không chừng sẽ bị chế nhạo ch.ế.t mất. Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng sau lưng Ngôn Khâu.
Người bên ngoài sau hai tiếng gõ cửa không thấy động tĩnh gì, bắt đầu chờ đến không kiên nhẫn. Chẳng mấy chốc, Ngôn Khâu nghe thấy tiếng bước chân rời đi, dần dần xa hẳn. Chờ đến khi tiếng bước chân biến mất hoàn toàn, cậu mới tựa lưng vào bức tường lạnh băng, từ từ trượt xuống, cả người vô lực ngồi xổm trên mặt đất.
Cách đây không lâu, Ngôn Khâu còn tự tin tuyên bố sẽ đánh đối phương đến mức ngoan ngoãn gọi "bố". Vậy mà giờ đây lại trở thành vợ chưa cưới của Kỷ Tinh Lam!
Chỉ nghĩ đến việc bản thân phải làm một Omega suốt đời, lấy chồng và sinh con, Ngôn Khâu cảm giác như máu trong người đang chảy ngược.
Mối thù giữa cậu và Kỷ Tinh Lam đã tồn tại từ lâu. Nhưng tên gia hoả Kỷ Tinh Lam này lại là học sinh xuất sắc toàn năng của trường quân sự; tướng mạo, dáng người cái gì cũng tốt. Ngôn Khâu mà cùng hắn so thì luôn là người mũi dính đầy tro.
Nuốt nước miếng một cách khó khăn, Ngôn Khâu lúc này mới nhớ ra có một điều quan trọng cần xác nhận. Mặc dù khi còn là Alpha có không được vẻ vang cho lắm, những giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt.
Ngôn Khâu hốc mắt hồng hồng vén áo sơ mi lên, đưa tay hướng về phía lưng quần nhẹ nhàng kéo xuống. Chiếc quần nhỏ phấn hồng nơ con bướm liền rơi xuống mắt cá chân.
“Đ.ệ.t”
Khoảnh khắc nhìn thấy rõ ràng cái kia, Ngôn Khâu ở trong lòng điên cuồng chửi mắng. Omega lại nhỏ bé như thế này sao! Mình còn có phải là đàn ông không vậy?!
Ngôn Khâu buồn bực mím chặt môi, cảm giác tôn nghiêm nam tính của mình đã hoàn toàn tan biến không còn dấu vết. Đúng lúc cậu đang buồn bã đến dại ra, chợt nghe thấy tiếng chìa khóa xoay trong ổ.
Cậu đờ đẫn giương mắt nhìn về phía vừa phát ra âm thanh vừa lúc nhìn thấy một chàng trai mặc quân phục màu trắng, mái tóc vàng óng, dáng người thon dài đang cầm chìa khoá trong tay đứng ở cửa. Đúng là hắn, cái tên đối thủ một mất một còn Kỷ Tinh Lam.
Hóa ra lúc nãy hắn xuống lầu để lấy chìa khóa. Ngay khi ánh mắt Kỷ Tinh Lam chạm đến cậu, lập tức như tránh rắn rết mà rời đi, lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy điều gì đó vô cùng hài hước:
“Đã sớm nói qua tôi không có hứng thú với cậu, có cởi quần ra cũng vô dụng.”